-Oa~ Đúng là không khí của quê có khác, trong lành hơn hẳn
Bảo Ngọc vươn vai, bước ra vừa tập thể dục vừa nói.
Tính ra Bảo Ngọc về quê cũng được 2 ngày rồi, nhớ cái hôm cô vừa mới về tới cổng bao nhiêu người bao vây lấy chủ yếu là hỏi thăm này nọ, cho quà bánh mừng cô trở về khiến Bảo Ngọc cảm động lắm, đúng là “bà con xa không bằng láng giềng gần” mà. Tối hôm đó khi mở điện thoại lên đập vào mắt cô là….60 cuộc gọi nhỡ!!
Danh sách là: Thảo Anh, Thùy Dương, Trọng Kỳ, Quốc Phong, Hạo Thiên có cả số máy lạ rất có thể là của Hoàng Quân. Haiz! Kỳ này có lẽ Bảo Ngọc ở dưới quê luôn cho rồi, nếu vác mặt lên đó thế nào cô cũng bị….thôi thôi không dám nghĩ tới kết quả luôn! Lặng lẽ…ngậm ngùi….run sợ…..lo lắng…đau khổ….Bảo Ngọc nhấn số gọi điện cho Thùy Dương đồng thời kết nối luôn cùng một lúc với Thảo Anh.
Máy chỉ vừa đổ một hồi chuông thì bên kia đã lập tức bắt máy, đương nhiên người mở đầu lúc nào cũng là Thảo Anh:
-GIỜ NÀY MỚI GỌI ĐIỆN CHO TỚ. BỘ CẬU CHÁN SỐNG RỒI HẢ?????
- Tớ xin lỗi – Bảo Ngọc lí nhí đáp
-LỖI VỚI CHẢ PHẢI GÌ, NÓI MÁU CẬU ĐANG Ở ĐÂU??? – Thảo Anh tức giận hét lên
-Tớ đang ở….ở….dưới quê
-CÁI GÌ? DƯỚI QUÊ?
-Thôi..thôi…tớ biết sai rồi cậu tha cho tớ đi…tại tớ nghĩ dù sao các cậu cũng…..đi Hàn Quốc rồi nên…nếu tớ không nói các cậu cũng…..- Bảo Ngọc càng nói giọng càng nhỏ như thể cô chỉ muốn đủ mình nghe thấy
-CŨNG KHÔNG BIẾT CHỨ GÌ? – Thảo Anh gằn giọng
-Không….không…ý tớ không phải như vậy…Thùy Dương chắc cậu hiểu ý tớ mà phải không? –
Bảo Ngọc lúng túng, quay sang cầu cứu Thùy Dương. Hằng ngày Thùy Dương là người khá lạnh lùng nhưng lại rất biết quan tâm bạn bè, cũng như là một cô nàng tốt bụng, chu đáo vì vậy Bảo Ngọc nghĩ Thùy Dương chắc chắn sẽ ra tay nghĩa hiệp cứu cô. Nhưng đúng là đời không như mình mơ….
-Thảo Anh đừng nổi nóng, có gì đợi cậu ấy lên Sài Gòn mình xử sau, thời gian còn dài. Tới lúc đó mình sẽ giúp cậu một tay
-Hừ - Thảo Anh hừ mũi, cố gắng nuốt cơn giận xuống trong khi Bảo Ngọc đang khóc không ra nước mắt, khi không lại đi cầu cứu kẻ địch!
-Cậu về quê khi nào?
-Hai ngày cách đây
Thùy Dương giọng đều đều nhưng có vẻ nhẹ nhàng hơn có lẽ do cô đã bớt được mối lo lắng đang nhấp nhổm trong lòng. Hai ngày này, Thảo Anh và cô cùng với bốn người kia đã không ngừng cho người lùng sục khắp thành phố để tìm kiếm Bảo Ngọc. Bọn họ lo lắng cô lại một lần nữa bị hại, một lần nữa bị bắt cóc như lần trước. Nhớ lại lúc đó, toàn thân Bảo Ngọc bê bết máu, thương tích đầy mình lại càng khiến tâm trạng của 6 người bọn họ lại nóng như ngồi trên lửa. Vì sao họ lại như vậy? Đơn giản vì Bảo Ngọc là người quan trọng nhất trong cuộc đời bọn họ, bọn họ không muốn cô bị bất cứ tổn thương nào và thề là ai làm tổn thương cô đều phải gánh lấy hậu quả gấp 10 tổn thương mà cô đã chịu.
-Cậu đợi ở đó mai bọn tớ sẽ về, cậu đưa địa chỉ nhà cậu cho bọn tớ đi – Thảo Anh sốt sắng nói
-Hả? Mai sao? – Bảo Ngọc ngạc nhiên ngoác miệng nói
-Chứ sao? Chẳng lẽ cậu không muốn bọn tớ tới nhà cậu à?
