“Sơ
Tâm, vừa rồi chuyện gì xảy ra vậy?” Bước ra khỏi quán trà Hòa Phong, cô lại
phụng phịu như cũ, một câu cũng không nói, Tiêu Hằng Uẩn rốt cục lên tiếng phá
vỡ trầm mặc.
Mắt
phượng nghiêng nghiêng nhìn anh liếc một cái, lại cúi đầu, cự tuyệt sự quan tâm
của anh, chỉ chăm chăm cúi người bước đi, tay lại bị kéo lại.
“Anh
làm gì vậy?” Cô tức giận muốn gạt tay anh ra, nhưng thế nào cũng không thoát ra
được, nhướn mày trừng mắt với anh, trong đôi mắt sáng nhuốm một tầng lửa giận
hừng hực.
“Em bị
mù màu sao! Không thấy đèn đỏ à?” Nhìn thấy cô không sợ chết bước phăm phăm về
phía trước, Tiêu Hằng Uẩn lửa giận cũng bốc ngùn ngụt. Anh căn bản không phải
người thích to tiếng với người khác, tức giận đến tóc tai dựng đứng. Nhưng mà
gặp phải một người như cô những thứ như: bình tĩnh, lý trí, lịch lãm, tự chủ
của anh tất cả đều trở thành tứ đại giai không, hóa thành tro bụi.
Đáng
ghét! Cơ thể cô khó chịu, anh còn quát to với cô! Sơ Tâm trừng mắt với anh,
miệng mếu máo, khóe mắt bỗng nhiên đỏ lên.
“Em, em
làm sao vậy?” Vừa rồi còn hung hãn như vậy, sao chỉ chớp mắt một cái, vẻ mặt đã
lập tức như sắp khóc đến nơi rồi hả.
“Anh
làm gì mà hung dữ như vậy chứ!” Vẻ quyến rũ động lòng người hay giảo hoạt tinh
quái tất cả đều biến mất, tuổi tác bỗng nhiên quay ngược mất hai mươi năm, như
một cô nhóc đứng dụi mắt, trong lòng còn đang kể tội anh, uổng công cô lúc nảy
còn giúp anh giải quyết ba tên côn đồ kia.
Nếu vừa
rồi chỗ hẹn không phải vừa vặn là “Quán trà Hòa Phong” mà cô cùng chị Vị Noãn
đầu tư, với lại đối phương vừa vặn nhận ra được “Vết thương” của cô, đoán ra cô
là em gái của bà chủ khách sạn “Dương Châu Mộng” Phong Vị Noãn, sự việc chỉ sợ là sẽ rất khó giải
quyết.
“Anh……”
Anh sao
lại hung dữ như vậy ư? Đương nhiên là bị cô chọc tức rồi! Tiêu Hằng Uẩn muốn
phản bác lại cô, nhưng nhìn thấy bộ dạng cô thực đáng thương, cũng không đành
lòng lên tiếng.
“Anh đã
không hỏi em bị làm sao còn hung dữ như vậy nữa.”
“Sao
anh lại không hỏi chứ?” Anh ở viện kiểm sát đã từng hỏi qua rồi mà.
“Anh
không thích em!” Cô tiếp tục lên án.
“Anh,
anh nào có không thích em?” Được rồi! Cô là cô nhóc đại phiền toái không hơn
không kém. Nhưng mà anh từ đầu tới cuối đều không có một chút nghĩ “Không
thích” trong đầu, hơn nữa nếu không thích cô, sao có thể không khống chế được
mà hôn cô?
“Gạt
người ta……” Hu hu! Cô rất khổ sở! Cô rất nhớ anh trai.
Trước
kia những lúc khó chịu, anh trai đều mang cô tới chỗ bác sĩ, tuy rằng cô rất
ghét việc đi khám bệnh, nhưng mà có anh trai đi cùng cô cũng an tâm hơn rất
nhiều.
Hu…… Cô
rất nhớ anh trai, trên thế giới này sẽ không bao giờ có người thương yêu cô
giống như anh trai nữa.
