* Chương 3:
Khi cô đuổi
ông Sanyhuh (ba cô) ra ngoài thì cô ngồi xuống như người mất hồn. “Sao cuộc đời
mình lại thành ra như thế nỳ, mình cứ lẩn trốn ông ta, sao ông ta cứ luôn tìm
ra mình, bây giờ mình biết làm gì đây? Không được rồi mình phải về nhà.
…..Noe-do
nal ja-ah-hal juh…..
Tiếng nhạc
chuông điện thoại làm cho ngững suy nghĩ mộng lung của cô biến mất.
- Alo, tôi
Nakamura Michiko nghe đây ạ! (Michiko)
- Alo
Michiko, bạn làm xong chưa?(Hiroko)
- Ừ, mình
sắp xong rồi
- À! Vậy
thì…tối đi bar chơi không? (Hiroko)
- Ừ, hay
đó! (Michiko)
- Bye! Làm nhanh
nhé! (Hiroko)
***Tối***
Hiroko và
Michiko bước ra gara để ôtô, trông bọn nó thật đáng yêu và có 1 chút quậy phá.
Hiroko mặc chiếc áo lệch vai màu hồng để lộ bờ vai trắng kết hợp là chiếc quần
sooc ngắn nhìn cô rất phá cách cùng với chiếc giầy coa 4 phân, cột tóc lệch
sang bên phải. Michiko thì mặc chiếc á sơ mi trắng xoắn tay áo lên cùng với
quần sooc ngắn trông rất là nghịch ngợm và uốn lọn tóc lên nhìn trông rất cute.
Tụi nó lên xe mui trần màu trắng phóng vèo vèo trên đường khiến cho mọi người
không nên dại mà đi gần xe tụi nó.
Bước vào
Bar, những đứa con trai đều ầm ầm lên và nhìn bọn nó bằng ánh mắt hình trái
tim, còn bọn con gái nhìn bọn nó bằng ánh mắt ganh tị và ngưỡng mộ.
- Thiên
thần đâu ra mà đẹp thế? (người 1)
- Cô bé kia
xinh quá (người 2)
Tụi nó tiến
tới chiếc bàn gần cửa sổ, đó là chiếc bàn yên tĩnh và có phong cảnh đẹp nhất.
Phục vụ tới và đưa menu cho tụi nó.
- Cho chúng
tôi 1 cốc-tai, 1 uýt-ki và 1 đĩa trái cây lớn, cảm ơn (Michiko gọi món khi thấy
vẻ mặt lúng túng của Hiroko)
Khi bồi bàn
đem tất ả những món mà Michko gọi ra thì Hirok lại vào nhà vệ sinh.
- Hú! Chào cô
em! Đang đi đâu à? Đi với bọn anh đi (tên đầu hói ăn mặc rất giống xã hội đen
cùng với đàn em của hắn đang tiến lại gần Hiroko khiến cô phải lùi về sau)
- Không
liên quan gì tới các người! (Hiroko mặc dù đang rta61 sợ nhưng cô vẫn cứng rắn)
- Thôi nào!
Bọn anh sẽ đưa em đi (tên đầu hói vừa nói vừa ra lệnh cho đàn em bắt Hiroko
lại)
- Ê, mấy
người kia! Bộ rãnh hơi không có việc gì àm hay sao mà đi bắt nạt con gái thế
hả! (Michiko không yên tâm nên đã thôi Hiroko)
- Ồ! Thêm 1
cô em xinh đẹp nữa kìa tụi bây! (tên đầu hói)
- Mấy người
không thấy xấu hổ à! (Michiko)
- Đại ca,
đại ca con này nó hách lắm, hay là tụi em đánh nó nha đại ca (tên thuộc hạ)
- Xông lên
(tên đầu hói nghe xong thì liền hạ lệnh cho mấy tên kia nhào vô đánh michiko)
Michiko
thấy bọn chúng xong lên theo quán tính thì cô sẽ đánh trả
*10 phút
sau:
Cuối cùng
bọn chúng cũng đã nằm gụt dưới tay của cô còn tên cầm dầu sợ quá cho nên đã bỏ
chạy
-Cậu có sao
không hiroko(michiko)
- Um, mình
không sao đâu! Cảm ơn cậu nha! (Hiroko)
- Thôi
chúng ta về (Michiko)
Thế là tụi
nó lái xe về, trên đường đi tụi nó đã cười nói rất vui vẻ.
- Michiko! Sao
hôm nay cậu kì thế? Cậu đánh mấy người hôm nãy phải nói là không thương tiếc
luôn đó?! (Hirpko hỏi)
- Cậu nói
thế là sao? Mình vẫn…bình thường mà! (Michiko nói rồi cười nhưng không che dấu
nổi được ánh mắt buồn bã của mình)
- Có phải….cậu
đã gặp ba cậu không? (Hiroko)
- Xin cậu đừng
nhắc tới con người xấu xa đó! (Michiko tối sàm mặt lại nói với giọng lạnh lùng
khiến cho Hiroko rất là sợ).
- Ừ, ừ
(Hiroko)
Khi tụi nó
về đến nhà thì đã thấy bác quản gia hối hả chạy ra.
