Cốc Triệu Kinh có chút nghẹn họng nhìn trân trối. Vừa rồi bọn họ ở đình giữa hồ phát hiện Cừu Vô Tự đã đủ làm người ta giật mình, hiện tại lại thấy được thi thể trang chủ Vạn Triều Sơn Trang, Cốc Triệu Kinh cũng không biết phải nói cái gì.
Nghê Diệp Tâm cầm mảnh da, đứng lên, nói:
“Xem ra chúng ta hẳn phải đi tìm hung thủ một chuyến.”
Cốc Triệu Kinh nói:
“Ngươi biết ai giết trang chủ Vạn Triều Sơn Trang sao?”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Ta sao biết được. Nhưng người lưu lại mảnh da này đã viết rành mạch bên trên. Bất quá chúng ta muốn tìm không phải người này, mà là hung thủ hai ngày trước ở Vạn Triều Sơn Trang liên tục gây án, còn giết Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm.”
Cốc Triệu Kinh đã hồ đồ, nói:
“Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Nghê Diệp Tâm nhìn mảnh da trong tay, nói:
“Ta cũng là vừa mới biết đã xảy ra cái gì.”
Nghê Diệp Tâm nói xong liền đem mảnh da ném cho Cốc Triệu Kinh, để Cốc Triệu Kinh tự mình xem.
Cốc Triệu Kinh tiếp nhận mảnh da, cúi đầu nhìn. Trên bề mặt mảnh da là chi chít chữ nhỏ, hắn nhìn đến hoa mắt. Nhưng khi Cốc Triệu Kinh đọc, đã chấn kinh mở to hai mắt nhìn.
Có người đã giết trang chủ Vạn Triều Sơn Trang, lấy mảnh da trong hộp gỗ đi, sau đó lại thay bằng một mảnh da giả đặt ở bên trong. Mảnh da này cũng không có bảo tàng, nhưng có thể giúp bọn họ cởi bỏ một ít nghi hoặc.
Ở thời điểm Cốc Triệu Kinh chấn động không thôi, Nghê Diệp Tâm đã dẫn hắn và Mộ Dung Trường Tình đi ra bên ngoài.
Bọn họ mới ra sân liền gặp hai người. Cũng không phải đệ tử Vạn Triều Sơn Trang, mà là Cừu Vô Nhất và Cừu Vô Tự.
Mộ Dung Trường Tình nhìn thấy Cừu Vô Tự thực kinh ngạc. Bởi vì Cừu Vô Tự bị đại sư huynh Thương Đình Phái khống chế, hiện tại lại đột nhiên xuất hiện.
Cừu Vô Tự rất suy yếu, không đứng vững, được Cừu Vô Nhất chống đỡ mới miễn cưỡng đi tới nơi này.
Khi Cừu Vô Tự tỉnh lại, liền thấy được Cừu Vô Nhất.
Cừu Vô Nhất nhìn thấy ca ca tỉnh, mừng rỡ vô cùng. Cừu Vô Tự sửng sốt, sau đó bắt lấy đệ đệ hỏi xem mình ở nơi nào.
Cừu Vô Nhất nói cho hắn biết đang ở Vạn Triều Sơn Trang, Cừu Vô Tự liền giãy giụa đứng lên, muốn đi gặp trang chủ. Cừu Vô Nhất không biết ca ca suy nghĩ cái gì, bất quá thấy ca ca thực sốt ruột, cho nên liền dìu ca ca tới đây, vừa lúc gặp mọi người.
Cừu Vô Tự nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình cũng lắp bắp kinh hãi, lập tức nói:
“Giáo chủ......”
Cốc Triệu Kinh cũng không biết Mộ Dung Trường Tình là giáo chủ gì, có chút kỳ quái nhìn thoáng qua Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình xua tay, ý bảo hắn không cần hành lễ.
Cừu Vô Tự lập tức nói:
“Các ngươi từ trong viện đi ra, trang chủ Vạn Triều Sơn Trang đâu?”
