Thật bất ngờ Thùy Dương đang ở ngay trước cửa quán ngay khi Bảo Ngọc bước ra. Và bất ngờ hơn nữa khi nhỏ bạn thân đang có một khuôn mặt rất giống Bảo Ngọc, nếu nhìn ngang qua chắc chắn sẽ nghĩ hai đứa nó là hai chị em sinh đôi. Thấy thái độ sững sốt của Bảo Ngọc, Thùy Dương bèn giải thích:
- Đây là Thảo Anh giúp tớ, cậu ấy nói tớ phải đến đây giúp cậu ngay. À đây là bộ đồng phục của câu lạc bộ (clb) âm nhạc, cậu đi thay ra đi còn bộ đồ cậu đang mặc thì đưa tớ, tớ sẽ giả thành cậu một lúc nhưng nên nhớ chỉ một lúc. Cậu phải tranh thủ thời gian đi, à cậu nên đến nhà tớ trước đi vì anh hai của tớ có vẻ đang tức giận đó. Ở trường đã có Thảo Anh ứng phó rồi. – Thùy Dương nói đoạn đưa cho Bảo Ngọc cái túi đựng đồ
Nhận túi xách, Bảo Ngọc tươi cười nói:
- Cảm ơn cậu Thùy Dương, nhưng tớ sẽ đến trường trước vì việc đó quan trọng hơn. Còn cái tên ôn thần đó thì cho hắn đợi gãy cổ luôn đi. Tốt nhất là chết cho rồi đi.
- Này đừng quên đó là anh hai tớ. Mà anh hai tớ kinh khủng lắm ko phải là người nên chọc đâu.
- Ý chết tớ quên! Mà tớ chả sợ cái tên đó! Thôi bỏ qua chuyện đó mình đi thay đồ đi trễ rồi
Nói xong, Bảo Ngọc kéo Thùy Dương đi hướng WC. Lát sau có hai cô gái từ hướng đó bước ra, với 2 khuôn mặt giống nhau như đúc mỗi người một hướng.
Địa điểm Bảo Ngọc đến đó chính là trường học, từ đây đến trường ít nhất đi bằng xe buýt cũng mất 30 phút nhưng mà giờ đâu còn chuyến xe nào từ đây đến trường đâu! Ban sáng nó đi chung xe với Hạo Thiên, nên giờ nó ko có xe để đi, chẳng lẽ giờ phải cuốc bộ đến đó! Trời ơi! Từ đây đến đó dài tận 10km! 10km ko phải con số nhỏ đâu, đi được chắc đến đó chân nó cũng rụng luôn rồi.
Đang than thân trách phận thì từ Bảo Ngọc chợt nghe tiếng xe, một chiếc xe hơi màu trắng nhìn rất sang trọng và đẹp dừng ngay trước mặt cô. Một người đàn ông bước ra, lịch sự bước đến mở cửa mời Bảo Ngọc vào, ban đầu thấy cô còn e ngại nên người đó mới từ tốn giải thích là ông được Thùy Dương bảo đến đây đưa Bảo Ngọc đến trường. Thật là người bạn tốt! Ngồi trên xe lòng Bảo Ngọc cứ phấp phới cảm giác như là một cô tiểu thư thứ thiệt vậy đó! Đang tận hưởng cảm giác trên mây thì một cuộc điện thoại chợt gọi đến phá tan hết cảm xúc của nó, và đương nhiên đó là….người Bảo Ngọc “iu quý”nhất trên thế giới này, Hoàng Quân:
- Alo, tôi nghe
- CÔ LÀM GÌ MÀ GIỜ NÀY CHƯA CÓ MẶT Ở NHÀ TÔI HẢ? BỘ COI XEM LỜI TÔI NÓI LÀ GIỠN CHẮC
Giọng nói được vặn hết volume khiến Bảo Ngọc mém một chút là làm rơi cái điện thoại ra ngoài cửa sổ rồi, định thần kiềm cơn giận xuống, cô cố dùng giọng dịu dàng nhất có thể nói:
- Xin lỗi anh nhiều! Tôi đang trên đường đến đây, anh cũng biết đó vào giờ này rất dễ bị kẹt xe mà anh phải thông cảm cho tôi chứ
- Tôi ko cần biết cái lý do gì, nếu trong vòng 15 phút nữa cô ko có mặt ở nhà tôi thì đừng có trách sao tôi độc ác….- Cái giọng băng khốc của Hoàng Quân vang lên khiến nó khẽ rùng mình
Bảo Ngọc chưa kịp nói thêm lời nào nữa thì cái tên đó đã cúp máy tự đời nào rồi. Bảo Ngọc cứ ngồi đó mà rủa tên Hoàng Quân ko ngừng đến khi xe dừng trước cổng nhỏ mới thôi.
Bây giờ đã là 8h 30 đã trễ những 30 phút rồi, Bảo Ngọc cầm đôi giày lên, bỏ chân trần chạy hết tốc lực về phía phòng nhạc. Đến nơi, nó đã thấy Thảo Anh đúng đó đi qua đi lại với dáng vẻ rất sốt ruột. Vừa thấy bóng nó, nhỏ đã chạy đến trách mắng:
- Cậu làm gì mà chậm thế? Quốc Phong và mọi người chờ cậu rất lâu rồi đó.
