*Chương
2:
Khi
tụi nó về đến nhà thì đã thấy mẹ của Bạch Nhi đứng trước cổng chờ.
-
Mẹ! sao mẹ không về nhà ạ! (Bạch Nhi)
-
Mẹ không sao. Các con vào nhà đi (mẹ Bạch Nhi)
Thế
là tụi nó vào nhà cùng mẹ Bạch Nhi, khi vào nhà thì mẹ cô kêu 2 tụi nó lên
phòng để nói chuyện riêng.
-
Con à! Dù sao con cũng đã lớn rồi, cũng tới lúc con phải về Nhật rồi! (mẹ cô
nói một cách nghiêm túc)
-
Sao cơ! Sao…..sao…..sao mẹ lại muốn con về đó! Không, con sẽ không về! (Bạch
Nhi ấp úng, bất ngờ trước những lời của mẹ mình)
-
Con hãy hiểu cho ba mẹ! Hiện tại bên đó công ti mình đang gặp khó khăn…con hãy
giúp đỡ ba con khi qua đó nha! (mẹ cô ấp úng)
-
…….(cô im lặng)
-
Mẹ biết con chưa quên được việc đó, nhưng mẹ tin con là đứa hiểu lí lẽ nên con
có thể bỏ qua hết được chứ? (mẹ cô nói với giọng nuối tiết)
-
Con…con….(cô nói rồi quay sang nhìn Xuân Thi)
-
Mẹ cậu nói đúng đấy! Cậu hãy về đó đi, mình cũng sẽ về đó với cậu được chứ?
(Xuân Thi nãy giờ ngồi im lắng nghe cuộc trò chuyện của 2 mẹ con và giờ cũng đã
hiểu được phần nào trong câu chuyện)
-
Được rồi, mình sẽ đi. (Bạch Nhi lạnh lùng nói)
-
Được rồi! Các con hãy chuẩn bị đồ đi! Tối nay sẽ đi! (mẹ cô)
-
Nhưng có điều kiện này! (Bạch Nhi nhìn thẳng vào mắt mẹ mình)
-
Con cứ nói (mẹ cô)
-
Vâng! Khi con về đó con sẽ sống riêng, con sẽ không bao giờ chấp nhận 1 người
ba như thế, con sẽ lấy danh nghĩa là giám đốc công ti mà giúp ông ấy, chứ con
sẽ sẽ không bao giờ tha thứ cho con người như ông ta (cô nói ánh mắt cô lóe lên
tia độc ác khiến cho Xuân Thi phải lo lắng và sợ hãi)
-
Được rồi, nếu con muốn (mẹ cô)
.
.
.
Sau
3 tiếng ngồi trên máy bay, cô và Hiroko rất mệt mỏi.
Khi
2 cô nàng vừa bước xuống thì mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía bọn nó. Bởi bây giờ
bọn nó là những người nổi bật nhất. Họ đều sở hữu 1 thân hình chuẩn và khuôn
mặt vô cùng baby.
-
Woa….thoải mái quá! (Hiroko)
-
umk, không khí trong lành ghê cũng không khác gì ở Việt Nam cả!
(Michiko vui vẻ nói)
-
Ê! Hình như bác quản gia Hana kìa! (Hiroko)
-
Vậy chúng ta đi thôi! (Michiko vừa nói vừa lôi cô bạn đang lướt wed trên điện
thoại của mình)
-
Chào các tiểu thư! Chúng ta về thôi (quản gia Hana)
Vậy
là 2 tụi nó leo lên xe và trước mặt tụi nó bây giờ là căn biệt thự có tên
Hokasu, căn biệt thự được trang trí theo kiểu Tây-Âu, có chút gì đó theo truyền
thống của Nhật. Có rất nhiều phòng, dường như mọi thứ trong nhà đều nhập khẩu
từ các nước khác. Phòng của Michiko và phòng Hiroko cũng rất là lớn. Phòng
Hiroko lấy màu hồng và trắng làm chủ đạo bởi vì Hiroko rất nữ tính mà (^^). Còn phòng Michiko
lấy màu đỏ và trắng làm chủ đạo bởi cô rất thích 2 màu đó mà.
Vì
mệt quá nên Hiroko và Michiko đều đi ngủ mà không thèm thu xếp quần áo vào tủ
nên bác quản gia Hana đích thân xếp đồ vào tủ giúp 2 cô nàng lười biến này.
