Bảo Ngọc nhìn thấy ánh mắt và nụ cười quá khác thường của Quốc Phong khiến cô bất chợt cảm thấy ko được tự nhiên cho lắm, khuôn mặt có đôi chút ửng hồng. Mọi người vỗ tay một lát thì lắng xuống, Bảo Ngọc vui vẻ bước đến bên bục, cầm mic nói:
- Cảm ơn các bạn đã lắng nghe phần tiết mục của mình. Mình rất yêu âm nhạc và mong muốn có thể tiếp thu được nhiều kiến thức âm nhạc hơn. Nên thời gian tới mong các bạn sẽ giúp đỡ mình thêm.
Bảo Ngọc nói xong, khẽ cúi chào, những tiếng ủng hộ thích thú vang lên ủng hộ cô. Phó clb lúc này mới đến bên Bảo Ngọc, vỗ vai:
- Em làm rất tốt xem ra em đã được mọi người trong clb chấp nhận rồi. À anh tên Hải Đăng học lớp 12A1, là phó clb, nếu có gì khó khăn em cứ nói với anh, nếu nằm trong khả năng của mình anh sẽ giúp hết sức.
- Vâng em cảm ơn anh rất nhiều
Bảo Ngọc nở nụ cười rạng rỡ với Hải Đăng, Quốc Phong cũng bước đến để dặn dò cô, có vẻ Bảo Ngọc đã lấy được rất nhiều thiện cảm từ nhiều người trong clb. Nhưng ko phải là hoàn toàn….
- Này, xem ra con nhỏ đó rất thân thiết với Quốc Phong của cậu thì phải, Kim Mai?
- Nó làm gì có cửa với Quốc Phong, trong trường này ai chẳng biết Quốc Phong với Kim Mai là một cặp chứ.
- Trời ạ! Cậu ngốc thật đó, Anh Thư ạ! Dù sắt đá mấy thì cũng là đàn ông, con hồ ly đó chỉ cần giở thủ đoạn chút thôi là được rồi.
Bốp…..
- Á…Kim Mai..sao cậu lại đánh tớ
- Hồng Nhi cậu ko sao chứ? – Anh Thư chạy đến đỡ cô gái vừa bị Kim Mai tát cho một cái mạnh
Vì ba người ngồi cuối lớp nên ko ai để ý đến việc vừa rồi, cô gái có cái tên Kim Mai chỉ thẳng vào mặt Hồng Nhi nói:
- Tao cấm bất cứ người nào nói xấu Quốc Phong của tao, bất kể là ai. Còn con nhỏ đó dám cướp Quốc Phong từ tay tao, thì tao sẽ cho nó biết cái mùi vị đau khổ khi dám cướp thứ mà Kim Mai này muốn.
Nói rồi, Kim Mai nở một nụ cười đắc thắng còn Hồng Nhi và Anh Thư chỉ biết nhìn nhau mà run sợ trước kế hoạch độc ác mà nhỏ sắp vạch ra.
Trở lại, Bảo Ngọc giờ đang được Quốc Phong giới thiệu với những người làm nhiệm vụ gì trong clb cũng như các quy định thì cô chợt thấy Thảo Anh đang đứng phía cửa ra ám hiệu bảo cô ra ngoài. Hiểu ý, Bảo Ngọc vội viện cớ chạy ra ngoài cửa thì…
Binh…..
- AAAAAAAAAAAA thằng con nào dám đánh bà? – Bảo Ngọc ôm đầu ngồi thụp xuống, quát lớn
- Con này chứ con nào? – Thảo Anh tay cầm quyển sách dày cộm tươi cười nói
- Ủa Thảo Anh sao? Tôi còn tưởng ai vô đây chứ?
- Nếu ko phải tôi chắc cô nương sáp lá cà với người đó luôn quá
- Hihi! Anh Anh cậu cứ móc tớ hoài! Mà cậu gọi tớ ra đây để làm gì?
