CHƯƠNG 2
Hướng Cảnh ở lại chỗ Ngô Khuynh Đình. Đã gần nửa tháng trôi qua, sinh hoạt mỗi ngày, ăn mặc đều phải dựa vào Ngô Khuynh Đình. Không chỉ thế, quan trọng hơn là mấy ngày này, vòng tay Ngô Khuynh Đình như một hòn đảo nhỏ xa lạ, làm cho anh có thể tạm thời thoát đi từ trong gió bão ác liệt luôn tàn phá anh.
Trong mắt Hướng Cảnh, Ngô Khuynh Đình không phải một người đàn ông có tiền, nói là một người đàn ông thành phố, không bằng nói là một đại nam sinh vừa bắt đầu đi vào xã hội, học tự lập, trước mắt còn chút chán chường chống đối của lứa tuổi hậu dậy thì.
Mở ipod cũ cậu đặt trên cái bàn trước giường, mới phát hiện list nhạc của cậu còn rất nhiều bài thịnh hành. Hướng Cảnh ở nước ngoài một thời gian dài không quá quen thuộc những bài này, chỉ là từ bài hát này suy ra lúc cậu còn nhỏ, vừa rời trường học, cho nên mới thích nghe loại nhạc này. Trong lòng ngay từ đầu tự nhiên cũng không coi chuyện mình và cậu là nghiêm túc.
Tâm tư mĩ thiếu niên này Hướng Cảnh cũng biết rõ một phần, bọn họ chỉ là ỷ vào khuôn mặt đẹp tham danh tham lợi, hồ nháo một phen thôi. Trong nửa tháng đầu ở chung, hai người cơ bản là dựa vào tính sự (làm tình) để gắn kết.
Ngô Khuynh Đình là một người bạn tình nóng bỏng, ở trên giường hành động lớn mật, cuồng dã cũng không mất vẻ ôn nhu, lúc xuống giường, cũng rất chiếu cố Hướng Cảnh – kẻ được cậu thu nhận về nhà, lúc đi mở cửa hàng, yên tâm để Hướng Cảnh một mình ở trong phòng cậu, cũng không sợ Hướng Cảnh trộm đồ của cậu đi.
Chạng vạng ngày chủ nhật, buổi chiều tà nóng hầm hập. Ngô Khuynh Đình kết thúc một ngày vất vả, lái xe về nhà dưới thời tiết oi bức. Còn chưa về đến nhà, đã bị đám xe cộ dài dằng dặc của thành phố S lúc tan tầm tra tấn đến nổi điên.
Trong bầu chướng khí mù mịt đi một chút dừng một chút, rốt cuộc cũng về tới nhà. Hướng Cảnh đang ngồi trên ghế salon xem TV, thấy cậu trở về, không phản ứng nhiều, chẳng những không bưng trà đưa nước hoan nghênh cậu, còn làm căn nhà loạn lên thêm.
Trên bàn trà một đống vải vụn, tất cả áo trong tủ bị ném ra khắp nơi. Mà trong nhà bếp, chén Hướng Cảnh ăn cơm trưa vẫn còn trên đó.
“Sao bát mình ăn cũng không rửa hả?” Ngô Khuynh Đình nhớ rõ ngay từ đầu đã nói với Hướng Cảnh, ở lại đây không phải để làm chuyện khiến cậu không vui. Nhưng từ sau khi anh ở lại, ngoại trừ trên giường, hầu như mỗi chuyện đều khiến Ngô Khuynh Đình không vui, giờ lại khoa trương đến mức ngay cả bát mình ăn cũng không rửa, còn làm cho cả cái nhà loạn thành như vậy.
Ngô Khuynh Đình đi đến trước mặt Hướng Cảnh nhíu mày hỏi: “Hiện giờ ở đây là tình cảnh gì? Anh tưởng anh là con chim hoàng yến được thiếu gia nhà giàu bao dưỡng, cái gì cũng không cần làm sao?”
Hướng Cảnh nhìn TV, không quay lại, giả vờ không nghe thấy.
“Tôi đang hỏi anh đấy.”
Một hồi lâu, Hướng Cảnh mới quay đầu, ấm giọng nặn ra một câu: “Cái đó, máy tính của cậu bị tôi làm hư rồi.”
“Hả?”
“Vốn là muốn vẽ bản thiết kế một chút, cần dùng kiểu chữ mềm mại tinh tế.” Hướng Cảnh nhìn cậu, giải thích, thái độ ngạo mạn không giống xin lỗi, thật có phần giống như chê bai máy tính của Ngô Khuynh Đình là đồ dỏm. “Nhưng dù sao dùng không quen PC.”
Hướng Cảnh mỗi ngày một mình ở trong phòng, nhàm chán đến cực điểm, hôm nay tâm huyết dâng trào, định dùng máy tính của Ngô Khuynh Đình làm thiết kế đồ họa đã lâu chưa làm. Nhưng lại chán nản phát hiện đó là máy tính PC để bàn, anh căn bản không biết dùng, đùa nghịch một hồi, phát hiện máy tính tắt luôn, không thể khởi động bình thường được nữa.
Hướng Cảnh cảm thấy thứ cũ nát như vậy nên bị đào thải sớm, đại khái chỉ có đứa nhỏ nghèo như Ngô Khuynh Đình mới dùng.
“Dùng không quen thì đừng dùng a. Bộ tôi xin anh dùng hả?” Ngô Khuynh Đình buồn bực nói.
Vừa tan tầm về cậu vốn định trước tiên đi tắm, rửa sạch một thân mồ hôi nóng bức, thay quần áo sạch sẽ, sau đó mở máy tính chơi game, thuận tiện gọi điện thoại kêu đồ ăn, hai người cùng nhau ăn tối.
Ăn xong, nghỉ ngơi tốt, rồi đi dọn dẹp nhà cửa, như mấy ngày trước sửa sang sắp xếp lại đống hỗn loạn Hướng Cảnh chế ra. Nhưng thái độ Hướng Cảnh ngạo mạn không cảm kích làm cậu thật sự không chịu nổi, cậu nghĩ mãi mà không rõ vì cái gì mình phải chịu mệt nhọc như vậy thu nhận và hầu hạ người lạ tự tìm tới cửa này.
“Bây giờ máy tính bị hư, anh bảo tôi làm sao bây giờ? Hóa đơn tư liệu của khách hàng cũ tôi còn để toàn bộ trong đó.”
“Ờ thì…” Hướng Cảnh suy nghĩ một chút, không giải thích, mà là hỏi cậu: “Hôm nay tôi có ý tưởng mới, cho tôi mượn thêm ít tiền có được không? Chờ tôi bán thiết kế của tôi sẽ trả lại cho cậu.” Lúc nói chuyện khuôn mặt lộ ra một chút thanh cao văn nghệ sĩ mới có.
Ngô Khuynh Đình không quen nhìn vẻ thanh cao kia, càng không thể hiểu nổi vì sao thanh cao đó là do người đàn ông đang hướng cậu mở miệng vay tiền nói ra. “Đống giẻ rách của anh có người muốn mua mới là lạ đó! Tôi sẽ không cho anh vay tiền nữa.”
Trước đó, Hướng Cảnh đã từng nhiều lần tìm cậu vay tiền, cầm đi mua cả đống vải rách để trên bàn, cũng không biết là mua về làm cái gì, cầm về nhà làm giẻ lau còn ngại không đủ thấm nước hút dầu.