Nghê Diệp Tâm nghe hắn hỏi tới, liền đáp:
“Đã chết.”
“Đã chết?”
Cừu Vô Tự sửng sốt.
“Ta đã tới chậm, xem ra hắn đã báo thù.”
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:
“Ai?”
Cừu Vô Tự cười khổ một tiếng, nói:
“Chuyện này nói ra thì rất dài.”
Cừu Vô Tự không cần đoán cũng biết là ai giết trang chủ Vạn Triều Sơn Trang, bởi vì người kia hắn đã gặp qua.
Ở trước mặt Mộ Dung Trường Tình, Cừu Vô Tự cũng không dám giấu giếm cái gì, liền đem sự tình mình làm trong khoảng thời gian này nói cho Mộ Dung Trường Tình nghe.
Cừu Vô Tự luôn hành tẩu ở trên giang hồ, bất quá cách một thời gian sẽ về trong giáo. Trước đó vài ngày ở trên giang hồ, hắn nghe được một tin tức, chính là về mấy cái hộp gỗ. Cừu Vô Tự cũng nghe được một tin tức khác, có một người đã chết hình như vẫn còn sống.
Cừu Vô Nhất kinh ngạc nói:
“Ca ca không phải Vô Chính ca ca đã chết rồi sao?”
Nghê Diệp Tâm kỳ quái nói:
“Vô Chính là ai?”
Mộ Dung Trường Tình cũng có chút kinh ngạc, nhàn nhạt nói:
“Là đồ đệ đầu tiên của hắn.”
Cừu Vô Tự là ở trong giáo lớn lên. Sư phụ của hắn vốn dĩ chính là một Trưởng lão. Sau khi sư phụ chết, Cừu Vô Tự lên thay thế vị trí Trưởng lão của sư phụ hắn. Bất quá thời điểm Cừu Vô Tự thu đồ đệ đầu tiên còn chưa phải là Trưởng lão, vẫn là một thiếu niên, lúc ấy chưa đến hai mươi tuổi, vừa mới hành tẩu giang hồ không bao lâu.
Đồ đệ đầu tiên của Cừu Vô Tự chỉ khoảng mười tuổi, là một đứa trẻ thực thành thật hiền lành, nhưng rất thông minh.<HunhHn786>
Nghê Diệp Tâm biết Cừu Trưởng lão có hai mươi tám đồ đệ, bất quá Vô Chính cũng không phải một trong hai mươi tám đồ đệ đó. Vô Chính cũng không phải cô nhi. Mộ Dung Trường Tình đã nghe nói qua, đệ tử đầu tiên của Cừu Trưởng lão là con cháu danh môn chính phái.
Lúc ấy sư phụ của Cừu Vô Tự nghe nói đồ đệ thu con của một đại hiệp làm đồ đệ, đã tức giận đến râu cũng dựng đứng lên. Bất quá Cừu Vô Tự cũng không để tâm chuyện đó, còn giúp đứa nhỏ kia đặt một cái tên, đó là Vô Chính.
Vô Chính lúc ấy là con của một đại hiệp rất có danh tiếng, bất quá bởi vì thoạt nhìn có chút hiền hậu cho nên cũng không được để ý, bị ca ca tỷ tỷ thường xuyên khi dễ.
Phụ thân hắn vì tôi luyện hắn, đem hắn đưa đến nơi rất xa bái sư học nghệ, nghĩ là sau vài năm lại đem hắn trở về. Thời điểm bị đưa đi, Vô Chính mới năm sáu tuổi.
Khi Cừu Vô Tự gặp được hắn, Vô Chính cũng mới tám tuổi, vẫn là đứa bé thực gầy yếu.
Tuy rằng Vô Chính bái sư học nghệ, cũng bái một đại hiệp rất có danh tiếng, bất quá bởi vì xuất thân quá tốt, một vài đệ tử cảm thấy hắn là đứa trẻ được nuông chiều cho nên luôn xa lánh hắn. Ngày thường không ít người khi dễ hắn tính kế hắn, còn ở trước mặt sư phụ nói xấu hắn.