“Ngoan,
được rồi, đừng khóc.” Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Tiêu Hằng Uẩn mở to mắt nhìn
cô một lúc lâu, thở dài, giọng nói lạnh lùng nghiêm túc cũng dịu đi vài phần,
đôi tay anh không nhịn được xoa đầu cô như âu yếm cún con.
Cơ thể
không khoẻ dẫn đến tâm tình không vui, có anh dịu dàng an ủi, rốt cuộc nỗi khổ
tâm cô kiềm nén bấy lâu vỡ òa.
“Hu……”
Nghe thấy giọng anh an ủi cực kỳ giống anh trai luôn cưng chiều của cô, cô chỉ
biết chạy ù đến ôm chầm lấy anh, vùi mặt vào vòm ngực ấm áp vững chắc của anh,
khóc nức nở.
Từ sau
khi anh trai ra đi, buổi tối cô đều ngủ không ngon, thường mơ thấy anh trai xảy
ra những chuyện không may, nửa đêm giật mình tỉnh dậy, lại phát hiện chỉ còn
một mình cô ở nơi xa lạ này.
Có lẽ
bởi vì Tiêu học trưởng là kẻ thù không đội trời chung từ nhỏ đến lớn của anh
trai, cho nên ở trong thế giới xa lạ này, anh ngược lại trở thành người duy
nhất làm cho cô có cảm giác an tâm và quen thuộc.
Sau khi
cùng anh ở chung một chỗ, cô luôn thích trêu đùa anh, chọc tức anh, đó là bởi
vì cô rất nhớ anh trai, nhìn anh bị cô trêu đến tức không chịu nổi hoặc là mặt
đỏ mà không biết, cô sẽ cảm thấy rất an tâm, thậm chí nghĩ đến bộ dáng của anh
và anh trai tranh hơn thua trong bệnh viện năm ấy.
Tiêu
Hằng Uẩn nhìn cô khóc bối rối đến mức luống cuống chân tay, cuối cùng cánh tay
vẫn cẩn thận nhẹ nhàng ôm lấy cô gái nhỏ bé và yếu ớt kia, mặc cho thân hình
yêu kiều mềm mại hương vị ngọt ngào kia tựa vào trong lòng anh.
Khóc
một hồi lâu, khổ sở tủi thân trong lòng Sơ Tâm cũng dần dần tiêu tan, cô cố ý
đem nước mắt quyệt hết lên áo sơ mi của anh, rồi sau đó mới đẩy ra anh.
“Em
khóc xong rồi?” Giọng nói ôn trầm thản nhiên hỏi, nhưng vẫn chưa mất hết vẻ
quan tâm.
Cô gật
gật đầu, rất trẻ con định lấy quệt cánh tay lau sạch nước mắt.
Tiêu
Hằng Uẩn kéo tay cô xuống, cầm chiếc khăn tay nhét vào tay cô, không để cô cẩu
thả làm đau da thịt trắng nõn, rất dịu dàng hỏi:
“Em có
thể nói cho anh biết vì sao em lại khóc không?”
Chỉ
thấy cô ngẩng đầu, trong đôi mắt phượng vẫn còn vương lại chút nước, mở miệng
tuyên bố giõng dạc khiến cho Hằng Uẩn suy nghĩ đến nổ đầu cũng không đoán ra
được đáp án:
“Em bị
đau răng.”
Tiêu
Hằng Uẩn nhìn cô, khuôn mặt tuấn lãng lạnh nhạt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Con
gái, thật đúng là người ngoài hành tinh.
Nếu lấy
lệ phí theo giờ từ tám ngàn đến một vạn hai của Tiêu đại luật sư mà tính thì
nội trong một buổi chiều này một tháng tiền lương của Hoa Sơ Tâm đã bị trừ đến
không còn đồng nào.
Tiêu
đại luật sư từ nhỏ đến lớn chưa từng bị đục nước béo cò như vậy, lại còn lần
đầu tiên xin nghỉ cả buổi chiều, đưa một người “Phiền toái” đến đau đầu nào đó
đi khám nha sĩ.
Khám
nha sĩ xong, còn bị kéo đi ăn một ly kem chuối siêu lớn.