Hai người ở chung lâu, Ngô Khuynh Đình phát hiện tên đàn ông được thu nhận về thật sự rất không biết điều. Chưa bao giờ biết lấy lòng cảm ơn Ngô Khuynh Đình thu nhận, giúp Ngô Khuynh Đình dọn dẹp phòng, hoặc là thuận tiện mở máy giặt giặt quần áo hai người mặc.
Mỗi lần xảy ra chuyện, tỷ như sau khi làm hư máy tính trong phòng, cũng sẽ không thực để trong lòng, còn dám mở miệng vay tiền cậu, hoàn toàn một bộ dáng chắc chắn cậu sẽ đồng ý.
“Ai, anh là không phải cảm thấy được tôi là người tốt, cho nên dễ ức hiếp, muốn đào mỏ tôi chứ?” Ngô Khuynh Đình kéo người đàn ông, túm anh lên khỏi ghế sa lon, hung ác giơ nắm đấm lên trước mặt anh. “Tôi tức giận sẽ đánh người.”
Hướng Cảnh không rõ nguyên do nhìn thấy đôi mắt đen huyền rất đẹp của cậu, không có lộ ra thần sắc sợ hãi cậu, cũng không có phủ định không phải đào mỏ, tiếng TV vang lên ở bên tai hai người, căn phòng chìm trong im lặng, hai người nhìn nhau vài giây, Ngô Khuynh Đình lựa chọn mềm dẻo, chán nản cảnh cáo người đàn ông nói: “Lần sau lại làm hỏng đồ đạc của tôi, tôi sẽ không cho anh ở nơi này nữa, cả ngày đều gây phiền phức cho tôi.”
Có đôi khi thiện lương thật là tốt, tựa như trước kia học trung học, gặp ai yếu đuối bị khi dễ, Ngô Khuynh Đình liền xông ra phía trước giúp hắn. Chính là đối phương có lẽ không cần cậu giúp đỡ, hoặc là cho dù cậu có giúp rồi, cũng sẽ không cảm kích cậu. Làm cho cậu trở thành người đánh nhau nhiều nhất, mang tiếng xấu nhất toàn trường. Ngô Khuynh Đình luôn bởi vì bản thân thiện lương mà bị người khác hiểu lầm, tự mình tạo ra những phiền toái không cần thiết. Tỷ như phiền phức có cái tên Hướng Cảnh ở trước mắt này.
Hướng Cảnh không nói gì thêm, một lần nữa ngồi trở lại sô pha, mải miết vùi đầu vào đống tạp chí thời trang vừa đặt mua qua mạng về, dường như có chút bất mãn Ngô Khuynh Đình giáo huấn anh như vậy.
Kỳ thật Hướng Cảnh cũng không cố ý lộng phá hư máy tính , chỉ là thật sự không biết cách sử dụng, hai hồi ba bận liền làm hỏng. Đã lâu anh không bị ai trách mắng như vậy, có rất ít người dám hô to gọi nhỏ răn dạy và quở mắng anh.
“Hãn! Anh mua loại sách tiếng nước ngoài này làm gì , nó cũng không phải có giá trị sao?” Ngô Khuynh Đình nhìn thấy sách tiếng Anh, rốt cục chịu không nổi.
“Anh nghĩ rằng tôi có nhiều tiền cho anh lãng phí sao? Làm ơn đi, tôi không có tốt đến vậy đâu?” Vài lần hai người làm tình, giữa đêm khuya Hướng Cảnh bị Ngô Khuynh Đình xâm phạm đến khóc ra, luôn xụi lơ ghé vào ***g ngực rắn chắc của cậu, dùng thanh âm tựa như ma túy mà nói với cậu.
Nhưng mà nói nếu không phải cái gì: “Thật lợi hại”, “Người ta bị cậu làm rất đau” hoặc là “Lại đến, còn muốn, bên trong bị cái kia của cậu làm thật thoải mái…” Tất cả lời nói đều mang hàm ý khiêu khích, sau đó nói luôn: “Đúng rồi, có thể lại cho tôi mượn một chút tiền được không?”
Mỗi lần, Ngô Khuynh Đình gật đầu đáp ứng anh, nghĩ rằng anh có cái gì cần dùng gấp, kết quả anh mang tiền đi mua mấy thứ đồ vô dụng này.
Ngô Khuynh Đình phát hiện Hướng Cảnh hơi mắc bệnh hoàng tử, lựa đồ kĩ càng muốn chết, căn bản không giống cách sinh hoạt của người bình thường. Vì thế càng ngày càng hối hận đã thu nhận và giúp đỡ anh, thậm chí có chút suy nghĩ muốn đuổi anh đi.
Ban đêm, hai người cùng nhau nằm đến trên giường, đều tức giận đến nghẹn. Ngô Khuynh Đình thật sự không nghĩ ra vì cái gì Hướng Cảnh luôn gây khó dễ cho cậu, làm cậu phát cáu, trở mình xoay người lại, cuồng bạo kéo nam nhân đang ngủ vào lòng, dán lấy đôi môi nóng bỏng, thân mật nhìn gương mặt xinh đẹp của người đàn ông hỏi: “Vì cái gì luôn cố ý trêu chọc làm tôi không vui? Không biết chừng ngày mai tôi sẽ đuổi anh đi.”
“Ngô…” Hướng Cảnh mơ mơ màng màng mở mắt ra, đang ngủ say liền tỉnh lại, căn bản không vì sự cãi cọ giữa bọn họ mà mất ngủ.
Ngô Khuynh Đình nhận thấy được điểm này, tức giận càng tăng lên, rất muốn lập tức đá anh xuống giường, chính là bị ánh mắt vừa kiêu ngạo vừa mang ý cầu xin kia đả bại, không nghĩ đến việc mang một nửa ánh mắt kiêu ngạo kia biến thành vẻ cầu xin thương xót.
“Tôi cũng không cố ý mà.” Hướng Cảnh nhỏ giọng, mang theo ngữ khí ủy khuất: “Sau này sẽ mua đền cậu loại máy tốt hơn.”
“Không cần lâu như vậy, từ giờ anh không được phá hư cái gì nữa. Anh đang làm cái gì?” Ngô Khuynh Đình không biết ngành thiết kế anh làm, bức thiết truy hỏi lai lịch của anh. “Cả ngày ở trong này, sao không đi tìm việc? Anh không có bạn bè người thân sao? Ở lại chỗ tôi như thế này bọn họ không lo lắng cho anh sao?”
Sắc mặt Hướng Cảnh trầm xuống, nếu có thể, anh cũng muốn được bạn bè người thân quan tâm. Nhưng vốn dĩ điều này không có khả năng. Từ sau khi người mẹ là người mẫu thời trang mắc chứng kén ăn rồi qua đời, thế giới này, đã sớm chỉ còn mình anh cô đơn lẻ loi. Nhìn biểu tình thẳng thắn của nam sinh trước mặt, suy nghĩ một chút, Hướng Cảnh lãnh đạm trả lời: “Không ngủ được liền ca cẩm tôi, sáng mai không phải cậu muốn mở cửa hàng sớm sao?”
“Ca cẩm?” Khẩu khí xem thường giống như cậu chỉ là cỏ dại thực dơ, thấp kém đến độ anh không thèm để trong mắt.
