“Đến nào, đến nào,
Hãy đến mà xem,
Lợn béo nửa bước không rời phố,
Đèn lồng đỏ trên tay nha hoàn, đầu xoay bốn mươi vòng có hơn,
Nữ quản gia cầm con thoi sắc, bầy chuột sung sướng nhảy trên kim,
Ây cha, một khăn thêu xinh đẹp, một áo choàng ấm thân, một cổ thụ rễ dài.
Nhưng đừng mở lồng sắt ra nha.
Đến đây, đến đây,
Mời đến đây nếm thử,
Dê béo núc tươi ngon, đám con gái lưỡi dài,
Người điên không ngừng nói, mau, mau đem chúng lên bếp thiêu,
Đốt thành tro.
Đến đây, đến đây,
Quý vị mệt mỏi sao,
Thử hỏi vú nuôi trong giếng xem nào, hỏi xem cô vợ lẽ có về chăng,
Hì hì hì,
Nàng không đi, nàng sẽ về.
Đêm nay là ngày vui của thiếu gia,
Nàng sẽ về.
Nơi này là mộ địa, nơi này là hôn phòng,
Quý khách ngồi xuống đi,
Vở kịch diễn trăm năm, trước nay chưa từng có,
Chuyện vui lớn đa!”
Màn đêm buông xuống, trong nhà thờ họ giăng đèn kết hoa, người người lui tới đều ngâm nga ca hát ra chiều vui vẻ lắm, mà cũng góp phần làm cho không khí thêm phần ma quái. Hướng Vô Vưu thay bộ đồ tân lang đỏ thẫm mà nữ quản gia đã tự tay làm cho cậu (1). Đồ cưới đỏ rực càng làm nổi bật làn da trắng nõn như ngọc của người mặc. Khí chất của cậu vốn thiên về lạnh lùng như tuyết mùa đông, giờ đây lại có thừa vài phần diễm lệ quyến rũ. Lúc cậu nhếch miệng cười trông vô cùng xinh đẹp, nốt ruồi son ở đuôi mắt đỏ tươi như máu làm người ta nhìn mà lòng ngẩn ngơ.
Tống Duy cũng mặc một bộ lễ phục tương tự kiểu dáng của Hướng Vô Vưu. Hắn so với cậu thiếu niên thì cao lớn hơn nhiều. Khi chết cậu mới tròn mười bốn tuổi mà thôi. Mấy năm nay Hướng Vô Vưu mượn một phần sinh khí của thị trấn và khách vãng lai để tu luyện nên mới lớn được đến bộ dáng thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi.
Khách du lịch bụi tình cờ lạc vào đại trạch hoặc đến đây thám hiểm cậu không giết, chỉ cho phép đám quỷ mị hút một chút sinh khí từ họ rồi thả đi. Còn đám người có ý đồ xấu, muốn đến đây trộm mộ tìm bảo vật thì nếu thi thể được giữ lại chắc đã chất đống thành núi từ sớm rồi. Thiện ác rõ ràng, cậu cũng chẳng sợ người có đạo hạnh thâm sâu đến đây. Từ một hồi tai ương mấy chục năm trước đến nay, sách cũ chôn giấu chuyện xưa, cao nhân lánh đời đã ít lại càng thêm ít, đám người bị coi là ác quỷ bọn họ thế mà lại sống cũng dễ chịu.
“Mời người chứng hôn…!”
Quản gia khuôn mặt tràn trề vui sướng hô vang. Ông vừa dứt lời, Đường thiên sư liền bị chúng quỷ hộ tống vào sảnh chính của nhà thờ họ. Hai chân lão ta run rẩy gắng gượng lết đi. Sở dĩ giữ lại mạng cho lão là vì Hướng Vô Vưu muốn tận dụng chút tài học đạo thuật chính tông ít ỏi của lão để làm cho mối hôn sự giữa người và quỷ này được danh chính ngôn thuận với trời đất.
Đường thiên sư không dám hó hé gì, cho dù sợ nhũn như con chi chi thì cũng phải cắn răng dựa theo lời dặn của quản gia mà làm theo, chật vật đọc lên lời chứng thề ước trăm năm. Ở sau lưng Đường thiên sư là Sở Oánh bị trói lại treo lên cao. Ả ta dùng hết sức lực mà giãy giụa vùng vẫy, lại chẳng thể nào thoát ra được. Những vệt đỏ hằn trên cổ tay do dây thừng cứa vào cứ hiện ra rồi lại tự động lành lại.
“Buổi lễ kết thúc.” Đường thiên sư vừa nói xong câu sau cùng, quản gia liền dâng cho đôi chồng chồng mới cưới một thanh đao sắc. Các khách quý dự lễ cưới cũng gấp gáp vây vòng quanh hóng chuyện.
Sắc mặt Sở Oánh xanh như tàu lá, dường như đoán được chuyện gì sắp xảy ra, ả ta càng kêu la gào khóc tợn. Trong tiếng cười khoái chí của đám khách mời, Hướng Vô Vưu giơ thanh đao lên chém từng nhát một lên người Sở Oánh, tái hiện lại cảnh tượng năm đó cậu bất lực nhìn thư đồng ca ca mình yêu nhất đứng chắn trước mặt bảo vệ mình để rồi bị đâm vô số nhát đao, đến khi gục chết trong vũng máu.
Thiếu niên cuối cũng vẫn không tự tay kết liễu Sở Oánh, cô ta ôm thân thể đầy máu lảo đảo bò ra ngoài. Cùng lúc đó, một đám người thân của đám cậu ấm cô chiêu phá cửa đại trạch xông vào, nhưng cái bọn họ nhìn thấy chỉ là căn nhà cũ hoang phế điêu tàn cùng với bảy tám người nằm la liệt ở giữa sân. Sở Oánh cũng là một trong số đó, vừa lúc ôm bụng trút xuống hơi thở cuối cùng.