Vô Chính lúc ấy còn chưa có thông suốt, chưa bắt được trọng điểm, thoạt nhìn ngốc ngốc. Sư phụ hắn cũng là người tính tình nóng nảy, đánh chửi cũng là bình thường như ăn cơm.
Vô Chính nghe được nhiều nhất chính là sư phụ mắng hắn làm cho phụ thân mất mặt xấu hổ. Mấy năm qua đi Vô Chính cơ hồ nghe mà chết lặng.
Sau đó trong khi Cừu Vô Tự đi du ngoạn đã phát hiện Vô Chính bị phạt.
Vô Chính bị nhốt ở trên núi, đã vài ngày không ăn không uống. Không ăn cơm còn chịu đựng được, nhưng không cho uống một ngụm nước, Vô Chính cơ hồ sắp chết khát.
Sư phụ kỳ thật có cho một sư huynh đưa cơm nước cho Vô Chính. Nhưng vì núi quá cao, sư huynh kia lười đi. Lần đầu tiên lười biếng sư phụ không có phát hiện, liền có lần thứ hai lần thứ ba. Vì thế Vô Chính vài ngày không ăn không uống, rốt cuộc chịu không nổi đã ngất đi.
Lúc ấy Cừu Vô Tự đi ngang qua, liền phát hiện Vô Chính xỉu ở trên núi, thuận tay cứu người.
Vô Chính là vì thức khuya dậy sớm luyện võ, lại thường xuyên bị phạt, cho nên tám tuổi nhưng nhỏ nhỏ gầy gầy. Hơn nữa không muốn nói chuyện, môi vẫn luôn ngậm chặt, dù Cừu Vô Tự cứu hắn vẫn không muốn nói lời nào.
Cừu Vô Tự cảm thấy Vô Chính rất thú vị, hơn nữa hắn phát hiện Vô Chính võ công tuy rằng rất kém cỏi, nhưng thật ra là một khối ngọc thô chưa qua mài dũa. Nếu kiên nhẫn đào tạo sau này tuyệt đối sẽ thành châu báu.
Cừu Vô Tự liền động tâm tư, muốn thu Vô Chính làm đồ đệ.
Vô Chính rốt cuộc cũng mở miệng nói chuyện. Hắn nói hắn đã bái sư phụ, không thể lại bái người khác.
Bất quá Cừu Vô Tự mặc kệ cái đó. Hắn xách theo Vô Chính mang xuống núi, sư phụ và sư huynh đệ của Vô Chính không có phát hiện.
Sau nhiều ngày, cũng có người đến tìm Vô Chính. Khi không thấy, tất cả mọi người đều đi tìm. Sư phụ hỏi, sư huynh liền nói hắn đã bị dã thú ăn, là hắn mệnh không tốt, không thể trách người khác.
Cừu Vô Tự đem Vô Chính mang đi, chính là muốn Vô Chính bái hắn làm sư phụ, bất quá không được đáp ứng.
Cừu Vô Tự dứt khoát liền cột hắn bên người đi du ngoạn giang hồ. Một hai nói phải làm Vô Chính đáp ứng mới thôi. Loại cường mua ép bán này, Cừu Vô Tự làm rất giỏi.
Giằng co hơn nửa năm, Vô Chính rốt cuộc cũng đáp ứng. Bởi vì Vô Chính phát hiện, Cừu Vô Tự tuy rằng đôi khi so với hắn còn tính trẻ con hơn, đôi khi đặc biệt thích xen vào việc người khác, đôi khi lại dễ dàng có ý nghĩ kỳ lạ, nhưng là người đối xử với hắn tốt nhất từ trước tới nay.
Cừu Vô Tự không đánh hắn, không mắng hắn, cùng hắn nói chuyện phiếm, còn khích lệ hắn.