Tức chết ta, khuôn mặt anh tuấn của Ngô Khuynh Đình càng kiềm tỏa lợi hại hơn: “Anh có ý gì? Cố ý chống đối tôi?!”
Rõ ràng lúc mới gặp, làm bộ đáng thương như vậy, dùng tiếng bản địa sợ hãi nói rằng vừa đến nơi này, không quen biết ai, nhờ cậu tìm một chỗ ở. Ít lâu sau lại tìm được nhà trọ cũ kĩ của cậu, mang một bộ dáng kẻ nghèo kiết xác làm cậu thương hại không nỡ đuổi anh đi. Cho tới giờ lại biến thành ngữ khí lãnh ngạo của hoàng tử.
Sau này, ngữ khí anh nói chuyện với Ngô Khuynh Đình không còn vẻ đáng thương, mà luôn mang theo một nửa khinh thường ghét bỏ cùng một nửa bất mãn xoi xét. Ví như Hướng Cảnh luôn chê chất liệu quần áo của Ngô Khuynh Đình thực thô máy tính của Ngô Khuynh Đình không đủ công năng để thiết kế hiện tại nghe Ngô Khuynh Đình nói cũng cảm thấy khó chịu.
“Nói cho anh biết, anh tưởng tôi là loại người nào, đừng cho rằng tôi dễ bắt nạt!” Ngô Khuynh Đình lập tức nghĩ muốn giáo huấn anh, muốn anh hiểu được hiện tại ăn, mặc, đồ dùng của anh đều nhờ vào Ngô Khuynh Đình cậu , anh có tư cách gì kiêu ngạo nói chuyện với cậu như vậy.
“Vẫn là đem anh làm đến khóc là tốt nhất!” Ngô Khuynh Đình dứt khoát cởi quần lót của người đàn ông, cơ thể cường tráng màu tiểu mạch táo bạo phủ lên thân thể người đàn ông làm cho tứ chi ma xát.
Tính khí thô to nhanh chóng tiến vào khe nhỏ chật hẹp giữa hai cánh mông mềm mịn, ở cúc huyệt của người đàn ông tìm tòi, khi dễ nam nhân, làm cho anh biết động tác của cậu có bao nhiêu lợi hại.
“Ô…” cái người đang mềm nhũn ở trên giường, thân thể tuyết trắng tế gầy xích lõa bị Ngô Khuynh Đình ôm lấy, không khỏi vừa kinh hoàng vừa phấn khởi.
Thân thể như vậy làm Ngô Khuynh Đình cảm thấy, có phải hay không khi ôm cần dịu dàng một chút, không cần ôm quá chặt , bằng không sẽ đem nó bẻ gãy mất. Chính là cơ thể xinh đẹp này quả thực quá hấp dẫn, da thịt hơi phiếm ngân quang, trơn mịn như mĩ nhân ngư khi ẩn khi hiện giữa biển sâu, nếu không nhanh chóng ôm lấy thì sẽ biến mất, Ngô Khuynh Đình sẽ không thể nắm bắt được vẻ đẹp này nữa.
Cơ thể như vậy làm kẻ lưu manh không đầu óc như Khuynh Đình không biết nên làm sao cho phải. Chính là trong lòng có một loại dục vọng, đã sinh ra thì không cản lại được.
Ngô Khuynh Đình gắt gao ôm lấy thân thể thể xích lõa của anh, sợ nơi trung tâm dục vọng kia bị cơ thể anh khiêu khích đến độ côn thịt cứng rắn lên sẽ không nhịn được mà có ý xấu với nó.
“Tôi không phải người tốt! Tôi chính là kẻ buông thả dục vọng phạm tội cưỡng gian!” Tình dục tập kích sau ót, làm Ngô Khuynh Đình ý loạn tình mê giải thích với người đàn ông đối diện về hành vi lớn mật của cậu, đồng thời cũng cảnh cáo người đàn ông sau này không được cả vú lấp miệng em. Cậu là một tên lưu manh, không phải người tốt.
“Không phải.” Hướng Cảnh không có biểu hiện quá nhiều kinh hách, bình tĩnh tiếp nhận động tác xâm phạm của Ngô Khuynh Đình. Đến lúc Ngô Khuynh Đình hôn anh, anh cũng không tránh né.
Những cái hôn không quá dịu dàng hôn đến bụng, đầu nhũ, xương quai xanh, anh vẫn dịu ngoan thừa nhận. Khi hôn đến môi, Hướng Cảnh bỗng kịch liệt né tránh. Sự trốn tránh này nhắc nhở Ngô Khuynh Đình, từ lúc thu nhận anh về, hai người dù tham hoan tình ái lớn mật cỡ nào, cho tới bây giờ cậu vẫn chưa từng hôn được môi Hướng Cảnh.
Mỗi lần Hướng Cảnh đều trốn tránh.
“Để tôi hôn anh.” Ngô Khuynh Đình tà tà nắm lấy cằm nhỏ của người đàn ông, suy nghĩ không biết hương vị trong miệng anh như thế nào, có phải hay không so với nửa người dưới của anh còn tiêu hồn hơn.
“Không được.” Hướng Cảnh không cần suy nghĩ, lập tức trả lời, nghiêng đầu sang một bên, mười phần kháng cự.
“Sao vậy, thì ra anh sợ? Tôi nhất định phải hôn anh.”
“Không thể!”
“Vì cái gì không thể? Không phải cũng đã làm tình rồi sao?”
“Bởi vì tôi không phải đồng tính luyến ái.” Thanh âm của Hướng Cảnh chắc nịch, nói xong lập trường còn bổ sung một câu: “Tôi và cậu cũng không phải người yêu.”
“Anh nghĩ chỉ có người yêu mới có thể hôn môi sao? Chúng ta liền hôn môi…” Ngô Khuynh Đình thật sự bị anh chọc giận. Cúi đầu, nhanh chóng túm lấy ót anh, đầu lưỡi khiêu khích cố gắng khai mở khớp hàm anh, khăng khăng muốn cùng anh hôn môi.
“Ngô…” tối hôm đó, Hướng Cảnh bị Ngô Khuynh Đình hôn, dùng sức dã man hôn, hôn đến đôi môi cánh hoa đều sưng đỏ. Hai người trên cái giường không quá rộng lôi kéo qua lại một đêm.
Ngô Khuynh Đình giận dỗi thầm nghĩ mãnh liệt hôn anh như vậy, muốn làm giảm ngạo khí của anh.
Hướng Cảnh còn rất kỳ quái kiên trì nói bản thân không phải đồng tính luyến ái, có thể cùng đàn ông làm tình, nhưng không thể cùng đàn ông hôn môi.
Hai người tranh chấp cơ hồ một đêm chưa ngủ. Cuối cùng Ngô Khuynh Đình thân cường thể tráng thắng, đem Hướng Cảnh gắt gao đặt ở dưới thân, hôn thật lâu, không chỉ là môi, toàn thân đều hôn đến n lần.
Ngô Khuynh Đình hối hận vì cái gì mấy lần trước đều quên hôn cái miệng của anh. Đôi môi phấn hồng của anh, mang theo vẻ mềm mại gợi cảm vượt qua tất cả thể nghiệm tình mầu trước đây của cậu, hôn được anh mới có cách để hiểu được suy nghĩ trong lòng anh.