Điều
này làm cho Tiêu Hằng Uẩn vô cùng hối hận vừa rồi lãng phí bao nhiêu là tâm
tình thương cảm ở trên người cô, cô gái này đau răng cũng phải kêu oai oái, căn
bản là thiên lý rõ ràng, báo ứng không hề sai.
“Anh
ăn nhanh lên không là kem sẽ tan hết đấy.” Lúc này không bệnh không đau, tâm
trạng thật tươi tỉnh sáng lạn lại quay trở về, Hoa Sơ Tâm một tay lôi văn kiện
trên tay Tiêu đại luật sư đi, một tay nhét thìa bạc vào trong tay anh. “Ăn
thôi! Ăn thôi! Rất ngon đó.”
“Lần
sau có đau răng cũng không được ôm anh khóc nữa.” Anh cũng không phải là cô,
lớn như vậy rồi còn thích ăn đồ ngọt, Tiêu Hằng Uẩn nghiêng qua liếc cô một
cái, lấy lại tập văn kiện, thản nhiên trêu chọc.
Nhìn
thấy cô vừa nãy tính tình còn giống một đứa con nít thích đùa giỡn, có đau cũng
không chịu đi khám nha sĩ, lúc này lại giống một cô bé mới lớn, hí ha hí hửng
ăn kem.
Anh
chưa từng gặp qua một cô gái nào hay thay đổi, thần bí giống như cô.
Khi thì
giống một cô gái trưởng thành quyến rũ lẳng lơ, có khi lại phảng phất bản chất
hồn nhiên ngây thơ, giơ tay nhấc chân cũng luôn khiến người khác hoa mắt mê
mẩn.
Từ biểu
hiện của cô ở công ty, cùng với khả năng ứng đáp tiến lùi khéo léo cũng có thể
thấy cô tuyệt đối không phải người non nớt vừa mới bước chân ra ngoài xã hội,
hơn nữa sự can đảm mà lúc nảy cô thể hiện ở quán trà càng cho thấy cô không
phải là một cô gái bình thường.
Suy
đoán tới đó, lai lịch của cô e là còn phức tạp hơn so với tưởng tượng của anh
nhiều. . . . . . Quên đi quên đi, anh không muốn biết.
Chờ anh
trai cô trở về, là anh có thể đẩy cái cục nợ này đi rồi, cần gì phải tự chuốc
lấy phiền não, cứ tiếp tục nghiên cứu vụ án là được rồi.
“Anh
không ăn à?” Nhìn dáng vẻ anh ngồi nghiêm chỉnh, Hoa Sơ Tâm cảm thấy rất thú
vị.
“Không
ăn.” Quay về với văn kiện quen thuộc, anh rất nhanh đi vào trạng thái chuyên
tâm.
“Ách.
. . . . .” Cô thông minh như vậy, tại sao có thể không phát hiện anh vừa mới
nhìn cô nhỉ?
Mấy
ngày nay, ngoại trừ nụ hôn bất ngờ kia, cô đã sớm phát hiện ánh mắt đàn anh
càng lúc càng hay ngừng lại trên người cô, tần suất ngày càng lớn, mà tất cả
đồng sự ở trong công ty đều có cảm giác đó.
Như hôm
nay Thiệu luật sư đẩy cô đi ra ngoài cùng đàn anh, có lẽ cũng là muốn tạo cơ
hội cho bọn họ mà thôi?
Ví dụ
như, tình huống vừa mới nếu nóng nảy một chút, đàn anh còn có thể có cơ hội
diễn một màn anh hùng cứu mỹ nhân, dù sao thì đàn anh từ lúc còn học trung học
đã là đội trưởng đội kiếm đạo kiêm đại diện tiêu biểu của đội nhu đạo.
Nhưng
mà, nghĩ kỹ lại thì anh thật sự rất đáng yêu!
Được
rồi! Dùng từ đáng yêu để hình dung một người đàn ông thì thật là có chút kỳ
quái, hơn nữa lại là hình dung một người mà trong mắt người ngoài là một quý
công tử nhẹ nhàng, lãnh đạm tao nhã, thông minh, hơn nữa vị quý công tử này
thân cao có khi ít nhất 1m8.