- Thưa tiểu
thư, thưa cô chủ Michiko, trong kia có có 1 người tự xưng là ba cô chu đấy ạ! (Quản
gia nói 1 tràng)
- Ai vậy? (Hiroko
nhìn Michiko rồi Michiko liền chạy một mạch vào nhà và thấy ông Nakamura
Sanyhuh)
- Con vừa
đi đâu về thế? Ba có chuyện…..(ba cô đang nói thì bị tiếng la của cô làm đứt
đoạn)
-
AAAAAAAAAA! Tôi không muốn nghe! Ông về đi! (Michiko quát lớn và chạy lên
phòng)
- Dạ chào
Bác Nakamura! Lâu ròi không gặp ạ! (Hiroko)
- Ừ, chào
cháu! Michiko vẫn như cưa đúng không cháu (Ba cô nói với giọng buồn buồn)
- Dạ! nếu
bác muốn cháu sẽ khuyên bạn ấy chịu gặp bác và khuyên bạn ấy nghe bác 1 lần! dù
sao cháu cũng chán cái cảnh 2 người thù ghét nhau lắm rồi! cháu thấy thương bạn
ấy quá (Hiroko nói mắt cô rưng rưng nước mắt)
- Thật
không? Nếu được như vậy thì bác cảm ơn cháu nhiều lắm! (ba cô mừng rỡ)
Michiko ở
trong phòng, cô đang ngồi trong 1 góc khuất nào đó của căn phòng, có lẽ cô đang
khóc, khóc ư! Lâu rồi mới khóc, thường ngày cô chỉ tức giận đập đồ lung tung
nhưng sao hôm nay cô lại không làm thế mà lại chui đầu vào khóc cơ chứ? Phải!
cô rất nhớ chị gái mình, bao kỉ niệm vui vẻ, bao kỉ niệm tươi đẹp, về cô và
Kimio (chị gái cô) cô đều nhớ. Nhưng hôm nay cô, sao cô lại nhớ cái ngày đó,
đúng đó là ngày chủ nhật, một ngày chủ nhật yên bình, khi chị cô đang gặp bạn
trai thì lại bị ba cô bắt gặp, ba cô đã cấm chị cô không được gặp ngời đó và ba
cô đã yêu cầu gia đình của bạn trai chị cô buộc phải chuyển đi….nhưng trước khi
chuyển đi bạn trai cô đã nói với chị cô rằng “ Tôi từ lâu dã không thích cô
rồi, tôi theo cô chỉ vì tiền mà thôi, bây giờ tôi phải chuyển đi rồi nên không
có g2 để giấu nữa” câu nói đó khiến cho Kimio rất đau lòng. Và từ đó gia đình
cô không còn biết được tới cái định nghĩa là vui vẻ. Cho tới khi ba cô ép chị
cô phải sang nước ngoài, đúng vậy…..ba cô muốn vậy là để tốt cho chị cô thôi.
Ai ngờ chị cô đã bị tai nạn trên chiếc máy bay đó. Khi biết tin cô đã khóc rất
nhiều.,..khóc cả ngày lẫn đêm cho tới khi cô khóc hết nước mắt thì thôi. Chính
vì thế mà giờ đây, cô là 1 con ngưởi lạnh lùng, cô rất ghét con trai. Cô đã vế
Việt Nam
10 năm rồi, để quên đi cái kỉ niệm đau buồn này.
Cốc…..Cốc……Cốc…..
- Michiko,
bạn không sao chứ? (Hiroko lo lắng)
-…….(cô
không nói gì chỉ có tiếng khóc đáp lại)
- Thôi, bạn
ngủ đi, đừng buồn nữa (Hiroko nghe thấy tiếng bạn mình đang khóc, khóc rất
nhiều nên cũng rất đau lòng)
Thế là
Hiroko về phòng và suy nghĩ làm thế nào mà Michiko chụi gặp ba mình?
* Sáng hôm
sau:
Như thường
lệ , Michiko lại ra ban công để ngắm cảnh, vì hôm nay là thứ 7 nên cô không tới
công ti.
- Michiko
ơi, xuống ăn sáng kìa (Hiroko đứng dưới lầu kêu Michiko)
Cô không
nói gì hết mà xuống dưới ăn, trong bữa ăn cô không nói gì, bữa ăn hôm nay thật
yên lặng, thật buồn bã, đến không khí còn chán nản.
- Michiko
à, lát ra quán café Naku đi nha! (Hiroko đành mở lời trước)
- Làm gì?
(Michiko lạnh lùng)
- Thì uống café,
nói chuyện nè, với lại từ lúc qua đây tới giờ mình chả đi đâu cả (Hiroko 1
tràng lẫn lộn cảm xúc cả lên)
-………….(Michiko
vẫn tiếp tục ăn)
-Đi! Làm ơn
đi! Đi mà (Hiroko nói rồi làm mặt cún iu)
- Được rồi!
nhưng để lát rồi đi! Chúng ta tới siêu thị nữa nhé! Mình cần mua vài thứ (
Michiko nhẹ nhàng)
- YEAR (
Hiroko mừng rỡ)
Ăn sáng
xong, Michiko lên phòng giải quyết tiếp hồ sơ (vì cô mang về nhà làm mà) Hiroko
ở dưới đang gọi cho 1 người.
- Alo
(người đó là ba của Michiko)
- Chào Bác
Nakamura, chác bác buổi sáng tốt lành là cháu Hiroko đây (Hiroko)
- Chào
cháu! Cháu gọi có chuyện gì không? (Ba Michiko)
- Cháu có
tin vui cho bác đây! Lát nữa 9h00’, bác hãy tới quán café Naku đi, rồi cháu sẽ
đưa Michiko đến gặp bác. (Hiroko nói 1 tràng)
-
Cảm….cảm ơn cháu nhiều lắm (Ba Michiko vô cùng mừng rỡ va ngạc nhiên)