Mang theo ý nghĩ này, Ngô Khuynh Đình quấn quýt si mê hôn Hướng Cảnh đến khi hai người không thể thở nổi. Mồ hôi ấm nóng chảy trên thân mình yếu gầy bị Ngô Khuynh Đình cướp đoạt làm khố hạ cũng mạnh mẽ run lên.
Thật lâu sau nụ hôn bá đạo này mới chấm dứt, “Cuối cùng không phải cũng bị tôi hôn rồi.” Ngô Khuynh Đình miễn cưỡng buông tha cánh môi nam nhân, toàn thân mồ hôi nói với anh, “Sau này tôi vẫn muốn hôn anh như vậy.”
Trên khóe miệng hai người chảy ra một sợi chỉ bạc.
Đôi môi đỏ mọng của Hướng Cảnh sưng thũng, hai mắt ướt đẫm, không nói gì mà chống đỡ. Anh không chỉ bị Ngô Khuynh Đình cường hôn, còn bị cố chấp của cậu làm cho sợ hãi. Lồng ngực của Ngô Khuynh Đình tuổi trẻ cường tráng kề sát lên cơ thể anh mà nhấp nhô lên xuống, phả ra hơi thở hỗn loạn nóng bỏng, hôn lên làn da anh, làm cho mọi suy nghĩ của anh đều bay đi.
Đêm nay phần lớn thời gian, Ngô Khuynh Đình đều không có vội vàng tiến vào, mà là một mực hôn anh, xiết lấy cằm Hướng Cảnh, hàm cắn đôi môi mềm mại, trêu đùa cái lưỡi nho nhỏ, công thành đoạt đất, tựa hồ muốn chứng minh chỉ có cậu mới có thể hôn anh.
Hướng Cảnh cuối cùng cũng ngoan ngoãn mặc cho Ngô Khuynh Đình hôn, trốn không thoát nổi nhiệt tình có phần cố chấp của cậu.
Trời đã bắt đầu sáng, ngoài trời bỗng có mưa rơi, ào ào trút xuống , đánh vào mái hiên, phát ra những thanh âm “lộp bộp” vui tai.
Hướng Cảnh ánh mắt mê mang nhìn trận mưa mùa hè chợt đến.
Trong này, Ngô Khuynh Đình vẫn khăng khăng nhiệt tình hôn anh, làm cho anh cảm thấy rung động sâu sắc.
Đã hơn một lần, cũng có người dùng tình cảm như vậy siết anh vào ngực mà hôn, là người thành phố nào, là khi nào thì, anh đã không còn nhớ nổi. Lại giống như đã đợi thật lâu thật lâu, cũng chưa từng có ai hôn anh như vậy.
Cơn mưa dần ngớt cuốn đi không khí oi bức của ngày hè. Khi tình cảm mãnh liệt qua đi, hai người phát hiện tính khí của lẫn nhau đều đã ẩm ướt, không còn gắn kết nữa, tính sự còn chưa diễn biến đến độ cuồng dã, chỉ đơn giản là hôn môi cả đêm, nửa người dưới của họ đã ướt đến không nói nên lời.
Hướng Cảnh không khỏi hối hận trong lòng vì cái gì lại cảm thấy cô đơn đến nỗi rơi vào tình cảnh này. Nhưng lại không có dũng khí đưa ra giả thuyết, có lẽ bởi vì gặp được người này, tựa như một người yêu thật sự nên tình cảm mới mãnh liệt đến thế.
Tám giờ sáng, bên ngoài một trận mưa sàn sạt hạ xuống, làm ướt cây cối cùng ngã tư đường. Cả thành phố bao phủ trong một màn hơi nước. Ngô Khuynh Đình ra khỏi nhà. Hướng Cảnh một mình ở nhà, cẩn thận mở tủ quần áo của cậu ra, mới phát hiện bên trong chỉ có vài bộ Âu phục cùng áo sơ-mi, cà-vạt và rất nhiều quần bò, áo T-shirt.
Chỉ nhìn tủ quần áo của cậu, một nhà thiết kế chuyên nghiệp như Hướng Cảnh cũng đoán được cậu là dạng người nào.
Nếu là lúc trước, chỉ e cậu chẳng đủ tiền mua nổi một bộ quần áo do Hướng Cảnh thiết kế. Cậu và Hướng Cảnh là hai người thuộc hai thế giới khác nhau. Nhưng Hướng Cảnh lại không thể nào coi thường cậu nổi, bất kì nơi nào trên người cậu cũng ngày càng hấp dẫn Hướng Cảnh.
Không biết có phải do sắc lam như nước hồ thu nơi đáy mắt trong veo kia hay do tâm hồn thiện lương quật cường ấy, vẫn kiên nhẫn mà giữ Hướng Cảnh lại.
Hai tháng trước, Hướng Cảnh là nhà thiết kế thời trang gốc Hoa nổi tiếng ở Luân Đôn, bị năm bảy tập đoàn may mặc hủy bỏ hợp đồng.
Bọn họ nói không bao giờ… có thể kí hợp đồng với anh nữa, mấy năm qua, thiết kế của anh không có chỗ nào sai sót. . Đa dạng, cách điệu, chất liệu tốt, thích hợp tiêu dùng, không bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng, chính là lại không có khách hàng nào nguyện ý bỏ tiền mua những thiết kế đó về. Đó là một vấn đề rất lớn. Bọn họ không thể bị chôn cùng những thiết kế của anh. Bọn họ cần những tác phẩm mang xu hướng chạy theo thị trường.
Hướng Cảnh khó có thể chịu loại đả kích như vậy, căm giận trốn khỏi căn hộ cao cấp ở Luân Đôn, vứt bỏ toàn bộ sự nghiệp của mình, bởi vì khi đó tâm trạng của anh dường như đã bị phá hủy, tức giận nhìn bức tranh lộ ra những nhược điểm của bản thiết kế. Hướng Cảnh muốn tránh khỏi chuyện này liền trốn đi, sau lại gặp được Ngô Khuynh Đình.
Anh và Ngô Khuynh Đình thường xuyên làm tình, hơn nữa còn bị Ngô Khuynh Đình thâm tình mật ý hôn môi, anh nhớ rõ lúc bị Ngô Khuynh Đình hôn, anh không khống chế được trái tim đập lên thình thịch, cảm giác tựa như là thích.
Trước kia, Hướng Cảnh vẫn ác cảm với loại quan hệ đồng tính luyến ái *** loạn, ác cảm đến nỗi không muốn may quần áo cho nam giới. Anh không thiết kế quần áo cho phái nam bao giờ. Cho dù rất nhiều người cùng ngành là Gay, chính là cho tới bây giờ anh chưa từng nghĩ mình cũng sẽ như vậy.
Hiện tại lại ở chung với Ngô Khuynh Đình, anh không còn dám khẳng định anh không phải đồng tính luyến ái. Ngô Khuynh Đình luôn mang đến cho anh những rung động bất ngờ.
Ngô Khuynh Đình luôn rất ôn nhu với anh, chiếu cố anh cẩn thận, thích làm tình cùng anh, càng thích hôn môi của anh. Lúc ban đầu ở khu giải trí kia gặp được Ngô Khuynh Đình cũng chỉ là tình cờ.