- Còn hỏi tớ sao? Cậu biết bây giờ là mấy giờ rồi hay ko?
- Hmmm. ……theo tớ nghĩ giờ đã tầm 9h rồi
- Oh….9h? Còn sớm quá Bảo Ngọc nhỉ? – Thảo Anh tiến lại gần Bảo Ngọc hét lớn- Cậu có còn muốn sống nữa hay ko? Bộ cậu quên là còn phải đến nhà Hoàng Quân nữa hay sao?
- À….ừm……hả? Cậu nói gì? CHẾT!!! TỚ QUÊN MẤT…..Thôi thôi cậu ở đây ứng phó giúp tớ nha. Tớ…tớ phải đi đến nhà cái tên ôn thần đó liền ko thì mai tớ khỏi thấy ánh mặt trời luôn. Vậy nha
Bảo Ngọc nói xong thí phóng đi luôn, để lại cho Thảo Anh mớ giấy tờ cần điền mà lúc nãy Hải đăng vừa đưa cho nó Thảo Anh nhìn theo bóng Bảo Ngọc khuất sau dãy phòng mà cầu mong cho nó bình an thoát khỏi cơn thịnh nộ của hoàng tử nổi tiếng lạnh lùng, tàn độc Hoàng Quân này
Bảo Ngọc sau khi trải qua 1 cuộc maratong 100m thì cũng mò đến xe của Thùy Dương. Vừa lên xe, Bảo Ngọc đã hối thúc tài xế chạy xe đến nhà Hoàng Quân. Thật ra cô chưa bao giờ đến nhà Thùy Dương tức cũng là nhà của hắn nên cô ko biết dường. Mở điện thoại ra, đập vào mắt Bảo Ngọc là 23 cuộc gọi nhỡ đó không ai khác đó chính là…Hoàng Quân. Khỏi nói, Bảo Ngọc đứng hình, bao nhiêu ý định gọi cho cho hắn để hỏi đường coi như tan vỡ. Bảo Ngọc ko biết tiếp theo cái tên ôn thần đó sẽ xử lý cô như thế nào đây? Giết xong rồi giấu xác? Bỏ vào rừng cho thú ăn? Hay dùng axit tạt cô để cô người ko ra người ma ko ra ma?
Chỉ nghĩ đến mấy cảnh đó thôi là Bảo Ngọc lại sởn gai óc. Trong khi Bảo Ngọc đang trong tình trạng “nghẹn ngào cảm xúc” thì bác tài xế vẫn ung dung lái xe đi mà ko cần sự chỉ dẫn của Bảo Ngọc. Thấy lạ Bảo Ngọc liền hỏi, bác ấy nghe xong câu hỏi của nó thì bật cười lớn, sau đó cố gắng kìm lại nói:
- Xin lỗi tiểu thư, tại vì….câu hỏi của cô khiến tôi hơi buồn cười. Tôi là tài xế của nhà tiểu thư Thùy Dương thì phải biết nhà của cô ấy chứ, cần gì phải đi hỏi.
Ờ ha đúng rồi! Vậy mà ko nghĩ ra sao mà ngốc thế! Bảo Ngọc ngượng đến chín cả người, nếu như trên xe có một cái lỗ chắc chắn Bảo Ngọc nhảy vô cho đỡ ngượng. Nhưng nói đi nói lại cũng có cái may! Xem ra ông trời còn thương xót cho nó sống thêm được….vài phút! Nhà Thùy Dương nằm sâu trong một con đường dẫn vào nhà, hai bên cây cối rợp bóng cực kỳ mát mẻ, có thể nghe được những con gió thổi qua làm rung động những chiếc lá tạo nên một thứ âm thanh giống như chúng đang nói chuyện với nhau vậy! Nếu là lúc bình thường thì chắc chắn Bảo Ngọc sẽ reo lên thích thú, giống như lần đến nhà Quốc Phong vậy, cũng là cái kiểu đi vào một con đường hai bên hai hàng cây che mát nhưng có điều lần này khác với lần đó. Lúc đến nhà Quốc Phong thì tâm trạng vui vẻ thoải mái nên nhìn cái gì cũng đẹp cũng lạ, còn bây giờ đến nhà cái con rùa chết tiệt Hoàng Quân chuẩn bị đón nhận sự đày ải của hắn thì lam sao cô có thể vui cười nhìn ngắm xung quanh được chứ, trãng thái của Bảo Ngọc lúc này phải nói là: sẵn sàng chiến đấu. Đối với Bảo Ngọc bây giờ mọi thứ đều trở nên nguy hiểm hơn bao giờ hết….