Bảo Ngọc chỉ ậm ừ cho qua rồi lò mò bước vào, mới nhìn qua khe cửa thôi đã thấy rất đông học sinh tham gia ko dưới 300 người. Mà học sinh nữ là nhiều, chắc chỉ đa phần là ngắm chủ clb thôi chứ đam mê gì đâu! Với số lượng thành viên áp đảo như thế chắc chắn nếu cô đắc tội với cái clb này thôi chắc khó mà sống sót. Bảo Ngọc từ từ bước vào, ngồi vào hàng ghế cuối và móc điện thoại ra nhắn cho Quốc Phong một mẩu tin với nội dung là ngắn gọn thông báo nó đã đến và Quốc Phong đừng lo lắng. Nhưng sau khi nhắn xong Bảo Ngọc chợt nhìn vào thấy có những 10 cuộc gọi nhỡ của Quốc Phong và tên Hoàng Quân đó. Cô khẽ thở dài, nhìn về phía bục, Quốc Phong đang đứng trên đây đảo mắt tìm Bảo Ngọc, cô khẽ giơ tay ám hiệu cho Quốc Phong biết. Anh khẽ kéo một đường cong tuyệt mỹ, nhìn nó (lam chết biết bao em gái vô tội). Anh vội bước lên chỉnh Mic nói:
- Xin lỗi vì bắt các bạn chờ lâu, lúc nãy chúng ta vừa nghe phần tiết múc đàn của phó clb, bây giờ trước khi thông báo tiếp tôi muốn giới thiệu với các bạn một thành viên mới tham gia câu lac bộ của chúng ta…
Nghe đến đó tiếng xì xào bắt đầu nổi lên mà xoay quanh là về thành viên mới. Cũng phải thôi lâu nay việc quản lý thành viên cũng như giới thiệu thành viên mới này đều toàn do phó clb làm, trưởng clb như Quốc Phong ít khi ra mặt lắm. Nhưng ngày hôm nay lại đảo ngược như thế khiến nhiều người không khỏi bất ngờ xen lẫn tò mò ko biết là vị cao nhân nào được Quốc Phong lâu nay ít nói, lạnh lùng đích thân giới thiệu.
- Đề nghị chúng ta trật tự - Chất giọng khàn khàn của phó clb vang lên
- Và thành viên mới, xin mời bạn bước lên để mọi người làm quen với nhau nào – Quốc Phong nháy mắt ra hiệu với nó
Bảo Ngọc hít một hơi thật sâu, bước lên trên bục. Nhiều lời bình luận, có người khen có người chê, nói chúng là phòng nhạc trở nên cực kỳ ồn ào. Phó clb phải chỉnh đốn mấy lần mới lắng dịu đôi chút. Sau một màn giới thiệu. Theo quy luật của clb, ai bước vào đều phải tự biễu diễn một tiết mục. Nên Bảo Ngọc phải làm theo quy định, cô bước đến bên cây đàn, nhưng Quốc Phong nhanh tay hơn đã ngồi vào đó trước nói nhỏ:
- Để anh đàn cho
- À…ừm – Bảo Ngọc khẽ gật đầu
Tiếng ồn lại vang lên nhưng mặc cho những tiếng nói đó, Quốc Phong để tay lên phím, những nốt nhạc dịu dàng, vang vọng bay đến đâu tiếng ồn lắng đến đó. Bảo Ngọc cũng thấy bớt run hơn, cô nhẹ cất tiếng hát:
Đêm nay, em bỗng thấy mình cô đơn trong vòng tay thân quen.
Sau đêm nay, có lẽ em sẽ phải buông những giấc mơ – những lập lờ.
Có sai không khi trong lòng còn chút yêu thương xưa buồn vương.
Nhưng thật tâm em không muốn đôi ta xa cách nhau.
Có sai không khi đêm về em vẫn nghe âm thanh ấy.
Thoáng mùi hương cũ như vừa mới đây.
Là do em cố chấp… Cho rằng mình đúng.
Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết bao nhiêu kỉ niệm cũ.
Chorus:
Rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.
Vì em cũng đang lạc lối.
Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.
Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.
Giữ em đi và nói.. yêu em.
VER 2:
Đôi khi, em vô thức gọi tên ai dẫu kề vai bên anh.
Có đôi khi, em nén tâm tư một mình đêm trắng đêm trong tuyệt vọng.
do em cố chấp… Cho rằng mình đúng.
Em cứ ngỡ năm tháng xóa hết bao nhiêu kỉ niệm cũ.
Chorus:
rằng em không thể lựa chọn cho giấc mơ mỗi người.
Vì em cũng đang lạc lối.
Và anh hãy nói thật lòng, anh rất thương rất buồn.
Chỉ cần anh gọi tên, em sẽ đứng lại.
Giữ em đi và nói.. yêu em.
(Giữ em đi – Thùy Chi)
Im lặng….
1s
2s
3s
Bốp….bốp…bốp..
Hàng loạt tiếng vỗ tay vang lên như sấm nhiều lời tung hô vang lên. Bảo Ngọc mỉm cười quay sang nhìn Quốc Phong, anh cũng nhìn đó đôi mắt ánh lên vẻ dịu dàng hơn mọi khi.