Sở Oánh máy móc đi theo hai người như mất hồn.
Cái này Tống Duy đã nhìn thấu, ngay từ đầu khi bước vào đại trạch cô ta vốn đã chẳng phải người sống chân chính. Âm khí đã cắm rễ sâu trong người cô ả, từng chút từng chút một biến người thành quỷ, mọi người xung quanh đều bị che mắt. Có lẽ đạo sĩ tự cho là mình cao tay kia cũng nghĩ rằng đám người này còn sống.
Nhớ lại đèn lồng màu đỏ phát ra ánh sáng nhạt nhòa, đứa con trai bị lột da, cô nàng bị ép khiêu vũ rồi bị chọc chết… Tống Duy lại tươi cười vui vẻ.
Thiếu niên kể từ khi bước ra khỏi lê viên vẫn luôn trầm ngâm. Ba người cùng đi đến gian viện sâu nhất trong đại trạch, đèn lồng bốn phía giờ phút này đều đang lay động kịch liệt, chiếu sáng bừng cả một vùng, ánh sáng rực rỡ chẳng khác gì ban ngày. Đây là nhà thờ họ, bố cục rất quái lạ, sảnh phía trước là nơi để thờ cúng bài vị, phía sau có thêm một gian nhà với rất nhiều phòng ngủ giống nhau.
Từ sau khi bước vào nhà thờ họ, tay chân Sở Oánh vẫn luôn run cầm cập, người khác nhìn vào còn tưởng rằng cô ta sắp lạnh chết đến nơi. Mỗi một bước đi Sở Oánh lại cảm giác sau lưng nặng thêm một chút, giống như có cái gì đó đè lên, ép cô ta quỳ xuống.
Dường như Sở Oánh lúc này đã không còn là đứa con gái nhà giàu ương ngạnh nữa, mà là Sở di nương nham hiểm xảo quyệt. Ả có chết cũng không muốn quỳ trước mặt những kẻ ti tiện kia. Chỉ tiếc bây giờ thân thể ả vô cùng yếu ớt, cố gắng lắm mới chống được đến gần bàn thờ, rốt cuộc cũng không chịu nổi mà khuỵu xuống sàn.
Cô ả hét lên thảm thiết, ngay sau đó một tràng cười vang lên từ bốn phương tám hướng, quanh quẩn không dứt.
Thiếu niên không hề tỏ vẻ dao động vì sự biến đổi xung quanh. Cậu đi đến bài vị chính giữa, lôi ra hai quyển sách. Sách đã cũ kĩ lắm rồi nhưng được giữ gìn rất cẩn thận. Cậu mở ra ngay trước mặt Tống Duy, từng trang từng trang sách đều dính máu.
Theo mỗi trang sách được lật ra, Tống Duy dần dần tìm lại được ký ức, sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi.
Chủ tiệm bán thịt có bướu sau lưng là hộ vệ của Hướng phủ, vì không muốn bỏ lại cậu chủ mà bỏ chạy nên trong cơn loạn lạc bị giẫm đạp chết tươi. Vì thế ông ta muốn những người đó mãi mãi đi lại trên phố, đau đớn mà trải qua cảm giác bước đi trên lưỡi dao nhọn.
Cô gái xách đèn lồng là một nha hoàn tuổi còn nhỏ nhưng thông minh lanh lợi. Trời ban cho cô khuôn mặt xinh đẹp nhưng chẳng ngờ cuối cùng vì nó mà bị hại. Ngày Hướng phủ chìm trong biển lửa cô bị người ta bắt đi, trong lúc vùng vẫy kịch liệt bị bọn chúng chặt đầu chết.
Người phụ nữ mải tìm con thoi là nữ quản gia trung thành tận tâm. Lúc đám người kia ập vào chị không bị thiêu chết mà bị nhốt trong hầm. Chỗ đó trừ con thoi bị rơi xuống chỉ còn bầy chuột. Sau khi chị bị đói chết, thi thể xương cốt cũng bị gặm đến mảnh vụn cũng chẳng còn.
Hồ ly nhỏ là thú cưng của thiếu niên, vẫn chưa hóa hình được. Thiếu niên có ân cứu mạng với nó nên nó vẫn bám theo cậu không rời, lại chẳng ngờ có ngày trở thành “bằng chứng” chứng minh thiếu niên là con của quỷ. Hồ ly lớn là mẹ của nó. Vì tham lam nên đám người kia giết con xong còn chưa thỏa mãn, bọn họ tìm được hồ ly mẹ đang đau đớn cuồng nộ vì mất con rồi giết mà lột da.
Cây cổ thụ đã mở linh trí lại bị lửa lớn thiêu cháy gần như sạch sẽ. Nó không cam lòng bị diệt một cách oan uổng như vậy nên cũng biến thành oán quỷ, dựa vào việc cắn nuốt sinh khí của những kẻ táng tận lương tâm để tu luyện.
