Chuyến Tàu Cuối

Chương 3: Chương 3




Cậu ấy tên là Dương. Giọng nói thật hay. Và cái tên nghe cũng mang lại cảm giác ấm áp nữa.

Đáng lẽ khi nghe tên cậu tôi phải liên tưởng đến biển xanh đầu tiên chứ nhỉ? Nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại liên tưởng tới những tia nắng mặt trời ấm áp… Chắc vì cậu ấy luôn ôn hòa và dễ chịu như thế…

Tôi ngồi trên bậc tam cấp, vẩn vơ suy nghĩ. Mùi đất trong vườn nồng nồng ngai ngái. Hình như sáng nay mẹ vừa xới đất trồng rau. Hôm nay nhà tôi có 1 vị khách không mời. Cậu ấy rất tự nhiên đẩy cổng đi vào, trên tay là cuốn bài tập vật lí. Và cũng rất tự nhiên. Cậu ấy ngồi xuống cạnh tôi, trên bậc tam cấp.

Đã rất lâu rồi, tôi không nói chuyện với cậu ấy. Hoặc là chúng tôi không nói chuyện với nhau nữa. Những câu chuyện giữa chúng tôi, trước giờ đều là tôi bắt đầu và cậu ấy là người chủ động kết thúc. Vì khi đã đủ lớn, sẽ xuất hiện những khác biệt cơ bản giữa nam và nữ. Rồi rất tự nhiên, chúng tôi dần xa. Dần xa theo kiểu không còn gì để nói với nhau nữa. Nên cứ đành như vậy. Im lặng và cứ thế rút chân ra khỏi thế giới của nhau. Cứ thế. Hình dáng Phong cũng mờ dần trong Thế giới của tôi. Theo 4 mùa Xuân, Hạ, Thu, Đông. Rồi đến 1 ngày, tôi bỗng thảng thốt nhận ra, nếu người ta thực sự muốn, người ta sẽ tìm cách…

- Mắt mũi cậu thế nào rồi? - Phong cất giọng, có vẻ ngượng ngập.

- Tàm tạm.

Chúng tôi lại rơi vào im lặng. Rồi Phong lại nói:

- Sau này chắc cậu không cần đợi tớ cùng đi học đâu. Tớ hay bận nên giờ giấc không ổn định ấy.

- Ừ…

Tôi ngắn gọn trả lời, cũng không hỏi cậu bận việc gì mà ghê thế. Tự nhiên mà. Tôi biết bận cũng chỉ là cái cớ. Cái chính là Phong chẳng hề muốn đi với tôi nữa. Cậu ấy không thích bạn bè trong trường thấy chúng tôi đi với nhau. Có vài lúc tôi đến chỗ cậu ấy trả sách, rồi thấy cậu ấy bị trêu chọc, tôi đã sớm hiểu ra tất cả. Dù chẳng bao giờ nói ra. Nhưng tôi biết chứ. Chúng tôi đã xa nhau từ bao giờ rồi…

Tôi bảo Phong là mình thấy mệt, muốn đi ngủ sớm, rồi bảo cậu ấy đi về đi. Nhưng lúc quay vào nhà, chưa chợp mắt được bao lâu thì đã bị tiếng chuông cửa gọi ra ngoài.

Tôi chớp mắt, nhạt nhòa nhận ra Dương cùng chiếc máy ảnh trên cổ. Hôm nay cậu ấy mặc sơ mi trắng. Tóc vẫn mềm. Tay vẫn đẹp. Mắt vẫn trong và cười vẫn hiền.

Nhưng tôi ngạc nhiên về sự xuất hiện của cậu ấy trước cửa nhà.

- Sao cậu tìm được đường đến đây? - Tôi tròn mắt nhìn bộ dạng của Dương.

- Thì tớ đã bảo tớ sẽ đi tìm cậu còn gì.

Dương nháy mắt, rồi lại cười rất dễ thương. Tôi kéo cậu ấy vào nhà, tò mò muốn biết cậu tìm tới đây bằng cách gì. Hơn nữa… hôm bữa vội vàng quá, tôi còn chưa kịp hỏi cậu bị bệnh gì…

- Cậu trốn viện đấy à? - Tôi hỏi.

- Không. Bố cậu đưa tớ về đây, để tớ chơi với cậu 1 lát. - Dương cười cười- Bố cậu… là bác sĩ trực tiếp phụ trách tớ mà.

Tôi mím môi. Nhớ rằng bố từng kể về Dương. Cậu bị bệnh gì đó, liên quan tới phổi thì phải. Tôi cũng không nhớ rõ nữa. Nhưng hình như cũng không phải loại bệnh đơn giản.

Không hiểu sao tôi lại thấy trong lòng nhoi nhói. Dương cười đẹp như thế kia cơ mà…

- Cậu đang chuẩn bị nấu cơm à?

- Không. Tớ lười nấu lắm.

- Mẹ cậu nói trong tủ lạnh nhiều đồ ăn lắm. Để tớ nấu cho cậu nhé.

- Bố mẹ tớ hôm nay không về hả?

- Bận đi hẹn hò rồi.

Tôi nhăn mặt. Hóa ra hôm nay bố đưa mẹ đi trốn. Thảo nào lại quẳng bọn trẻ chúng tôi ở nhà.

Dương đặt nồi hầm xương, rồi kéo tôi ngồi xuống. Tự nhiên y như ở nhà mình vậy. Cậu ấy cầm trên tay cuốn sách. Tên là “ Bên kia đám mây nơi ta hẹn ước”.

Chúng tôi ngồi trên bậc tam cấp, nghe mùi nắng vàng rụm hanh hao. Trong góc sân có bụi cây dại ra hoa vàng như nắng. Chẳng biết bụi cây ở đấy từ bao giờ. Hôm nay tôi mới để ý. Mà cái sân đất cằn… Sao mà có bụi hoa vàng đẹp thế kia được nhỉ?

Lạ thật. Không ngờ trên Thế giới lại có những sinh mệnh kiên cường đến thế…

Tôi ngồi ngẩn mặt, nghĩ như thế, rồi mắt lại nhòe đi. Trong đáy mắt cũng chỉ còn đọng lại sắc hoa vàng vọt cuối góc sân đó…

- Bụi hoa đó, là hoa dại đấy. Bố cậu kể với tớ là tự nhiên có 1 ngày nó ra hoa trong vườn. - Dương buông cuốn sách xuống từ lúc nào, quay sang nói chuyện với tôi.

- Ừ, tài thật đó.

- Tài gì cơ?

- Thì đất cằn thế mà hoa vẫn nở được. Chẳng gọi là tài thì gì? Nếu là tớ, chắc là chết lâu rồi.

Chúng tôi cùng im lặng.

Đến lúc ngẩng đầu lên, tôi thấy Dương đang dịu dàng nhìn mình. Rồi dịu dàng đặt tay lên tóc, xoa nhẹ:

- Không đâu. Tớ nghĩ Lam Anh phải khác chứ. Phải mạnh mẽ hơn chứ.

Tôi ngẩn mặt.

Ngày hôm đó. Dương vẫn đẹp. Vẫn hiền.

Và ấm…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.