Chỉ là
anh quá nghiêm túc, quá tận tụy, cứ nhất định phải làm việc cho đến tận cuối
ngày lúc đó mới mong làm giảm đi cái vẻ chuyên chú. Còn có khuôn mặt tuấn tú
luôn lộ vẻ lạnh lùng, nhanh trí, dáng vẻ vững vàng gió thổi không lay, nhưng
vừa nghe đến chữ mờ ám vẻ mặt sẽ không tự giác mà đỏ ửng, thật sự, thật sự rất
đáng yêu.
Hoa Sơ
Tâm nghĩ thầm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười xấu xa, bắt đầu xúc một thìa
kem lớn, thân thân mật mật dịch đến bên ai đó, cười đến cực kỳ ngọt ngào, còn
đem kem để sát vào khóe miệng anh.
“Nào,
anh ăn thử một miếng đi nào, rất ngon đó.”
Khuôn
mặt tuấn tú nhíu mày, hé miệng né tránh, ánh mắt nhìn chằm chằm tài liệu trong
tay, hàng lông mi dài khép xuống lại để lộ một chút ý cười.
“Ngoan
nào, trẻ em không cần phải ăn kiêng, nào, há miệng ra, a ──” bàn tay nhỏ bé của
cô chộp tới, tính kéo mặt anh xuống.
“Em
tự ăn đi, anh không ăn đồ ngọt.” Tiêu Hằng Uẩn hai ba đẩy tay cô ra, may là gần
đây thịnh hành loại ghế lô nhỏ, nên không ai thấy được cảnh anh đường đường là
một đại luật sư lại cùng cô gái nhỏ này dây dưa không rõ.
“Anh
lúc nào cũng nói anh chưa từng ăn kem hương chuối, bây giờ là cơ hội hiếm có,
lại có mỹ nữ đút cho anh ăn, nhất định phải ăn một miếng chứ, đây là mỹ vị nhân
gian, thật sự rất ngon đấy.” Hoa Sơ Tâm nhìn ly kem đang tan nhanh, dứt khoát
tự mình ăn luôn một miếng.
“Nhưng
mà cũng chỉ là kem.” Tiêu Hằng Uẩn thản nhiên bác bỏ một câu.
“Hắc
hắc.” Trong đầu thoảng qua một ý nghĩ thập phần gian ác, Hoa Sơ Tâm quyết định
làm một chuyện kinh thiên động địa. “Anh đã từng xem qua mấy bộ phim cổ trang
chưa? Anh có biết tại sao những người không chịu uống thuốc ở trong phim, cuối
cùng cũng đều phải uống không?”
“Không
biết.” Vu án tại sao kéo dài tới lúc này mà vẫn không có chút trọng điểm rõ
ràng nào nhỉ? Tiêu Hằng Uẩn thuận miệng trả lời, ánh mắt lúc này sớm nghiêm túc
chăm chú nhìn vào tài liệu.
Trong
lúc anh đang chìm đắm trong tình tiết vụ án rối rắm, một đôi tay nhỏ bé mang
trang sức quay mặt anh lại, anh vừa mới nghĩ đến việc mở miệng mắng cô, thì một
cái gì đó ngọt ngào mềm mại, lành lạnh, rốt cuộc đột nhiên ngậm vào lấp kín
miệng của anh!
Là…..
cô?
Đầu
lưỡi lành lạnh mềm mại len vào khoang miệng anh, rồi rất nhanh lại rụt trở về,
tiếp theo, cảm xúc rất tuyệt kia, trong vài giây ngắn ngủn mà dần tan biến.
Tiêu
Hằng Uẩn dần lấy lại bình tĩnh sau hồi kinh ngạc, chạm vào miệng, cái lành lạnh
cô lưu lại ở trong miệng anh chạm đến gai vị giác, ngọt ngào bao lấy tế bào vị
giác của anh, con người đen tinh nhuệ của anh xuất hiện vẻ trống rỗng hiếm
thấy, sau một lúc lâu, không thể tin được nhìn cô gái nhỏ kia tiếp tục vùi đầu
ăn kèm.