-Không phải như thế Thảo Anh, các cậu đến nhà tớ. Tớ chẳng những rất hoan nghênh mà còn rất mừng là đằng khác nhưng các cậu không phải đang đi du lịch cùng với nhà trường ở Hàn Quốc sao?
-Haiz! Hàn Quốc bọn tớ đã đi 4 lần rồi. Cảnh gì ở đó cũng đã thuộc nằm lòng. Chán chết! Nhưng quê của cậu thì tớ chưa đi lần nào với lại ngày cậu mất tích bọn tớ đã lo lắng đi tìm nên đã hủy chuyến đi đó rồi – Thùy Dương mang cái giọng điệu đầy tính sát thương như cố ý cho Bảo Ngọc biết là cô sắp nhận lấy hậu quả vì tội đi mà không báo.
-ừ đợi tớ một lát
Bảo Ngọc gác máy, vội nhắn tin địa chỉ nhà của mình cho Thùy Dương và Thảo Anh. Hic! Ngày mai chắc cô sẽ không sống hết đâu. Ôi! Cô còn yêu đời lắm mà, sao ông trời lại ác với cô như thế! Hồng nhan đúng là bạc mệnh mà huhu!
-Tớ đã gửi rồi đó
-Ừ, thôi tớ có việc cúp trước nha
Thảo Anh và Thùy Dương đồng thanh nói rồi đồng loạt ngắt kết nối. Để lại cho Bảo Ngọc một dấu chấm hỏi to đùng. Thế mọi chuyện là sao?
================Ta là đường phân cách địa điểm=================
Trong khi Bảo Ngọc ngồi ngẩn ngơ suy nghĩ thì bên đây Thảo Anh và Thùy Dương đang bàn kế hoạch với nhau.
Tabiết_tahoànhảo: “ Cậu nhận được địa chỉ chưa, Anh Anh?”
Hạnhphúcmongmanh_emđemralàmbóng: : “Rồi, mai phải xuống dưới xử nhỏ đó một trận mới được”
Tabiết_tahoànhảo: “Khoan đã….”
Hạnhphúcmongmanh_em đem ra làm bóng: “ Đừng nói cậu lại động lòng trắc ẩn nha -_-“
Tabiết_tahoànhảo: “Không phải tớ vừa nghĩ ra một kế rất hay”
Hạnhphúcmongmanh_emđemralàmbóng: “ Là gì vậy???? > <”
Tabiết_tahoànhảo: “ Theo tớ biết thì bốn tên kia đang truy tìm Bảo Ngọc, chẳng những thế còn thưởng nóng nữa đó…”
Hạnhphúcmongmanh_emđemralàmbóng: “ Thật Sao?? Tớ hiểu ý của cậu rồi Hahahaha”
Tabiết_tahoànhảo: “ Sắp có phim để coi rồi ^ ^”
=================================================================
-CÁC ANH BẰNG MỌI GIÁ PHẢI TÌM RA NHỎ CHO TÔI
Hoàng Quân tức giận ném chiếc điện thoại vào tường (uổng!!). Đã 2 ngày rồi ! Hai ngày không tìm thấy Bảo Ngọc. Dù anh có nhắn tin, điện thoại cho cô cả trăm lần thì cô vẫn không bắt máy. Bảo Ngọc giống như biến mất khỏi cuộc sống của anh vậy. Ở trường thì cô chẳng nhìn anh lấy một lần, cũng không cho anh oc7 hội được biết mình đã sai ở điểm nào? Giờ thì biết trường cho nghỉ một tuần để cả trường cùng đi du lịch ở Hàn Quốc ngỡ đâu cô cũng đi, và như thế anh sẽ có thời gian được gần cô và hỏi lý do tại sao cô tránh mặt anh thì đến ngày đi anh mới được báo là trong danh sách cùng tham gia chuyến đi không có mặt cô. Chẳng lẽ cô định trốn anh cả đời hay sao? Sau đó bỏ mặc tất cả, anh cho người đi tìm kiếm Bảo Ngọc. Ba tên kia cũng vì thế mà cùng nhau hủy không tham gia ra sức tìm cô. Cũng coi đây là một cuộc tranh đua xem ai là người ra được Bảo Ngọc trước nhất.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người của bang The deaf of the evil rất đông với lại quy mô và địa bàn rất lớn không đó là chưa kể người của riêng Hoàng Quân lại rất tinh nhuệ không lý nào ngay cả một cô gái bình thường lại tìm không ra. Khiến anh tức đến mức muốn lật tung hết cả đất nước này lên để tìm cô.
Hoàng Quân kích động như thế cũng là điều dễ hiểu thôi, ai bảo anh yêu cô và sợ mất cô làm gì.