Ngày đó Hướng Cảnh dùng toàn bộ số tiền trên người, không chịu gọi điện thoại cho người kia, người đã bảo anh quay về Luân Đôn, đành ngồi ở ngã tư đường không mục đích.
Ngô Khuynh Đình uống đến say khướt liền túm lấy anh, nói anh tư sắc không tồi, hỏi anh giá cả ra sao. Anh không rõ ý tứ của Ngô Khuynh Đình, sau lại bị Ngô Khuynh Đình túm vào Love Hotel.
Ban đầu, Hướng Cảnh bị ấn ngã trên giường khách sạn liền cực lực giãy dụa, không cho Ngô Khuynh Đình chạm vào, không ngừng nói với cậu, anh không phải ngưu lang, không thể làm chuyện như vậy. Nhưng Ngô Khuynh Đình căn bản không chịu nghe, trực tiếp đè anh lại mà hôn liếm.
Hai người ở trên giường dây dưa thật lâu, Hướng Cảnh không có khí lực chống đỡ được nam tử tuổi trẻ cường tráng như Ngô Khuynh Đình, đồng thời, còn bất ngờ phát hiện mình không có cảm giác ghê sợ khi bị Ngô Khuynh Đình hôn. Bởi vì sau khi hôn được một khắc, anh phát hiện Ngô Khuynh Đình nhắm mắt.
Mọi người đều nói, chỉ khi hôn người mình thật lòng thương yêu, mới làm ra động tác nhắm mắt hôn biểu lộ sự tôn trọng đối phương.
Khi nhắm mắt lông mi của Ngô Khuynh Đình rất dài, dưới ngọn đèn vi ám() trong khách sạn, lướt qua khuôn mặt Hướng Cảnh, chiếu lên một cái bóng. Tại cái nơi không minh bạch này, Hướng Cảnh bị Ngô Khuynh Đình hôn, bắt đầu là đôi môi đỏ mọng, sau đó là mỗi một tấc khuôn mặt đều bị cậu hôn liếm.
() vi ám: đèn nhỏ
Vào khoảnh khắc lông mi tiếp xúc lẫn nhau, Hướng Cảnh vì những rung động dâng lên trong lòng, thân thể kịch liệt run rẩy, anh rõ ràng hiểu được chuyện gì kế tiếp sẽ xảy ra: Nếu không kịch liệt phản kháng, chỉ có thể bị nam tử xa lạ đang say rượu này xâm phạm. Anh không phải đồng tính luyến ái, cũng không muốn cùng đồng tính phát sinh quan hệ.
Nhưng, không hiểu được vì sao khi bị âu yếm hôn như vậy, lại cảm thấy thoải mái, càng muốn thêm nhiều khoái cảm hơn nữa.
Hướng Cảnh tự hỏi chính mình, cảm giác như vậy có phải hay không có một phần nhỏ hi vọng muốn cùng người kia thân mật, khát vọng được người kia thương hại… Anh sống cô đơn đến bây giờ chưa bao giờ được người ta ôn nhu âu yếm qua, cho dù đối phương là một người đồng tính xa lạ đang muốn xâm phạm anh, vẫn tạo cho anh cảm giác thiện ý.
Chưa bao giờ thể nghiệm qua cảm giác được an ủi đụng chạm cùng thương tiếc hôn môi, ý chí phản kháng của Hướng Cảnh dần biến mất. Khi thân thể nảy lên kịch liệt, là do nơi bí huyệt của anh bị Ngô Khuynh Đình nhanh trí xỏ xuyên qua, đau đến nỗi anh vội túm lấy áo sơ-mi còn sót lại trên người Ngô Khuynh Đình.
Hé ra góc nhỏ của tờ giấy trong túi quần Ngô Khuynh Đình, rớt trên khuôn ngực trắng nõn đầy mồ hôi của anh. Kia, là danh thiếp của Ngô Khuynh Đình. Sau, anh dùng nó tìm được Ngô Khuynh Đình. Vốn nghĩ trải qua đêm đó xong, bọn họ sẽ không còn gặp lại. Chính là lúc Ngô Khuynh Đình đi, để lại bốn ngàn tám trăm đồng thật không đủ dùng.
Ở nơi thành phố xa lạ trôi dạt khắp nơi Hướng Cảnh nghĩ, không có tiền thì dựa vào bản thân có thể đi tìm cậu đi, nếu có thể thỏa thuận với cậu làm tình để kiếm tiền, thì tình huống hiện tại thật có thể xem như cùng đường.
Ngoại trừ ý tưởng xấu hổ này, Hướng Cảnh cũng có một phần chờ mong muốn gặp Ngô Khuynh Đình. Hướng Cảnh nghĩ sau khi tỉnh rượu có lẽ cậu càng ôn nhu với anh cũng không chừng.
Chồng chất những ý niệm này trong đầu thúc đẩy anh đi tìm Ngô Khuynh Đình, khẩn cầu cậu cho anh ở lại. Cho dù lúc ở đây, Ngô Khuynh Đình có thể giống đêm đó ôm anh. Anh nghĩ Ngô Khuynh Đình là một nam sinh còn ham chơi, bọn họ trong lúc làm tình, ngoại trừ giải quyết nhu cầu, không bao giờ… sẽ phát sinh những mặt khác nữa. Dựa vào điểm này, anh có thể yên tâm mà ở lại nhà Ngô Khuynh Đình. Chẳng qua chỉ là trao đổi lẫn nhau mà thôi. Cuộc đời này anh đã nhìn quen những kiểu làm tình để trao đổi.
Trên đời chưa từng có bữa ăn nào là miễn phí, lý lẽ này ngay từ nhỏ Hướng Cảnh đã hiểu được. Mẹ anh là người mẫu xinh đẹp như hoa, dùng quãng đời tuổi trẻ rực rỡ đổi lấy thương xót ngắn ngủi của cha anh, đổi lấy cho anh dòng họ, chắp cánh cho anh đến với nghệ thuật thiết kế thời trang tài hoa.
Nam tử Hướng gia trời sinh tài hoa trác tuyệt, thích hợp thiết kế thời trang, cho dù một tấm vải thô rách vào tay họ cũng có thể chế ra cẩm y, nhưng không phải ai cũng có thể điều khiển được họ.
Mẹ Hướng Cảnh chính là bị gạt bỏ, bà chỉ là một trong số đông tình nhân của cha, cũng giống những người vây xung quanh cha, ngưỡng mộ tài hoa của cha, lại không chiếm được trái tim của ông. Cha chấp nhận cho mẹ sinh anh, ban cho anh họ “Hướng”, hơn nữa tự mình dạy anh thiết kế trang phục với điều kiện: Bọn họ không được bước vào Hướng gia, cũng không thể dựa vào danh tiếng của Hướng gia trong giới thiết kế để tiến thân.
Cho nên, người đời chưa bao giờ biết được nhà thiết kế thời trang gốc Hoa nổi tiếng Warren Xiang, người sáng lập nhãn hiệu Charming nổi danh có một đứa con. Hướng Cảnh được sinh ra như vậy, một đứa con riêng, cha anh miễn cưỡng cho sinh, thừa hưởng tài hoa của cha, nhưng lại không được gia tộc của cha thừa nhận. Nhiều năm như vậy, trong giới thiết kế đổi thay, anh đều dựa vào bản thân để đạt được tất cả.