“Hoa
Sơ Tâm!”
Đôi mắt
phượng của Hoa Sơ Tâm từ trong ly kem chuối ngẩng lên lấp lánh, vẻ mặt vô tội.
“Em,
rất ngon đúng không?”
. . . .
. . Ba, hai, một.
Yeah!
Anh,
lại, đỏ, mặt!
Trên
thế giới đúng là còn có người như thế, có thể làm hỏng hết mọi chuyện lãng mạn.
Nếu có số đen “Sát thủ lãng mạn” thì Tiêu Hằng Uẩn chắc chắn sẽ được liệt vào
top dẫn đầu.
Rõ
ràng, cô bạo dạn đi hôn anh, phá vỡ ranh giới không rõ ràng giữa hai người lúc
đó. Mà xét đến cùng thì lấy lương tâm nghiêm khắc mà tha thứ thì bản thân anh
cũng khá thích nụ hôn ngắn ngủi hai giây kia. Thậm chí, nếu không phải anh tự
chủ tốt, chỉ sợ đã sớm đem cô ôm vào trong lòng mà ngấu nghiến hôn một trận.
Nhưng
mà! Sai là sai ở chỗ anh không nghe theo khát khao của bản thân. Không chỉ như
thế, anh lại còn hét lên với cô.
Đúng!
Không sai. Anh “hét” cô.
“Anh
nói rồi anh không ăn !” Chỉ một câu nói ngu xuẩn như vậy đã triệt để phá hủy
hoàn toàn sự hòa thuận thân mật hiếm có giữa hai người.
Anh hầu
như còn nhớ rõ, đôi mắt phương xinh đẹp kia kinh ngạc nhìn anh mãi, trên mặt
hiện lên vẻ tổn thương, sau đó là cất giọng nói rất hối hận, rất yếu ớt: “Ờ,
thực xin lỗi, em biết rồi.”
Tiếp
theo, hai người không nói gì đi một mạch về công ty, ngày kế tiếp, cô bề ngoài
vẫn giống như trước, rất phong độ giúp anh làm việc, chuẩn bị bữa sáng và bữa
khuya, khi nói chuyện với anh vẫn mang theo nụ cười ấm áp rạng rỡ.
Nhưng
mà trừ những thứ đó ra, tất cả đều đã thay đổi.
Cô sẽ
không nhân lúc anh bận đến sứt đầu mẻ trán, chạy tới tìm anh tán gẫu, cũng sẽ
không dùng mấy câu mờ ám chẳng ra làm sao để chọc giận anh, ở nhà, lại càng
không mặc mấy thứ quần áo khiến ai đó sôi máu, dồn sức niệm chương điều của
luật pháp hình sự.
Cô trở
nên rất xa lạ, rất nhu thuận, làm cho anh…… thấy quá bất an.
“Tiêu
luật sư……”
Giọng
nói trong veo vẫn thường quấy nhiễu anh, lúc này vừa lễ phép lại cẩn thận vang
lên bên tai.
“Hả?”
Tiêu Hằng Uẩn ngoài miệng thì hờ hững, nhưng trong lòng anh lại hoàn toàn không
sao bình tĩnh được.
Có trời
mới biết anh đang nghĩ đến mấy cảnh vạn phần xúc động trong nhiều bộ phim
truyền hình, giống như nhập thân vào vai nam nhân vật chính, dùng sức nắm lấy
bả vai của cô la to: “Cô gái đáng ghét này! Không được…… Không được đối với tôi
như vậy! Em mắng tôi cũng được, đánh tôi cũng được, hận tôi cũng không sao!
Nhưng mà không được không thèm để ý gì tới tôi……”
E hèm……
Suy nghĩ nhiều quá rồi, anh lúc này vẫn tiếp tục là một Tiêu Hằng Uẩn lạnh lùng
tao nhã.