Cừu Vô Tự đặt cho đứa nhỏ một cái tên, gọi là Vô Chính. Nghe Vô Chính nói ra thân thế, không nghĩ tới mình nhặt được con của một đại hiệp, Cừu Vô Tự cảm thấy rất có mặt mũi.
Cừu Vô Tự vỗ bả vai Vô Chính, nói hắn đi theo mình đi du ngoạn giang hồ, mình sẽ dạy võ công. Chờ hắn học võ công xong sẽ thành một đại hiệp, khi đó có thể trở về gặp phụ mẫu. Đến lúc đó chính là thời điểm phát dương quang đại.
Cừu Vô Tự ngẫm nghĩ, mình là đệ tử một Trưởng lão Ma giáo, dạy ra một một đại hiệp, cảm giác rất sảng khoái.
Sau đó Cừu Vô Tự mang theo Vô Chính hành tẩu giang hồ, cho đến khi......
Cừu Vô Nhất kinh ngạc nhìn Cừu Vô Tự. Nó là lớn lên ở trong giáo, luôn ở chung với Cừu Vô Tự, cho nên rất rõ ràng sân sau chỗ của ca ca có một ngôi mộ. Lâu lâu ca ca sẽ đi cúng mộ một lần, mộ bia có khắc tên Vô Chính.
Khi còn bé, ca ca có khi cũng dẫn đi cúng mộ, Cừu Vô Nhất hỏi mộ này có phải huynh đệ của ca ca hay không. Nhưng ca ca nói không phải, là đồ đệ của ca ca, chỉ là đã sớm qua đời.
Cừu Vô Nhất biết ca ca không muốn nhiều lời, bất quá nó đã nghe người khác nói qua Vô Chính đã chết, thời điểm chết chỉ có mười tuổi. Không chỉ như thế, nghe nói một nhà đều đã chết, nguyên nhân vì sao thì Cừu Vô Nhất không biết.
Sau sự kiện đó, Cừu Vô Tự trở về giáo, thật lâu không xuống núi. Cũng không bao lâu, sư phụ Cừu Vô Tự mất, hắn trở thành Trưởng lão. Sau này bởi vì nhiệm vụ cho nên Cừu Vô Tự mới lại xuống núi.
Cừu Vô Tự xuống núi liền nhặt cô nhi về, hai mươi tám đồ đệ đều là cô nhi không cha không mẹ, sau đó còn nhặt Cừu Vô Nhất.
Cừu Vô Tự đã nghe được một ít tin tức, cho nên sắp xếp đệ tử tiếp tục phụ trách nhiệm vụ trong giáo, sau đó liền tự mình đi tra xét.
Bất quá thời điểm Cừu Vô Tự tra xét, đột nhiên gặp mai phục, bị người phục kích. Theo lý mà nói Cừu Vô Tự võ công thực tốt, căn bản không đem bọn họ để vào mắt. Nhưng Cừu Vô Tự không nghĩ tới mình bị trúng độc.
Hắn bị trọng thương, ngất đi, sau đó không có tri giác, cảm giác mình hình như ngất xỉu rất lâu, cũng không biết qua bao lâu. Chờ hắn tỉnh lại đã ở trong một gian phòng u ám, có một người thường xuyên tới xem hắn, mỗi lần tới đều nói một ít chuyện kỳ quái.
Người kia giống như rất hận hắn, nhưng khi nói chuyện ngữ khí rất kỳ quái. Cừu Vô Tự mới đầu không rõ, nhưng hiện tại cái gì cũng đều minh bạch.
Cừu Vô Tự nói:
“Hắn không chết, ta tận mắt nhìn thấy rồi.”
Nghê Diệp Tâm cảm thấy mình cũng hồ đồ, nói:
“Từ từ, đại sư huynh Thương Đình Phái kia là...... đồ đệ ngươi?”
Cừu Vô Tự gật gật đầu.
“Hắn như thế nào lại thành đệ tử Thương Đình Phái?”
“Ta không biết.”