Trong thế giới của anh, cái thiếu nhất chính là tình cảm. Cho dù đó là thứ không thể thiếu, nhưng cũng không thật sự tồn tại trong thế giới của anh.
Thời điểm gặp được Ngô Khuynh Đình, anh nghĩ, nếu như hai người xa lạ ở cùng một chỗ, lại càng không phải trả giá gì cho tình cảm.
Chính là vì cái gì Ngô Khuynh Đình luôn vô duyên vô cớ đối tốt với anh như vậy. Tối hôm qua Ngô Khuynh Đình dù bị rước lấy buồn bực, uy hiếp nói muốn đánh anh, sáng nay trước khi ra khỏi cửa vẫn chuẩn bị bữa sáng, để chút tiền mặt trên bàn cho anh tiêu vặt.
Không ngừng như vậy, sợ anh có việc cần liên lạc với bạn bè, hôm qua Ngô Khuynh Đình còn vì anh mua một cái điện thoại di động đắt tiền từ Nhật về. Còn có mỗi lần, ở trên giường, nếu lộng đau anh, Ngô Khuynh Đình sẽ lập tức giảm nhẹ động tác xâm phạm, lại xin lỗi rồi hôn anh.
Cảm giác nóng ấm từ những cái hôn của Ngô Khuynh Đình vẫn còn sót lại từ đêm qua, làm thế nào cũng không xua đi được. Tưởng tượng cái lưỡi nóng mềm kia ở nơi riêng tư của mình lưu luyến để lại nhuyễn cảm, cho dù là người đã nhìn thấu hồng trần như Hướng Cảnh cũng không nhịn được mà đỏ mặt.
Ngô Khuynh Đình bất kể phương diện nhỏ nhặt nào cũng đều tốt với anh, Hướng Cảnh suy nghĩ hỗn loạn nhìn tấm vải dệt trước mặt, sửa sang lại mà lòng tràn đầy sầu tư, thử đối diện với tình cảm của mình. Anh chần chừ hồi lâu, rốt cục cũng đưa tay cầm lại chiếc kéo đã hai tháng không sờ qua.
Nhát kéo vừa hạ, phải cắt quần áo như thế nào, anh nhất thời cũng chưa nghĩ ra. Nhưng anh biết rõ, tác phẩm làm ra lần này sẽ không còn giống trong quá khứ nữa.
Trong cửa hàng, cậu học sinh nói lịch cho Ngô Khuynh Đình, hôm nay là ngày đầu tiên trong quý thành phố mưa dầm.
Ngô Khuynh Đình mê mang “nga” một tiếng. Đối với cậu, sự lo lắng này không chỉ bởi vì lịch mưa diễn biến đặc biệt rả rích không ngừng mà còn vì có người phải xa cậu.
Bạn tốt lâu năm của cậu Kỉ Cận Minh tháng sau phải theo đoàn đi Nhật Bản tham gia tranh giải đua xe F1. Hai người đã sớm hẹn nhau đêm nay gặp mặt, coi như là tiệc chia tay.
Tiếng động cơ xe máy phân khối lớn “bình bịch” ngoài cửa hàng không ngừng gõ vào trong tai, Ngô Khuynh Đình đang giới thiệu sản phẩm cho khách hàng không cần quay đầu lại cũng biết là ai đến.
“Tinh Đình!” Kỉ Cận Minh anh tuấn ngồi trên xe máy huýt sáo một cái vang dội với Ngô Khuynh Đình.
Kia tiếng động cơ xe máy trầm đục, tiếng huýt sáo ngả ngớn, kia khuôn mặt anh tuấn dương cương, làm cho mấy nữ sinh đang mua MP3 trong cửa hàng phải đỏ mặt. Các nàng không biết ông chủ cửa hàng lại có bằng hữu đẹp trai như vậy, đứng bên ông chủ thì tuấn mỹ giống nam diễn viên tuấn tú trong MV tình ca thịnh hành.
“Tinh Đình, việc làm ăn của cửa hàng tốt như vậy, cậu dường như đang phát tài, vậy tặng máy tính cho tôi đi!” Kỉ Cận Minh đi vào cửa hàng, khoác vai Ngô Khuynh Đình, vừa mở miệng đòi cậu tặng máy tính.
“Làm cái gì, không phải hẹn tối gặp sao? Không thấy tôi đang trông cửa hàng a!” Ngô Khuynh Đình nhăn mày nhăn mặt, lạnh lùng trả lời.
“Hả, mấy người muốn mua mấy món đồ này sao? Ông chủ bán thực đắt, cửa hàng đối diện rõ ràng chỉ bán bốn ngàn đồng.” Kỉ Cận Minh nháo cậu một tràng, nói với mấy nữ sinh nhỏ tuổi: “Vậy mà anh ta bán bốn ngàn ba, thực coi trọng đồng tiền mà bỏ mất lương tâm a.”
“Thật vậy chăng? Chính là…” Mấy nữ sinh nhỏ đều lộ vẻ luyến tiếc khi không được nhìn thấy Ngô Khuynh Đình. Đây đại khái là ông chủ cửa hàng điện tử anh tuấn nhất khu, hơn nữa thái độ đối với khách hàng cũng rất hữu hảo.
“Dù gì đi nữa, anh ấy không có hứng thú với phụ nữ, không cần biết các cô mua ít mua nhiều, cũng sẽ không hẹn hò với các cô.” Kỉ Cận Minh trực tiếp đuổi cái đám nữ sinh kia đi.
“Kỉ Cận Minh, cậu cái đồ mắc dịch!” Nhìn thấy khách hàng toàn bộ chạy sạch, Ngô Khuynh Đình chịu không nổi liền mắng. Gần đây việc làm ăn đã khó khăn, làm gì còn dọa khách chạy như vậy.
“Bán cái này có gì tốt, đóng cửa đóng cửa, hôm nay tôi mời cậu, không say không về.”
“Không thể đóng cửa sớm… Gần đây tôi đang thiếu tiền.” Ngô Khuynh Đình từ khi thu nhận một người tiêu tiền còn nhiều hơn cậu, thì càng cố gắng kiếm tiền hơn.
“Ra là vậy.” Kỉ Cận Minh đánh giá cửa hàng của cậu, phát hiện việc làm ăn thật sự không tốt lắm.
Sau một lúc lâu, “Cậu… Vẫn quyết định đi? Ngô Khuynh Đình dùng ánh mắt tịch mịch như ánh trăng khuya nhìn Kỉ Cận Minh hỏi. Đó không phải là một công việc nguy hiểm sao, chỉ cần một sơ xuất nhỏ, nói không chừng sẽ mất tay gãy chân.
“Ừ.” Kỉ Cận Minh đang tươi cười sắc mặt liền ảm đạm. Dừng một chút, cố ý làm vẻ mặt sầu khổ, học khẩu khí vừa rồi của Ngô Khuynh Đình chế nhạo cậu: “Bởi vì gần đây thực thiếu tiền.”
“Cậu này thực là đồ mắc dịch.” Ngô Tinh Đình bắt tay thu dọn đống MP3 vào trong hộp.
Câu nói “mắc dịch” này không phải đang nói Kỉ Cận Minh nhại lại cậu, là nói đến chuyện vừa gặp Kỉ Cận Minh, y đã nói muốn đi Nhật Bản. Quyết định xong xuôi rồi cuối cùng mới nói cho người anh em , thật là mắc dịch mà.
