Hắn muốn nói, nữ tử mỹ lệ vô song như Tần Mục Ca nhất định sẽ chú trọng dung nhan như hoa như ngọc của mình, nhưng mà, nàng đứng trước mặt nam nhân đẹp nhất Cao Xương quốc cũng không có một chút cảm giác không ổn, trong lòng chỉ lo lắng những người bệnh này và tình hình bệnh dịch, thật sự không thấy nhiều.
Hiên Viên Triệt trầm mặc trong chốc lát quay đầu đưa đơn thuốc của Tần Mục Ca giao cho đối phương nói: "Kêu thị vệ đi kiểm tra xắp xếp tất cả ngựa, cho ăn dược này vào, nếu có chuyển biến tốt thì thôi, nếu không được, lập tức thiêu hủy ngựa bệnh!"
Huyền Ảnh lập tức lĩnh mệnh đi.
Sau đó Hiên Viên Triệt chậm rãi đến gần tiểu viện sắc thuốc kia, còn chưa có vào cửa, vị thuốc đông y nồng nặc đã truyền ra, sương khói lượn lờ trong sân, tất cả ngự y, nhân viên giúp đỡ vẻ mặt ai nấy đều vội vã, không ai nói cười.
Trong mông lung, bóng dáng yểu điệu của Tần Mục Ca xuất hiện, nàng đang vùi đầu phân chia dược liệu, thân thủ lưu loát, ngón tay mảnh khảnh xinh đẹp thanh tú xuyên qua dược liệu, phần nghiêm túc kia ngay cả Hiên Viên Triệt chưa đến gần nàng, cũng có thể cảm nhận được.
Thân đứng giữa một đám nam tử, bản thân hầu như là rối bù bẩn thỉu nhưng không cảm thấy xấu hổ, toàn bộ tinh lực chỉ tập trung vào chuyện trước mắt mình.
Hiên Viên Triệt dừng lại chốc lát, lặng lẽ rời đi.
-
Đảo mắt đã ba ngày trôi qua, tình hình bệnh dịch rục rịch, dần dần ổn định giảm xuống do đóng góp từ đơn thuốc kỳ lạ của Tần Mục Ca.
Sáng sớm ngày hôm đó, Tần Mục Ca đi thăm hỏi những người bệnh sau khi khôi phục, đặc biệt đi thăm Trương bá, đúng dịp, Hiên Viên Triệt và vài vị thái y mới vừa tới cửa, bọn họ chuẩn bị kiểm tra theo thông lệ, xem Trương bá đã khỏi hẳn hay chưa.
Lúc này, trong viện Trương gia đã không thấy mầm bệnh, chuồng ngựa thiêu hủy đã dựng lại một lần nữa, trong viện vô cùng sạch sẽ, trong nhà ngoài nhà đều sáng sủa sạch sẽ, so với mấy ngày trước, quả thật là một trời một vực.
Trương bá đang đan một cái giỏ trúc, Trương Hiểu Hạo đang ở trước bàn chuyên tâm điêu khắc cái gì đó, mà Trương thẩm Lưu thị đang cho gà ăn, thấy Hiên Viên Triệt và Tần Mục Ca tiến vào, Trương bá và hai người lập tức bỏ xuống đồ đang làm trong tay, đứng dậy cung kính nghênh đón.
Hơn nữa thấy Tần Mục Ca, ánh mắt ba người sáng lấp lánh, Trương bá nghên đón Hiên Viên Triệt xong, mang theo lão bà và nhi tử của mình rất trịnh trọng chuẩn bị dập đầu cảm tạ Tần Mục Ca.
"Đừng, Trương bá! Mục Ca sẽ giảm thọ mất!" Tần Mục Ca lập tức tiến lên đỡ lấy không cho đối phương làm ra đại lễ như vậy.
Lưu thị nước mắt lưng tròng nhìn Tần Mục Ca cười nói: "Một nhà chúng ta có thể đoàn viên, tất cả đều là công lao của tiểu thư, đại ân như vậy, cả nhà chúng ta khó có thể báo đáp! Tiểu Hạo đã mấy ngày nay thâu đêm suốt sáng hoàn thành một cái ngọc bội, đem cảm tạ ân cứu mạng của tiểu thư, tiểu thư giống như tiên nữ, sau này nhất định sẽ có phúc! Nếu ai cưới được người, đó là người đó đã tu được phúc khí ba đời..."
Đáy mắt Hiên Viên Triệt thoáng hiện lên xao động.
"Chỉ cầu trời phật phù hộ Tần tiểu thư người tốt sẽ có hồi báo tốt.." Lưu thị rưng rưng không ngừng phúc thân với Tần Mục Ca.
Hai mắt Tần Mục Ca cong thành hình trăng lưỡi liềm, nụ cười tuyệt mỹ vô song, nếu không vì mấy ngày không để ý tới cách ăn mặc chỉnh trang lại bản thân mình, chắc chắn vô cùng kinh diễm.
Sau khi kiểm tra xong, Tần Mục Ca đi theo Hiên Viên Triệt ra ngoài, trên mặt vẫn còn nụ cười vui vẻ.
Gương mặt tuấn tú lạnh nhạt của Hiên Viên Triệt nhìn nàng tươi cười như hoa, thản nhiên nói: "Hiện tại tình hình bệnh dịch đã được khống chế, ta muốn trở về thành phục mệnh, ngươi vẫn còn muốn ngốc ở chỗ này sao?"
"Nếu chuyện chủ yếu đã giải quyết, ta cũng không cần thiết ở lại chỗ này, chuyện mẫu đơn còn chưa thu xếp, ta phải về xem."
Nói xong, xuất phát từ lễ phép phúc thân với Hiên Viên Triệt, kêu Phủ Cầm dắt ngựa của mình tới, lên ngựa đi khỏi tầm nhìn Hiên Viên Triệt.
Hiên Viên Triệt nhìn bóng lưng nàng như trút được gánh nặng, ánh mắt lần nữa nổi lên thâm thúy -- lúc này nàng rối bù bẩn thỉu, so với thôn cô cũng không bằng, nhưng thân thể nhỏ nhắn gầy yếu kia dường như thuận mắt hơn so với trước kia, là ảo giác sao?