Những ngày sau đó, tôi vẫn hay đến bệnh viện thăm Dương.
Hôm đầu tiên đến, tôi mang theo 1 khoanh Brownies hạnh nhân. Rồi những ngày sau là muffin socola, bông lan trà xanh... được đặt ngay ngắn trên chiếc bàn cạnh đầu giường bệnh của Dương.
Toàn là bánh mẹ tôi làm. Dương thích lắm, vừa ăn vừa cười mãi.
Trong lúc cậu ấy ăn, tôi lại thu chân lên, ôm gối im lìm nhìn ra cửa sổ. Ánh hoàng hôn màu hồng hắt lên ga trải giường màu trắng, tạo nên thứ màu sắc ôn hòa mà ấm áp. Tôi không dưng lại buồn... Nghĩ Phong cũng giống như tà dương ấm áp ngoài cửa sổ, dần dần cũng sẽ rời khỏi Thế giới của mình.
Cũng vì hôm nay tôi thấy Phong được vây quanh bởi đám nữ sinh nhà giàu. Cậu ấy thừa biết tôi vẫn đang đứng nhìn cậu ấy từ xa. Nhưng cậu ấy không quay đầu lại. Càng không muốn tiến đến gần.
Phong...
Lúc rời khỏi Thế giới của tôi, lập tức sẽ trở nên gay gắt và chói sáng.
Chỉ là tôi có chút không cam lòng. Cậu ấy từng thân thuộc với tôi đến thế... Vậy mà từng ngày... từng ngày... lại rời bỏ Thế giới của mình.
Tôi vì vậy mà không vui.
Nên mới kể cho Dương nghe câu chuyện với gương mặt buồn thiu thỉu. Dương bảo tôi, nếu không muốn buồn chơi vơi như thế thì tỏ tình đi. Rồi buồn hẳn. Buồn hẳn 1 lần rồi thôi. Tôi gật. Nhưng không hiểu buồn chơi vơi là buồn thế nào... Là cảm giác lưng chừng như nỗi “ Nhớ chơi vơi” trong thơ của Quang Dũng chăng? Không biết!
Dương bảo tớ thấy cậu buồn chơi vơi. Chính là cái kiểu buồn mà không biết đích xác mình buồn vì cái gì. Cảm giác ấy khó chịu lắm.
Tôi gật chặp 2, rồi xuống giường, đi tới cửa sổ, kéo toàn bộ rèm ra cho ánh tà dương lọt thẳng vào phòng. Tôi muốn ngủ quá. Mắt lại mờ đi rồi. Tôi ngồi xuống cái ghế cạnh Dương, bảo tớ muốn ngủ, có thể mượn vai cậu 1 chút được không? Dương bảo rất sẵn lòng.
Tôi an tâm dựa vai cậu ấy...
Mà trước khi mơ màng thiếp đi còn nghĩ...
Phòng bệnh của Dương trắng quá. Lạnh sắc quá...
Có lẽ 1 hôm nào đấy phải mang cho cậu 1 bó hồng thôi.
...****************...
Sắp sinh nhật Phong...
Cậu ấy sắp tròn 18... Tự nhiên tôi lại không biết phải cái gì cho cậu.
Những năm trước tôi đều nhờ mẹ làm bánh để tặng cậu. Chiếc bánh nhỏ xinh trong chiếc hộp bóng kính thắt nơ đỏ kèm lời chúc sinh nhật vui vẻ mẹ tôi đã tỉ mẩn làm... Lần nào cậu cũng cầm. Nhưng lần nào cậu cũng không ăn. Cậu đem chia cho đám bạn học trong lớp. Tôi cũng vì vậy mà không muốn tặng bánh cho cậu nữa.
Nhưng năm nay Phong tròn 18 tuổi rồi.
Dù sao cũng là 1 mốc thời gian quan trọng nhường ấy. Tôi muốn chuẩn bị cho cậu 1 món quà thật đặc biệt. Rồi tỏ tình...
Để giống như lời Dương nói.
Buồn 1 lần.
Rồi thôi...
- Cậu nên tặng cậu ấy 1 chậu xương rồng. - Dương khoanh tay đứng trước tiệm hoa, nói như 1 ông cụ non hiểu biết.
- Tại sao?
- Vì cậu ta cần sự mạnh mẽ.
Dương mỉm cười. Tôi nhớ mình từng kể hoàn cảnh của cậu ấy cho Dương nghe.
Dương chỉ nói vậy rồi giúp tôi ôm chậu xương rồng lên. Ra tới đường lớn, tôi vu vơ bảo:
- Chắc tớ cũng cần 1 chậu xương rồng.
- Cậu cần 1 chậu hướng dương. - Dương xoa đầu tôi, cười toe- Hướng về phía... mặt trời.
Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ của Dương, cũng cười theo. Chẳng hiểu sao lúc cậu ấy bảo tôi hướng về phía mặt trời, tôi lại muốn cậu ấy bảo tôi hướng về phía cậu ấy. Tên cậu ấy là Dương. Đáng lẽ tôi phải liên tưởng đến đại dương, biển cả... hay cái gì đại loại như thế. Nhưng chẳng hiểu sao lúc cậu ấy nắm lấy cánh tay tôi khi tôi bất ngờ không thấy đường mà chao đảo suýt ngã, tôi lại nghĩ tới Mặt trời lơ lửng trên đỉnh đầu vào ngày Hạ chí trong năm...
Dương giúp tôi mang chậu cây về nhà. Trong lúc tôi đặt chậu cây lên thềm thì cậu ấy tiện tay cắt lấy 1 dải ruy- băng thắt lên chậu cây nhỏ. Trong mắt cậu ấy lúc đó... Cũng chẳng thể nhìn ra là vui vẻ hay đau thương.
Cậu ấy nói với tôi:
- Cậu mang cái này tới cho Phong đi. Và nói với cậu ấy rằng. Cậu thích cậu ấy. Từ rất rất rất lâu rồi.