Hiện tại ,quyết định theo đoàn xe đến Nhật tranh giải đua xe F1, vài ngày sau sẽ khởi hành, vậy mà hôm nay mới thông báo cho cậu. Nghe nói vốn ban đầu trong danh sách không có y, y chỉ là người dự bị bổ sung, do hôm trước một thí sinh trượt tay lái dẫn đến gãy một chân. Bởi vậy, Kỉ Cận Minh mới có mặt trong danh sách. Người anh em tốt của mình muốn đi Nhật Bản liều mạng, Ngô Khuynh Đình nhất thời cảm thấy mất mát, căn bản không dỡ bỏ được sự lo lắng cho y.
Bởi vì lo lắng, nên cậu đóng cửa hàng sớm. Chạng vạng, cậu cùng Kỉ Cận Minh rời khỏi khu phố điện tử, đến một quán bar ở phía Bắc thành.
Bóng đêm ở thành phố phía Bắc một mảnh sống mầu sinh hương, tiếng nhạc điện tử thịnh hành vang bên tai, tâm tình của Ngô Khuynh Đình không vui vẻ giống như trước kia, ngây ngốc ngồi nhìn cốc bia.
Kỉ Cận Minh không ngờ lại gặp được người mình để ý ở đây liền trưng ra một bộ mặt mê gái. “Ai, cậu không biết bộ dạng hắn thật sự đẹp quá nga, lại rất có khí chất tao nhã, tôi thích nhất có một nam nhân như vậy làm vợ nhỏ!” Kỉ Cận Minh hỏi người anh em tốt của mình, “Siêu cấp làm cho người ta tràn ngập ảo tưởng a.”
“Cái gì?” Ngô Khuynh Đình phục hồi tinh thần, lại cùng Kỉ Cận Minh nhìn nam nhân ngồi ở quầy bar đối diện. Nam nhân một thân âu phục, mặt mày thanh tú, xắn tay áo vùi đầu viết gì, thoạt nhìn giống tầng lớp tinh anh của xã hội.
Thấy trước mặt hắn là một ly tequila bỏ đá (), đó là loại rượu mạnh, cho nên Ngô Khuynh Đình nhận xét: “Hắn thoạt nhìn là kẻ bên trong lẳng lơ, nếu cậu theo đuổi hắn, hắn nhất định sẽ bị cậu chinh phục.”
“Chờ một chút, tôi thật sự muốn hẹn hò với hắn, nếu hắn không theo tôi ra ngoài thì làm sao bây giờ? Kỉ Cận Minh khẩn trương nói. Kỉ Cận Minh thầm mến nam nhân kia đã lâu, nam nhân chính là bác sĩ tâm lý của y.
Kỉ Cận Minh trước kia gây rối trên đường từng bị bắt. Sau lại được thả ra, bị lệnh cưỡng chế phải định kì đến bác sĩ tâm lý, chỉ nghĩ đơn giản là một tên lưu manh bị quản giáo, cũng không phải muốn cho tên lưu manh ấy ảo tưởng tình yêu với nhân viên nhà nước.
“Quên đi. Tiểu J cậu đẹp trai như vậy, mị lực của cậu không ai có thể sánh được.” Ngô Khuynh Đình cười, cậu không ngờ một kẻ phàm tục như Kỉ Cận Minh cũng có thời điểm ngây thơ.
“Tôi thực hồi hộp. Nếu chút nữa hắn cự tuyệt tôi, cậu phải bồi tôi đi uống rượu giải sầu đó.” Kỉ Cận Minh bỗng nhiên nhăn nhó, sửa lại dáng vẻ lưu manh thường ngày, lo lắng dù sao người mình thích cũng là nhân viên cấp cao của Chính phủ, sẽ không để mắt đến một tên lưu manh như y.
“Tôi?” Ngô Khuynh Đình chần chờ nói: “Tôi về nhà còn có việc.” Trong nhà còn có Hướng Cảnh đang đợi cậu, tuy rằng tối hôm qua cãi nhau, nhưng cậu vẫn hôn Hướng Cảnh, đêm nay cậu cũng muốn sớm trở về hôn anh.
“Tôi không đi nữa.” Kỉ Cận Minh lùi bước.
“Đi thôi.” Ngô Khuynh Đình huých bả vai Kỉ Cận Minh, “Nói cho hắn cậu đã thích hắn rất lâu, rất muốn cùng hắn lên giường, càng muốn làm người bảo vệ hắn. Cậu đẹp trai như vậy, căn bản không có ai dám cự tuyệt cậu, hơn nữa cậu sẽ đi Nhật Bản, thử xem cũng tốt.”
Ngô Khuynh Đình đã quen Tiểu J Kỉ Cận Minh này rất lâu, lần đầu hai người gặp mặt khi Ngô Khuynh Đình ở Chàng Cầu Thất bị người đuổi theo đánh, lúc ấy Kỉ Cận Minh ở Chàng Cầu, nhìn thấy cậu đánh nhau với mười mấy người, cũng không hùa theo đám đông, nhất thời cảm thấy cậu rất thú vị, không nói hai lời đã xông lên giúp cậu đánh một trận.
Về sau, dù hai người học khác trường trung học, hơn nữa khi đó Kỉ Cận Minh còn dành phần lớn thời gian đi theo một tên lưu manh nổi danh trường trung học S —— Tư Mã Đôn Chí, nhưng cả một thời học sinh, chỉ cần Kỉ Cận Minh rảnh rỗi, sẽ thường xuyên cùng cậu đi đánh lộn.
Các quán bar trên những nẻo đường phía Bắc nội thành, không nơi nào không biết đến danh hào của họ. Mãi cho đến khi mấy năm trước Kỉ Cận Minh ngồi tù, Ngô Khuynh Đình mới rút ra được bài học, quyết định hối cải làm một con người mới.
Mới lướt qua tuổi hai mươi, thế giới của họ đã vội thay đổi, không bao giờ… còn có thể như hồi học sinh nữa, nhìn ai không vừa mắt thì hẹn ra, cầm dao vác gậy hung hăng đánh người, vui vẻ xưng vương xưng bá.
Hiện tại, bất kì điều gì họ cũng đều phải chịu trách nhiệm. Khi cô đơn, muốn tìm ai đó mà hẹn hò hay kết hôn, không phải bản thân cần có đủ tư cách mới có thể làm những chuyện như vậy sao?
Với bọn họ, tình cảnh hiện giờ không bằng lúc trước. Dù cho không gây chuyện sinh sự, nhưng bàn tay đã nhúng chàm thì khó có thể gột rửa. Những người như thế rõ ràng muốn gây khó khăn cho họ mà.
“Anh Tinh Đình! Đã lâu không gặp!” Lúc Kỉ Cận Minh qua bắt chuyện với đối tượng thầm mến, chưa đầy nửa giờ đồng hồ, một bàn tay bất thiện (không lương thiện) đã đặt trên bả vai Ngô Khuynh Đình. “Uống rượu cùng Tiểu J? Hưng trí đến vậy sao?”
A, Ngô Khuynh Đình không quay đầu lại. Cậu biết người đến là tên Giản Hữu siêu cấp thối nát.