“Cho
em xuống chỗ rẽ phía trước, cám ơn.” Một câu nói khéo léo hoàn toàn đáp ứng đủ
5 tiêu chuẩn “ôn hòa, hiền lương, cung kính, tiết kiệm và khiêm nhường”, lại
hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của Hoa Sơ Tâm.
“Em
không về nhà hả?” Tiêu Hằng Uẩn rất kiềm chế thản nhiên hỏi. Hôm nay hiếm khi
lái xe đi làm, tính thừa dịp tan tầm thì tiện thể đón cô về nhà, sau đó từ từ
nói chuyện……
“Em
có hẹn gặp Thiệu đại ca ở Thành Phẩm, chờ lát nữa anh ấy sẽ từ cục cảnh sát
vòng lại đây đón em.” Giọng cô máy móc, trả lời cũng máy móc ngay cả nụ cười
cũng theo kiểu công nghiệp…… Giống như đang nói chuyện với khách hàng của công
ty vậy.
“Hai
người định đi đâu?” Anh gần như vô ý không cảm thấy miệng mình có bao nhiêu
phần nghiến răng nghiến lợi.
“Ăn
cơm, xem phim.”
“Ừ.”
Nghe thì cũng bình thường, chỉ là là ăn cơm, xem phim thôi, Tiêu Hằng Uẩn nhịn
xuống cảm giác không vui đang vô cớ cuồn cuộn lên, tính tự trấn an mình.
Ăn cơm
thì có thể làm gì chứ? Nhiều nhất cũng chỉ có thể tâm sự về chuyện trong ngày
thôi! Còn xem phim, ở cái chỗ tối tối đó, đàn ông biến thái giống như Thiệu cầm
thú bình thường chắc cũng không đi quá mức đâu, ở nơi công cộng, nhiều nhất
cũng chỉ có thể sờ sờ bàn tay nhỏ bé, ôm ôm cái eo thon nhỏ, cũng coi như không
phải tội ác gì lớn.
Xem
xong phim, thời gian còn sớm thì có thể đi shoping, ăn kem.
Nếu đi
dạo phố, sẽ khó tránh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đó, nếu đi vào chỗ đông người,
nhiều nhất cũng có thể cho Thiệu cầm thú hắn đem cô ôm vào trong lòng, như vậy
cũng không phạm tội gì lớn, còn nếu đi ăn kem…… Nếu đi ăn kem……
Tiêu
Hằng Uẩn. . . . . . Ngươi đang làm cái gì vậy? Buông vô lăng là không có gì
giúp được đâu.
“Tiêu
luật sư, này, này, anh đi quá rồi….” Một tràng tiếng nói dịu dàng đáng yêu bỗng
nhiên vội vàng vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của anh.
Không,
nghe, thấy.
“Tiêu
luật sư?” Giọng nói tiếp tục hoang mang lo lắng. “Chỗ này quá chỗ em hẹn với
Thiệu đại ca rồi… Nếu anh không tiện quay lại, em có thể xuống chỗ này rồi tự
đi qua đó cũng được.”
Nhất
định, không, nghe, thấy.
“Tiêu
luật sư!” Ở bên này có người bắt đầu nổi cáu.
Con
ngươi đen sâu thẫm rét lạnh thản nhiên lườm cô một cái, lấy di động rất nhanh
ấn xuống một phím.
“Thiệu
cầm thú, Hoa Sơ Tâm hôm nay không rảnh.” Cái giọng trầm ấm của anh có mấy phần
lạnh lẽo.
“Phải
không đó?” Đầu điện thoại bên kia truyền đến một tiếng cười sớm liệu được việc
sẽ thành. “Cô ấy vì sao không rảnh?”
“Có
vụ án khẩn cấp phải xử lý.” Anh hờ hững mở miệng, không mảy may để ý đến đôi
mắt phượng đang trừng anh.
“Vụ
án khẩn cấp? Dân sự hay là hình sự?” Thiệu Vũ Cần trêu chọc hỏi.
“Trước
mắt là dân sự, có chỗ cần phải hòa giải, nhưng không loại trừ khả năng sẽ
chuyển thành vụ kiện hình sự.” Tiêu Hằng Uẩn dường như có chút thâm ý liếc cô
gái nhỏ đang trừng mắt bên cạnh.