Đúng anh rất sợ mất cô. Anh đã mất Mon một lần rồi, ông trời đã cho anh một cơ hội gặp lại Mon nên không lý nào anh lại để Mon biến mất một cách vô lý như vậy được. Anh cầm điện thoại theo thói quen định gọi cho ba tên kia nhưng anh chợt nhớ lại….ba tên kia cũng đang là đối thủ của mình. Gọi cho mấy tên quỷ sứ đó chẳng khác nào hạ thấp lòng tự trọng của anh mà nói là” tôi đã thua rồi, tôi không thể tìm thấy Bảo Ngọc, các cậu giúp tôi với” sao?
-Phiền phức chết đi được
Hoàng Quân xoa mái tóc của mình rồi, bước xuống cầu thang. Đến chỗ tủ lạnh lấy chai nước rồi bước ra ghế sofa, bắt chéo chân, lớn giọng gọi:
-Ông quản gia
-Dạ, có tôi thưa thiếu gia
Ông quản gia bước ra vẫn cái điệu bộ cung kính
-Tôi cần một cái điện thoại mới, đem gấp đến cho tôi trong vòng 10 phút tới
-Vâng…nhưng thưa cậu chủ chẳng phải hôm qua cậu mới thay điện thoại sao…chẳng lẽ cậu lại đập vỡ
-Thì sao? Chẳng lẽ tôi đập vỡ điện thoại cũng phải xin phép ông – Hoàng Quân khoanh tay đưa mắt nhìn ông quản gia đang cung kính cúi đầu, giọng điệu như ngàn mũi dao đâm vào tai của đối phương.
-Tôi…tôi không có ý đó. Tôi đi đặt ngay cho cậu
Nói xong ông quản gia lui bước ra sau, để lại một mình Hoàng Quân trong phòng khách.
-Anh lại thay điện thoại nữa à?
Thùy Dương mặc trên người chiếc quần short phối hợp với chiếc áo phông dài màu tím, tay đeo heartphone, bước xuống cầu thang
-Thì sao?
-À không…em chỉ thấy dạo này anh hơi có hứng thú với việc đập phá điện thoại nhỉ. Tính ra đó cũng là cái thứ 10 rồi – Cô ngồi xuống chiếc ghế đối diện Hoàng Quân, tay gỡ heartphone tay nhận tách cà phê từ người làm
-Có ý kiến?
-Có vẻ anh đang tìm ai đó thì phải?
- Ừ
-Tìm được chưa?
-Chưa
-Người đó rất quan trọng?
-Cực kỳ
-Là Bảo Ngọc phải không?
-Ừ *mở mắt ra nhìn Thùy Dương* - Sao em biết?
-Cũng dễ hiểu thôi. Người làm anh phát điên lên như thế trên đời này chỉ có một mình Bảo Ngọc thôi
Thùy Dương vẫn ung dung lật cuốn tạp chí thời trang không hề nhìn Hoàng Quân nhưng cô vẫn biết được người anh hai của cô đang lúng túng. Cố gắng lắm anh mới nặng ra những từ “nhẹ tựa lông hồng mà cũng nặng như Thái Sơn”:
-Nếu em biết cô ấy đang ở đâu em có thể….
Hoàng Quân chưa nói hết câu thì Thùy Dương đã phán một câu xanh rờn
-Không thể
-Tại sao?
-Đã hứa rồi
-Với ai?
-Bảo Ngọc
-Điều kiện đi.
Khóe miệng Thùy Dương nhếch lên, đúng là chỉ có anh hai là hiểu cô nhất:
-Em được biết là Ellie mới ra bộ sưu tập trang sức mới
-Mai sẽ đến chỗ em
-Đây là địa chỉ - Thùy Dương móc trong túi ra 1 mẩu giấy có ghi địa chỉ rồi đưa cho Hoàng Quân
Hoàng Quân nhìn thấy địa chỉ khuôn mặt không mấy gì biểu thị sắc thái nhưng cũng nhìn rõ được qua cặp lông mày đang nhíu lại sau đó lại giãn ra, một nụ cười ma mị hiện ra. Bảo Ngọc kỳ này thật sự toi rồi!!!
15 phút sau…
-Cậu chủ cậu định đi đâu thế?
-Không liên quan đến ông
-Cậu chủ tôi dù sao cũng là quản gia của gia đình này, thấy cậu xách va li đi đương nhiên tôi phải được biết mà liệu đường báo cáo với phu nhân và ông chủ chứ
-Bây giờ ông tránh ra không thì bảo?- Hoàng Quân tức giận, giọng lạnh như băng
-Cậu chủ…..
-Bác cứ để anh ấy đi
-Tiểu thư nhưng mà
-Yên tâm, anh ấy biết mình đang làm gì mà
-Vâng tôi biết rồi
Nói đoạn ông quản gia tránh sang một bên nhường đường cho Hoàng Quân. Chiếc BWM phóng nhanh ra khỏi khuôn viên nhà rồi mất hút. Thùy Dương lúc quay vào thì ông quản gia mới bước đến:
-Tiểu thư, cô có biết thiếu gia đi đâu không?
-Về quê
-Sao?
-Làm theo tiếng gọi con tim thôi