Giản Hữu và người đi cùng hắn đều là lưu manh hồi trung học giống cậu, từ sau khi tốt nghiệp xong cậu tham gia quân ngũ, rất ít khi liên lạc với nhóm người này, cũng có lúc Giản Hữu sẽ tìm cậu gây phiền phức mỗi ngày.
Giản Hữu hỏi: “Chẳng lẽ anh không biết Tiểu J và Đôn Chí làm chuyện này là do em? Tiểu J đâu?”
Năm đó Kỉ Cận Minh bị bỏ tù, nghe nói là vì y cùng Tư Mã Đôn Chí báo thù cho thủ hạ, mới đâm Giản Hữu bị thương nặng. Sau khi Kỉ Cận Minh ngồi tù, không ai biết Tư Mã Đôn Chí ra sao nữa.
Mãi đến khi Kỉ Cận Minh ra tù, Ngô Khuynh Đình mới gián tiếp biết được Tư Mã Đôn Chí đang ở nước Mĩ bán mạng vì giải bóng rổ chuyên nghiệp NBA(), làm “Đại Minh Tinh” bóng rổ sáng chói. Thật là tốt mệnh mà, cậu và Kỉ Cận Minh lại không may mắn như vậy, phải trải qua bao đau đớn mới học được cách làm một người đàn ông bình thường. Mỗi một khía cạnh của cuộc sống đều là một môn học, tình yêu cũng vậy.
() NBA: National Basketball Association, hay viết tắt là NBA, là giải bóng rổ nhà nghề dành cho nam tại Bắc Mỹ. Giải này là một thành viên của USA Basketball (USAB), một tổ chức được Liên đoàn Bóng rổ Quốc tế công nhận là cơ quan điều hành bóng rổ ở Mỹ. NBA là một trong bốn giải thể thao lớn ở Bắc Mỹ, bao gồm cả Major League Baseball (MLB), National Football League (NFL), và National Hockey League (NHL).
Nhìn bốn phía, phát hiện Kỉ Cận Minh đã đi cùng bác sĩ tâm lý kia rồi, khóe miệng Ngô Khuynh Đình lộ ra một nụ cười. Cậu không đoán sai mà, bác sĩ tâm lý kia quả nhiên là tiểu tao hóa, một lời mời đã bị Kỉ Cận Minh gạt dễ dàng. Kỉ Cận Minh đúng là trời sinh đi câu dẫn những mỹ nhân bại hoại.
“Không biết, đại khái là không ngờ ở chỗ này lại bị chó điên cắn.” Ngô Khuynh Đình nhún vai, uống nốt chén rượu, bỏ tiền lại trên mặt bàn chuẩn bị đi, lại bị Giản Hữu túm trụ.
Âm thanh bén nhọn của thủy tinh vỡ cắt ngang không khí yên tĩnh trong quán bar.
Đêm nay, Ngô Khuynh Đình lại đánh nhau. Tay bị thương, do người của Giản Hữu vây đánh, tuy cậu không thua, nhưng cũng bị thương. Cậu không dám về nhà, sợ người đang ở nhà cậu kia sẽ biết được cậu là loại người gì! Cậu là một kẻ thối nát. Cậu đi đến khách sạn nơi từng gặp Hướng Cảnh, xử lý qua loa miệng vết thương xong, liền đứng bên cửa sổ hút thuốc ngắm mưa.
Cả ngày hôm nay, mưa vẫn không ngừng rơi, mưa phùn mềm nhẹ ôm ấp những tòa nhà cùng đám người trong đó.
Thành phố này trong dĩ vãng vẫn luôn bao phủ một màn khói mù như vậy. Mỗi khi đến mùa mưa, mưa phùn sẽ kéo dài, bao trùm lên không gian vạn vật, những con người sống trong đó, tự nhiên cũng sẽ ẩm ướt từ đầu tới chân, ngay cả tâm tình cũng ẩm ướt như vậy.
Ngô Khuynh Đình nhớ rõ vài năm trước, khi Kỉ Cận Minh bị bắt, trước khi vào tù đã yêu cầu được gọi điện cho cậu: “Ai… Ngô Tinh Đình, hồi lớp 11 tôi từng cho cậu mượn máy chơi game a, hai năm nay bị cậu giấu mất, hiện tại có phải nên trả lại cho tôi rồi không?! Vương bát đản, có phải nếu tôi không hỏi cậu, cậu sẽ ỉm đi luôn? Ngày mai lão tử phải vào trong ngục nhàm chán muốn chết, còn cần nó để chơi nữa đó.”
Khi Ngô Khuynh Đình nhận điện thoại xong, thật sự lo lắng chạy tới nhìn y, lại không thấy y đâu thì ra đã bị cảnh sát tóm cổ vào nhà lao rồi.
Khi đó Kỉ Cận Minh có thể nói chuyện thoải mái như vậy, tựa hồ việc ngồi tù chỉ bình thường như đi một chuyến xe du lịch cạnh thành phố.
Nhưng Ngô Khuynh Đình biết rõ, đó đối với huynh đệ tốt của mình là một vết sẹo rất đau, cơ hồ không thể khép miệng vết thương lại nữa. Nếu không phải do chuyện kia, đêm nay cậu đã đúng lý hợp tình vui vẻ về thông báo với người kia rồi.
Có đôi khi, lưu manh cùng lưu manh tựa hồ không đủ tư cách để hướng tới tương lai, đối với tình yêu, tự nhiên cũng thiếu đi phần nào tư cách. Ngô Khuynh Đình là một tên lưu manh, chưa bao giờ đáng để người khác trả giá vì tình cảm, cho nên, cậu liền cảm thấy mình không phải một đối tượng tốt để hẹn hò, cũng không có dũng cảm đi yêu người khác.
Trước mắt, người cậu ngủ cùng lại không phải là đồng tính luyến ái.
Hướng Cảnh có thể thừa nhận sự cuồng dã sáp nhập của cậu ở trên giường, nhưng lại không thể hôn cậu.
Bởi vì anh nói, họ không phải là người yêu. Chỉ có người yêu mới hôn môi.
Đây phải chăng là báo ứng? Tựa hồ như những người từng bị cậu tổn thương trước kia, giờ đây lại phái Hướng Cảnh đến trừng phạt cậu.
Cả ngày nay, Ngô Khuynh Đình đều nhớ đến hương vị khi hôn Hướng Cảnh. Lúc hôn môi Hướng Cảnh, cậu cảm nhận môi lưỡi anh vô cùng trúc trắc, như là rất ít khi hôn người khác. Lúc mới bắt đầu đôi môi đóng chặt đến lợi hại, nhưng lúc sau lại chỉ có thể mặc cho cậu đoạt lấy.
Rõ ràng không chán ghét, vì sao phải liều mạng trốn tránh, bởi vì người hôn anh là Ngô Khuynh Đình —— một tên lưu manh ư? Đối diện với trận mưa mùa hè bất ngờ vây khốn thành phố ẩm ướt này, Ngô Khuynh Đình lại càng mờ mịt.
Cuối cùng vẫn muốn vùng vẫy, chẳng lẽ thật sự —— trên thế giới này, vẫn còn có người thực để ý đến chân tình như vậy. Cho dù gặp dịp thì chơi cùng tùy ý miệt mài mấy nghìn trận, trong lòng bọn họ vẫn khát vọng chân tình, khát vọng dưới cơn mưa mùa hè được một ai đó ôm lấy.