“Cậu
tính đem cô đi làm gì?” Thiệu cầm thú tự động phát huy sức tưởng tượng vô cùng
đặc biệt của mình, giọng nói pha chút hạ lưu hỏi.
“Cũng
không có gì đặc biệt, tạm biệt.” Tiêu Hằng Uẩn nói ngắn gọn xong, cúp điện
thoại.
“Tiêu
Hằng Uẩn, anh rốt cuộc muốn thế nào?” Hoa Sơ Tâm trừng mắt nhìn anh nửa ngày,
thấy anh từ đầu đến cuối đều thờ ơ, cuối cùng thì nổi cáu.
Cho dù
cô hôn trộm anh là sai lầm đáng bị thiên lôi đánh xuống, tội ác tày trời, thì
cũng không cần phải phong tỏa cuộc sống an nhàn của cô để trừng phạt chứ!
Nếu anh
thật sự để ý như vậy, tạo sao lúc ấy lại không dứt khoát cảnh cáo cô phải quên
đi?
Vừa nhớ
đến tình cảnh ngày hôm đó, cô liền…… không biết nên nói sao cho phải.
Nên
trách anh không hiểu tình cảm, hay là tự trách bản thân đã tự mình đa tình? Nhưng
mà nếu phải thực sự so đo với nhau thì anh không phải cũng hôn trộm cô rồi sao,
lần đó coi như là huề nhau, tại sao lại so đo thành như vậy!
Hoa Sơ
Tâm càng nghĩ càng bực mình.
Hoàn
toàn không phát giác ra chuyện này hoàn toàn là chuyện “Trong nhà chưa tỏ,
ngoài ngõ đã tường”. Nếu không, dựa vào trí thông minh nhỏ bé của cô, nhất định
liếc mắt một cái là có thể đoán ra là người nào đó đang ghen, nhưng hành động
lại tỏ vẻ ngốc nghếch.
Bất
quá, ai bảo cô tự tin hai mươi bốn năm qua, tất cả đều vào một ngày nào đó bị
anh đập nát.
“Nếu
thật sự ghét em như vậy, em sẽ mau chóng tìm chỗ dọn ra ngoài, sẽ không làm
phiền anh nữa.” Giọng nói của cô đau đớn, khổ sở cất lên.
Lời vừa
mới thoát khỏi miệng, xe đột nhiên chồm lên rồi tấp vào một bên đường, Tiêu
Hằng Uẩn quay đầu lạnh lẽo trừng cô, khuôn mặt tuấn lãng không chút biểu tình
khiến người ta kinh hãi.
“Chờ
anh.” Anh lạnh lùng ném xuống hai chữ, xuống xe đi vào cửa hàng tiện lợi ở gần
đó.
Nhìn
anh đi vào trong cửa hàng, qua cửa kính thủy tinh trong suốt của cửa hàng, có
thể thấy bóng dáng cao gầy đi như bay vào trong đó.
Chẳng
hiểu tại sao Hoa Sơ Tâm thấy mình bị vứt lại thì bỗng nhiên cảm thấy có chút
chua xót, lần trước bị dút khoát cự tuyệt ngay lập tức, trong lòng chắc chắn là
khó chịu và kinh ngạc, nhưng mà nghĩ kỹ lại, kỳ thật…… còn có chút đau lòng.
Phải
chăng cô đã thích anh, nếu không thì tại sao lại làm ra nhiều hành động yêu
thương nhung nhớ như vậy?
Nhưng
mà…… cho dù anh không thích cô, cũng không cần phải hung hăn hét lên với cô như
vậy chứ. Hay là, anh căn bản là ghét cô? Nhưng ngại tổn hại đến tác phong lịch
lãm nên mới không nói ra?
Thấy
anh xách một túi đồ lỉnh kỉnh từ trong cửa hàng đi tới, cô vội vàng rút hai cái
khăn giấy ra, xóa sạch nước mắt nổi lên trong hốc mắt, quay đầu nhìn ra ngoài
cửa, không cho anh phát hiện ra sự yếu đuối của cô.