Cừu Vô Tự cũng giật mình. Kỳ thật năm đó một trong những người hại chết cả nhà Vô Chính là Chưởng môn Thương Đình Phái. Đương nhiên còn có một người khác, đó chính là trang chủ Vạn Triều Sơn Trang.
Chuyện đó là trước khi Cừu Vô Tự hôn mê mới tra được, chỉ là hắn cái gì cũng chưa kịp làm.
Cho nên khi Cừu Vô Tự tỉnh lại lập tức muốn Cừu Vô Nhất dẫn hắn đi gặp trang chủ Vạn Triều Sơn Trang. Hắn muốn làm rõ ràng năm đó rốt cuộc là chuyện như thế nào.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Vậy hắn rốt cuộc muốn làm cái gì?”
“Hắn nói hắn muốn báo thù.”
Nghê Diệp Tâm nghĩ tới lần đầu tiên gặp được đại sư huynh Thương Đình Phái, sau đó lại đi chung một đường, cơ hồ luôn gặp Vô Chính. Thì ra đây là con đường báo thù của Vô Chính.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Hắn muốn báo thù? Cho nên cũng cùng hộp gỗ có quan hệ?”
Cừu Vô Tự cũng nói không được, bất quá xem ra thật là có quan hệ lớn. Bởi vì Vô Chính vẫn luôn tìm mấy cái hộp gỗ kia.
Cừu Vô Tự không biết mười năm qua Vô Chính đã trải qua cái gì. Hắn căn bản cái gì cũng không biết, cũng đoán không được, chỉ là biết Vô Chính tuyệt đối sống không tốt.
Nghê Diệp Tâm nhìn mảnh da, nói:
“Ai cha, đệ tử của Cừu Trưởng lão thật sự thông minh tuyệt đỉnh nha.”
Nghê Diệp Tâm cảm thán xong lại nói:
“Chúng ta trước tiên đi tìm Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm một chuyến.”
Vô Chính giết trang chủ Vạn Triều Sơn Trang, lưu lại mảnh da viết rất nhiều chữ. Mảnh da này tựa hồ là để lại cho Nghê Diệp Tâm. Tựa như lần đầu tiên bọn họ gặp, Vô Chính chọn thời điểm rất chính xác, cho thấy là một người thông minh đầy khiêu khích.
Trên mảnh da, Vô Chính viết rành mạch rõ ràng. Từ khi bắt đầu, hung thủ cùng quá trình gây án. Bất quá mấy người chết kia thật không có quan hệ gì cùng Vô Chính.
Nghê Diệp Tâm không thể tiếp xúc với những thi thể, cho nên luôn mờ mịt. Nhưng Vô Chính đã đem chân tướng làm rõ ràng, còn khiêu khích để lại một phần giảng giải kỹ càng tỉ mỉ, khiến Nghê Diệp Tâm xem mà nghiến răng nghiến lợi.
Đoàn người bọn họ đoàn tiếp tục đi đến phòng con gái trang chủ Vạn Triều Sơn Trang. Đệ tử tuần tra tất nhiên sẽ không cho bọn họ đi vào, nhưng Nghê Diệp Tâm kiên trì muốn vào đi.
Nghê Diệp Tâm nói:
“Tiểu thư của các ngươi đã chết, ở bên trong bất quá chỉ là người giả mạo mà thôi.”
Đệ tử tuần tra nhìn nhau, đều cảm thấy không thể tin. Thực mau, có thêm nhiều đệ tử bị kinh động chạy tới.
Có một người trẻ tuổi vội vã đi tới, là người lúc trước dẫn bọn họ vào sơn trang. Người đệ tử này chính là đồ đệ đắc ý của trang chủ, nói chuyện rất có phân lượng.
“Các vị thiếu hiệp, không biết đêm khuya ở đây ồn ào là vì cái gì?”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Ngươi mời Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm ra đây cho chúng ta nhìn, thì biết là bởi vì cái gì thôi.”
“Đã là đêm khuya, tiểu sư muội không có tiện ra gặp mặt.”