Lại nói đến Đường thiên sư, lão ta cũng được thả ra ngoài, thân thể đang không ngừng co giật. Đột nhiên lão bò dậy, quỳ rạp trên mặt đất nôn ra vô số giòi bọ, bởi vì hôn lễ đã xong, lão không còn tác dụng gì nữa.
Hướng Vô Vưu có thể cảm nhận được hết thảy, khẽ nhắm mắt, thở dài đầy khoan khoái. Tống Duy cầm khăn lau sạch vết máu bắn lên mặt cậu, từ đầu đến cuối hắn chỉ lãnh đạm đứng nhìn đám quỷ quái lặp lại quá trình mổ bụng Sở di nương. Chỉ tiếc gã đạo sĩ chủ mưu đã sớm nát thành máu huyết cho thiếu gia hấp thụ, nếu không bây giờ đem ra chơi đùa một phen cũng không tệ.
Quản gia cười tủm tỉm tiến lên: “Đêm nay mọi người chơi vui muốn điên rồi, thiếu gia và cô gia đi nghỉ sớm đi, không cần để ý bọn họ đâu.”
Cuối cùng cũng đến lúc đưa tân nhân vào động phòng, ngoài cửa vẫn còn văng vẳng tiếng kêu thảm thiết hòa lẫn với tiếng cười khanh khách, còn có cả những điệu ca dao quái lạ liên miên.
Màn giường buông xuống, Tống Duy nâng chiếc cằm xinh xẻo của thiếu gia nhà mình lên, cúi đầu hôn ngấu nghiến, sau đó bị cắn ngược lại một cái. Hắn vẫn còn là người sống, môi lập tức chảy máu, một chút máu chảy ra lại bị Hướng Vô Vưu liếm láp sạch sẽ. “Trước kia cũng có không ít người sống lạc vào đây, đều là hàng chất lượng đó nha…” Cậu cố ý vuốt ve khiêu khích tình lang, thích thú cảm giác được bụng dưới của người nọ đột nhiên căng chặt.
Tống Duy dịu dàng hôn lên khóe miệng của người trong lòng: “Thế à? Vậy em đã chạm vào ai, ta sẽ tự mình tìm đến bọn chúng.” Hắn là người bạc tình, một chút lương thiện mềm mại đã trút hết cho người này, còn đối với người ngoài thì chẳng có ai đáng để hắn lo nghĩ cả. Kiếp này Sở Oánh mắt mù, từ đầu đến cuối vẫn không nhìn thấu bản chất của hắn. Ngược lại, hắn có thể nhìn thấu tất cả lại cứ trơ trơ nhìn bọn họ lao vào vòng tay của thần chết. Hơn nữa, trước khi bắt đầu chuyến hành trình này, hắn đã sớm thu thập được bằng chứng phạm pháp giao cho cảnh sát, cho nên bọn người làm giàu trên xương máu người khác kia đành phải tự mình hành động tìm đến nơi, mà chẳng biết con đường bọn họ bước lên là có đi mà chẳng có về.
Hắn làm tất cả những chuyện này chẳng qua chỉ vì bản thân thấy khoái trá.
Hướng Vô Vưu tỉ mỉ quan sát vẻ mặt của Tống Duy, bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến mức làm người ta mụ mị: “Đừng giận, bọn họ làm sao so với chàng được, ta nhìn chỉ thấy ghê tởm, cũng đâu có đụng vào chứ.” Nói rồi cậu rướn người hôn lên cổ Tống Duy: “Chẳng qua chỉ là đồ ăn của cổ thụ mà thôi, chàng đừng có nói oan cho người ta đó.”
Từ khi biến thành lệ quỷ, tính tình của Hướng Vô Vưu cũng hoàn toàn thay đổi. Trăm năm trước cậu chỉ là u ám ít lời, đến nay đã trở nên độc ác khó lường. Chỉ là, nỗi chấp nhất đối với Tống Duy chưa bao giờ thay đổi. Cậu cam tâm tình nguyện chờ đợi bao nhiêu năm dài đằng đẵng, chờ mãi đến lúc hắn được vào luân hồi lần nữa, để tự tay giết hắn, chiếm làm của riêng. Nghĩ đến đó, Hướng Vô Vưu cảm thấy kích thích đến nỗi mặt mày ửng đỏ, tiếng rên giữa làn môi cũng ngọt ngấy theo.
Âm khí tản mác trên người Tống Duy thật ra là đến từ chính Hướng Vô Vưu, hiện giờ người quỷ giao hòa, cá nước thân mật, âm khí lại càng tràn lan dày đặc, đè ép lồng ngực Tống Duy. Hướng Vô Vưu cũng nhận ra chuyện này, cười quyến rũ ấn ấn lồng ngực của tân lang, bộ móng quỷ dài ra tức thì, nhẹ nhàng lướt qua làn da trần nóng bỏng: “Ca ca, ta có thể giết chàng không?”
Tống Duy mặc kệ để cho thiếu gia nhà mình chậm rãi cắt xẻo làn da trước ngực, ánh mắt đen đặc thâm sâu.
“Đương nhiên.”
__________________
(1) Chắc mọi người vẫn còn nhớ câu ngâm nga của nữ quản gia trong chương Con thoi nhỉ, lúc cổ ngâm nga câu “Nhi lang ngoan muốn thành gia” là ý chỉ chi tiết này nè, cổ đang may đồ cưới cho em Vô Vưu.