Sáng
hôm sau, là 1 buổi sáng thật yên bình, không gian yên tĩnh. Michiko đang đứng
ngắm cảnh mặt trời lên (từ phòng Michiko là hướng ra biển). Làn gió biển thổi
tung mái tóc dài, khuôn mặt điềm tĩnh, dáng vẻ ngại ngùng (vì đây là lần đầu cô
ở đây cho nên cũng thấy hơi ngại), người hơi dựa lưng vào tường.
Cảm
giác yên bình cứ quanh quẩn, không gian trở nên cũng có chút gì đó ngọt ngào,
chút gì đó quen thuộc đối với cô.
Bước
tiến về cô trong im lặng và nhẹ nhàng cũng làm cho cô biết là ai.
-
Hù! (Hiroko)
-
Mình biết ngay là bạn mà Hiroko! (Michiko nói 1 cách bình thản)
-
Trời! Lúc nào cũng bị bạn bắt gặp chán ghê! Thôi xuống ăn sáng kìa! (Hiroko)
-
ừ! Chờ mình tí! (Michiko nở nụ cười thân thiện)
* 5 phút
sau*
-
Woa…..thơm quá! (Hiroko nói rồi liền chạy ngồi vào bàn ăn như 1 đứa trẻ)
Michiko
thì điềm tĩnh bước tới. Đang đi thì….
Ầm!
Một
người giúp việc sơ ý đã làm đổ ly nước vào người cô.
-
Tôi….tôi xin lỗi cô chủ! (người giúp việc)
-
Không sao đâu! Để tôi lên thay đồ! Chị cứ làm việc đi! (Michiko nói rồi cười
nhạt khiến cho cô giúp việc rất vui)
Khi
tụi nó ăn sáng xong thì Michiko lấy xe và chạy tới công ti làm việc, tất nhiên
là cô phải trốn tránh ba mình.
-
Wao…người đâu mà đẹp thế! (người 1)
-
Nghe nói là giám đốc công ti thì phải từ Việt Nam về đấy! (người 2)
-
Chắc không phải đâu! Còn nhỏ thế sao làm giám đốc được! (người 3)
-
Chào tiểu thư! Cô tới đây có việc gì ạ! (tiếp tân)
-
Cô hãy gọi tôi là giám đốc! tôi đến đây để giúp chủ tịch giải quyết chuyện công
ti (Michiko lạnh lùng nói nhưng rất nghiêm trang)
-
Vâng, thưa giám đốc, trên phòng giám đốc có tập tài liệu cần giải quyết đấy ạ! Cả
hợp đồng cần giám đốc kí nữa! (cô tiếp tân)
Michiko
không nói gì mà đi lên phòng làm việc. Vì là 1 giám đốc của tập đoàn lớn ở nhật
nên rất là bận rộn.
Sau
3 tiếng làm việc chăm chỉ, Michiko cũng đã giải quyết được 2 nửa hồ sơ. Lúc này
do mệt quá nên cô đã ngủ, mắt nhắm nghiền mệt mỏi.
Cạch….cạch….
Có
1 người đàn ông trung niên chừng 50 tuổi, ăn mặc rất sang trọng. Đang tới lại
gần Michiko. Khẽ vén vài lọn tóc bù xù trước mắt cô.
-
con gái à! Tội cho con quá rồi! (người đàn ông đó không ai khác chính là ba cô
Nakamura Sanyhuh chủ tịch công ti)
Cô
giật mình tỉnh dậy, nhìn thấy người đứng gần mình là ba cô nên cô đã rất tức
giận và đứng xa ông ta khoảng 20m. Cô bây giờ dường như không thể kiểm soát
mình được nữa.
-
Ông làm gì ở trong phòng tôi? Đi ra ngay (Michiko quát lớn)
-
Con à! Sao con không về nhà ba, về nước mà không cho ba biết! (ba cô nhẹ nhàng
nhìn cô)
-
Tôi không muốn và ông cũng đừng có ép tôi (Michiko lạnh lùng nói)
-
……(ba cô im lặng, trong lòng ông lúc này rất đau khổ, bị chính con gái ruột của
mình ghét bỏ đối với ông là còn đau hơn mất cái công ti này)
-
Ông không nghe tôi nói gì sao, ra ngoài nay (cô nói lớn, ông nhìn vào mắt con
gái và thấy cô rất là hận ông, không những qua ánh mắt mà còn qua cả hành động
và lời nói, ông không muốn làm cho con gái của mình phải nổi giận nên đã ra
ngoài)