Nghê Diệp Tâm cười, nói:
“Bên trong thật sự là sư muội ngươi, bất quá ta thấy không phải tiểu sư muội. Tiểu sư muội lúc này còn nằm ở sau núi, ngươi không thể không biết?”
“Nói bậy!”
Người trẻ tuổi có chút buồn bực.
Nghê Diệp Tâm lại nói:
“Hay là chúng ta gọi người đi đào thi thể tiểu sư muội ra cho ngươi kiểm chứng một lần?”
Sắc mặt người đệ tử trẻ tuổi đen thui. Nhưng là sợ kinh động người khác, nên hắn không dám lớn tiếng nói chuyện. Nhìn thấy ánh mắt tò mò của những người bên cạnh, hắn lập tức phất tay kêu những đệ tử tuần tra lui đi.
Nghê Diệp Tâm nhìn nhìn chung quanh, sau đó lặng lẽ chạm vào tay Mộ Dung Trường Tình.
Mộ Dung Trường Tình liếc mắt một cái, liền nhìn thấy Nghê Diệp Tâm ra hiệu. Mộ Dung Trường Tình có chút bất đắc dĩ, bất quá vẫn lui một bước.
Nghê Diệp Tâm thích chơi trò càng quấy cùng người nhàm chán, đây chính là sở trường.
Mộ Dung Trường Tình lui một bước, nhìn thấy Nghê Diệp Tâm giữ chân người đệ tử kia, hắn liền lặng lẽ từ phía sau rời đi.
Mộ Dung Trường Tình vòng ra sau, nhẹ nhàng nhảy qua tường vào trong.
Nghê Diệp Tâm thoáng nhìn thấy Mộ Dung Trường Tình vào sân, liền nhẹ nhàng thở ra.
Người đệ tử trẻ tuổi thấy đối phương càn quấy thực tức giận, xuy một tiếng rồi rút kiếm, nói:
“Nếu lại vô lễ, đừng trách ta không lưu tình.”
Kiếm mới vừa rút ra một chút, đột nhiên hắn liền cảm giác tay đau đến muốn phế đi. Cừu Vô Nhất đã ra tay, chủy thủ nhỏ đã đâm vào tay người kia.
“Leng keng”
Kiếm liền rơi xuống, thiếu chút nữa đâm vào chân.
Người đệ tử kia hoảng sợ, không kịp phản ứng. Trong viện ầm ĩ, ngay sau đó liền thấy Mộ Dung Trường Tình bay qua tường nhảy ra. Hắn không chút nào thương hương tiếc ngọc, xách theo một nữ nhân.
Nữ nhân bị hắn buông lỏng tay ném xuống đất. Nàng hoảng sợ cơ hồ không bò dậy nổi.
Mọi người lập tức liền thấy rõ ràng. Nữ nhân này hẳn là còn chưa có nghỉ ngơi, trang điểm thật xinh đẹp, trên tay trên đầu trên lỗ tai đều mang trang sức quý giá.
Người ở trong phòng con gái trang chủ lại không phải Đệ Nhất Mỹ Nhân Võ Lâm, mà là người Nghê Diệp Tâm cùng Mộ Dung Trường Tình đã gặp qua.
Nghê Diệp Tâm đối với nàng có ấn tượng khắc sâu. Nàng được Cừu Vô Nhất cứu một lần, lại đối với Mộ Dung Trường Tình rất ái mộ.
Nữ nhân hoảng sợ bò dậy, té ngã lộn nhào trốn đến phía sau người đệ tử trẻ tuổi.
“Các ngươi muốn làm cái gì?”
Nghê Diệp Tâm nói:
“Là chúng ta muốn hỏi ngươi muốn làm gì? Ngươi giết nhiều người như vậy chẳng lẽ không muốn nói gì sao?”
“Ta không có!”
Nữ nhân lập tức nói.
Nghê Diệp Tâm dứt khoát đem mảnh da tràn ngập chữ ném xuống bên chân nữ nhân, nói:
“Vậy ngươi nhìn cái này đi.”