Chú Lưu thích lọc thịt người là đầu bếp trong phủ, bị thiêu chết ngay trong chính gian bếp mình làm việc, khi chết bên hông vẫn còn giắt dao nhọn. Chú ta đặc biệt ưa thích việc chặt con cái của đám phú thương đó thành từng khúc rồi nhìn bọn họ khóc lóc thê thảm ngồi ăn hết.
Vú nuôi mù từng chăm sóc thiếu niên cũng không kịp thoát thân, bị đám người mất hết lý trí vu vạ là yêu quái biến thành, đẩy vào giếng nước.
Quản gia cố gắng trấn thủ đến cuối cùng mới bị giết, đem theo nỗi uất hận vì không thể hoàn thành di nguyện của phu nhân đã khuất.
Mà Sở Oánh, à không, phải gọi là Sở di nương, tranh giành toan tính nửa đời người rốt cuộc nhận lấy kết cục cay đắng, trăm năm sau may mắn được chuyển kiếp luân hồi cũng bị kéo trở về nơi bắt đầu hết thảy mọi oan trái lần nữa.
Thiếu niên, chính là đại thiếu gia của Hướng phủ, Hướng Vô Vưu, cũng là con của quỷ bị người trong trấn kinh sợ xa lánh. Cậu từ nhỏ có thể chất đặc biệt, toàn thân đầy âm khí nên không được cha yêu thương, suốt ngày chỉ quanh quẩn trong nhà. Không ngờ cậu vốn chẳng hại ai lại bị Sở di nương cấu kết với đạo sĩ hãm hại, cuối cùng nhận lấy cái chết thảm khốc giữa chợ. Thế nhưng cậu một lòng oán hận ngút trời hoá thành lệ quỷ nên rốt cuộc tên đạo sĩ kia vẫn là không nuốt được đồ bổ là cậu, ngược lại còn bị đánh cho hồn phi phách tán.
Mỗi một người có dính líu tới sự việc năm đó đều được ghi chép trên hai cuốn gia phả quỷ quái này. Những người thân thuộc được ghi ở một quyển, còn kẻ thù thì ghi ở quyển còn lại. Người nào đã bị điểm danh thì đừng mong thoát ra khỏi nơi này. Những người trong thôn họ Hướng ngoài kia thật ra đều là đời sau của dân trong trấn nọ, bị cầm giữ lại chốn này để thay tổ tiên chuộc lại tội nghiệt ngày xưa, hơn nữa bọn họ lại chẳng hề biết tổ tông mình là ai.
Mộ của Hướng Vô Vưa, chưa bao giờ là tòa đại trạch này, mà là toàn bộ thị trấn.
Tống Duy bình tĩnh xem hết một lượt gia phả, cũng xem qua luôn cả quyển đáng ghê tởm kia. Hắn ngẩng đầu, cười nhạt: “Gia phả này còn thiếu, đệ quên mất thư đồng của thiếu gia.”
Nghe lời đó Hướng Vô Vưu chợt biến sắc: “Thì sao? Ta đã bảo hắn chạy đi, thế mà hắn làm phản, dám trái lời ta.”
“Nhưng hắn không làm trái lòng mình.” Tống Duy một bước cũng không chịu nhường. “Đệ nên gọi hắn một tiếng ca ca.”
Gia phả bỗng nhiên mở ra, trên trang giấy ghi tên Hướng Vô Vưu rõ ràng còn chừa một chỗ trống, là vì ai mà lưu ký nơi này?
“Ngươi không phải là hắn, làm sao biết được suy nghĩ của hắn chứ?” Hướng Vô Vưu nhíu đôi mắt phượng xinh đẹp, âm cuối cố tình kéo dài mang theo đôi phần lưu luyến.
Tống Duy không trả lời, quay đầu lại nhìn vị quản gia không biết xuất hiện từ bao giờ. Ông ta cười tủm tỉm đưa cho hắn một cây bút lông. Hắn nhận bút, cắt xuống đầu ngón tay. Ngòi bút lông nhìn có vẻ mềm mại nào ngờ lại sắc như dao, máu từ vết cắt nhanh chóng thấm đẫm đầu bút. Hướng Vô Vưu vẫn luôn dõi theo từng động tác của Tống Duy, không biết đang nghĩ cái gì. Trên mặt đất, tiếng kêu rên của Sở Oánh ngày càng yếu dần, nhưng ả lại vẫn luôn ráng sức mắng chửi, trông bộ dạng của ả bây giờ người không ra người, quỷ chẳng ra quỷ.
“Ta biết.” Tống Duy đề bút viết tên mình xuống, chữ viết xa lạ mà lại quen thuộc đến thế. Tên hai người viết cạnh nhau, nhìn qua chẳng mảy may khác biệt.
Thấy thế, rốt cuộc Hướng Vô Vưu nở một nụ cười: “Một khi đã như vậy, huynh đã sẵn sàng chết rồi sao, ca ca tốt của ta?”
Tống Duy cúi đầu hôn lên trán cậu: “Đợi thành thân đã.”