Chiếc xe bắt đầu giảm tốc độ, cánh cổng màu đen to lớn từ từ mở ra.Theo phản xạ cũng như trí tò mò Bảo Ngọc mở cửa sổ nhìn cảnh vật xung quanh, phải khen một từ đẹp là chưa đủ cho khung cảnh xuất hiện trước mặt cô. Từ ngoài cổng vào chạy dài vào đã thấy ngôi nhà được bao bọc bởi màu xanh của lá cây và hoa. Ngồi trong xe mà Bảo Ngọc vẫn ngửi được mùi thơm thoang thoảng của hoa tường vi, một loại hoa nó cực kỳ thích. Giữa sân chính là một dài phun nước màu trắng, nước trong đài có một màu xanh trong rất đẹp và tự nhiên. Chiếc xe dừng lại trước thềm nhà, một người mặc một bộ đồ vest đen chạy đến mở cửa cho Bảo Ngọc bước ra ngoài.
Bảo Ngọc vừa bước vào đã có hai hàng người làm 3 nam và 3 nữ cúi chào cô. Nảo Ngọc hơi chút bàng hoàng nhưng tiếp theo mới thực sự là ngỡ ngàng bởi sự trang hoàng của ngôi nhà. Nhìn sơ qua cũng đã thấy được đẳng cấp của chủ ngôi nhà, tất cả mọi thứ trong nhà đều rất sang trọng và đắc tiền. Người làm trong nhà đi lại nhiều nhưng ko gây ra tiếng động cho thấy được trình độ chuyên nghiệp của họ. Nhìn ngôi nhà à ko phải là căn biệt thự Bảo ngọc lại tưởng tượng ra mình là một nàng công chúa (-_-) và đây là lâu đài nơi nàng cùng hoàng tử chung sống……..
- Xin lỗi tiểu thư, cho tôi hỏi cô có phải là Huỳnh tiểu thư ko ạ?
Một người đàn ông mặc một bộ vest đen cúi đầu, nói chuyện có vẻ rất lịch sự hỏi Bảo Ngọc.
- Huỳnh tiểu thư? – Thấy được thái độ của ông ấy nhìn mình nên cô chắc chắn ông ấy đang nói chuyện với mình chứ ko ai khác – Vâng đúng là cháu họ Huỳnh nhưng bác cứ gọi cháu là Bảo Ngọc được rồi ko cần phải tiểu thư này nọ, cháu ko quen cho lắm
- Ko được đâu tiểu thư đây là cách xưng hô của chúng tôi đối với chủ và khách khi đến nhà này. Tôi là quản gia của nhà này, thiếu gia bảo tôi ra đón và đưa cô đến phòng cậu ấy.Thiếu gia đã đợi cô rất lâu rồi có phải ta nên đi đến phòng cậu ko?
- Vâng, bác chỉ phòng cho cháu đi
- Tiểu thư hãy đi theo tôi
Nói xong ông quản gia xoay người bước đi, Bảo Ngọc thì lẽo đẽo theo sau. Vượt qua nhiều dãy phòng, leo mấy bậc cầu thang cuối cùng cô cũng đến được phòng hắn, con rùa rụt cổ, tên âm hồn bất tan Đặng Hoàng Quân…
t/g: Dừng lại được rồi nhỉ dài lém rồi