Lặng lẽ
nhìn chằm chằm đám xe cộ đang qua lại bên ngoài, nhưng tâm tư lại quẩn quanh
người đang mở cửa xe, kéo theo anh lên xe là hương vị khiến tim cô đập rộn
ràng, là vị trà cổ long nhàn nhạt và hơi thở nam tính quen thuộc.
“Cho
em.” Giọng nói hết sức mê mẩn, thản nhiên cất giơ lên, một túi gì đó lành lạnh
bị nhét vào trong lòng cô.
Quay
đầu lại, anh đã bắt đầu cho xe chuyển ra ngoài chỗ dừng, không nhìn cô mà chăm
chú nhìn thẳng mặt đường, đào sâu trên mặt có một vệt đỏ nhàn nhạt.
Hoa Sơ
Tâm hoang mang cúi đầu mở gói to ra, chỉ thấy đầy một túi kem, có vị chocolate,
ô mai, hương thảo, bạc hà……
Này,
đây là ý gì vậy? Tim một lần nữa đập sai nhịp, Hoa Sơ Tâm không thể xác định
suy đoán của mình.
Anh
không nói lời nào, không giải thích, cô cũng không chịu mở miệng, chỉ sợ nói ra
ý nghĩ dự đoán của mình. Đi
một mạch về nhà trọ, không khí vẫn căng thẳng như trước, mãi đến khi cô đem
từng hộp kem bỏ vào trong tủ lạnh, chuẩn bị trở về phòng, anh mới đột nhiên
xuất hiện bên cạnh tủ lạnh, chặn đường đi của cô.
Cô quay
đi hướng khác, anh lại xoay người chắn, cứ như thế vài lần làm cô nổi nóng.
“Anh
rốt cuộc muốn làm cái gì vậy hả!” Cô ngẩng cằm lên, do lửa giận mà đôi mắt phượng
lấp lánh thẳng tắp trừng anh.
“Hồi
còn bé anh bị bệnh suyễn, không có thể ăn kem được.” Tiêu Hằng Uẩn chăm chú
nhìn cô một hồi lâu, rồi bỗng nhiên mở miệng, thanh âm có chút nén lại. “Cho
nên anh vẫn rất hâm mộ những người có thể ăn kem.”
“Hả?”
Anh, anh vì sao lại nói chuyện này?
“Có một
ngày anh nhân lúc trong nhà không có ai, lén đi ăn vụng kem trong tủ lạnh, sau
đó bệnh suyển tái phát.” Tiêu Hằng Uẩn nhìn thấy vẻ mặt cô kinh ngạc, trong
lòng cũng không hiểu được tại sao mình lại muốn nói việc này với cô. “Nếu anh
trai không đúng lúc về nhà, thì có lẽ anh đã chết rồi.”
“Vậy
sao anh còn mua kem?” Nếu anh từng thiếu chút nữa vì kem mà chết, thì tại sao
lúc nảy còn muốn mua nhiều kem như vậy? Cô kinh ngạc hỏi, tất cả chỉ số thông
minh trong cơ thể ở trước mặt anh đều biến mất dạng.
Tiêu
Hằng Uẩn tiến lên trước một bước, đem cô vây ở giữa tủ lạnh và ngực mình, ánh
mắt ngược lại sâu thẳm nồng nàn, lẳng lặng ngắm cô, nghe thấy tim mình đập càng
thêm kịch liệt.
Đã mấy
ngày thấp thỏm nhớ mong, cuối cùng cũng được ở trong khoảng cách gần sát cô,
làm cho anh thấy rõ suy nghĩ của mình. Khuôn mặt tuấn tú dần dần nhẹ nhàng ửng
hồng……
“Bởi vì
anh muốn ăn một lần nữa.”
“Ăn cái
gì?” Nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú của anh ngày càng tiến đến gần, cô hình như cũng
hiểu được một chút.
Nắm lấy
hõm gáy của cô, đôi môi mỏng cúi xuống nuốt lấy câu hỏi của cô, lấy hành động
thay cho đáp án.
“Em.”