Chuyện Tình Hoàng Gia

Chương 119: Chương 119: Chuyến đi đến Paris (4).




Hạ Đồng mặt đỏ bừng bừng muốn đào cái hố chui xuống ngay, cúi thấp đầu không dám nhìn anh.

Cũng may cái ý định hôn trộm anh của cô chưa thực hiện anh kịp lúc mở mắt nếu không cô không còn mặt mũi nhìn anh nữa.

Thực ra anh đã dậy từ sớm, cô ngủ rất ngon, giống như một đứa trẻ, dáng ngủ vô cùng không an phận cứ đá chăn hoài, mà anh lại rất kiên nhẫn, cô đá một lần, anh đắp lại cho cô một lần.

Nhìn thấy cô gần tỉnh lại muốn xem phản ứng của cô nên giả bộ ngủ, không ngờ cô to gan nhéo má mình!!!

-Có phải nhéo một lần còn chưa đủ muốn nhéo thêm hay không?-Dương Tử chống tay lên đầu nhìn cô nói

-Nào, nào có, thay vì nói tôi đam mê sắc đẹp không cưỡng lại mà "xoa" má anh thì chi bằng nói tôi đang nhéo má trả thù anh đi.-Hạ Đồng nhìn anh, vô tội nói

-Em đang nói, em mê sắc đẹp của tôi!?

-A, cái đó là tôi ví dụ, chỉ là ví dụ.

-Lâm Hạ Đồng, em không nên miễn cưỡng bản thân mình nói gạt tôi.

-Nào có... tôi đang thành thật...

-Thật sao?

Dương Tử bật người dậy, mặt áp sát mặt cô trong gang tấc, Hạ Đồng tim đập thình thịch, mặt càng đỏ hơn.

Hạ Đồng mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn anh, tim như muốn nhảy ra ngoài.......

Dương Tử cười không chính chắn, nhìn cô nói:

-Có phải đợi anh dùng vũ lực mới chịu không?

Hạ Đồng nuốt nước bọt, căng thẳng nhìn anh, cười cực kỳ khó chịu.

Nhìn thấy cô bị dọa đến bộ dạng này, thực sự rất buồn cười.

Trong tình trạng ngàn cân treo sợi tóc thì bụng nhỏ của cô kêu ùng ục phản kháng, Hạ Đồng rất xấu hổ, muốn nói không phải mình không muốn mất mặt nhưng trong tình trạng này không thể nhận rồi.

Nghe thấy bụng cô phát ra tiếng phản kháng, Dương Tử bất giác cười, thu mặt về, nói:

-Đánh răng rửa mặt rồi xuống ăn sáng.

Hạ Đồng như được ân xá, như thế là thoát được một kiếp, Hạ Đồng không ngu đến mức hỏi anh có truy cứu nữa không? Vội vàng vuốt ve trái tim đập loạn của mình.

-Tối qua...

Dương Tử đột nhiên dừng bước quay đầu lại, nhìn cô có hàm ý có lời muốn nói.

Cô cảnh giác, vô cùng căng thẳng, hỏi:

-Tối qua thế nào?

-Tối qua ngủ có ngon không?

Như vậy là có ý gì? Kiểu ngủ của cô xấu hay đẹp đây? Trong sáng hay xấu xa?

Trả lời một câu cho an toàn:

-Không tệ.

-Tối qua, tôi ngủ rất ngon, đã lâu không ngủ ngon như thế.

Có lẽ đã lâu không nói những lời như vậy, mặt có hơi mất tự nhiên, không hề cho cô cơ hội phản ứng đã đẩy cửa nhà tắm bước vào trong.

Ý vậy là gì? Có âm mưu, chắc chắn có âm mưu.

Nhưng mà Hạ Đồng sững sờ đứng tại chỗ, rất lâu mới tiêu hóa lời anh nói được, trong lòng bất giác thấy ấm áp.

Dùng bữa sáng xong, Dương Tử như lời đã nói, dẫn cô đến bệnh viện tư của tập đoàn Thiên Tử tại Paris.

Đó là một bệnh viện thực sự rất to lớn, rất to lớn. To lớn như một toà lâu đài sừng sững trong thành phố. Hạ Đồng thực sự không dám nghĩ, đây chỉ là bệnh viện.

Dương Tử dẫn cô lên phòng 93, phòng V.I.P chăm sóc đặc biệt, cánh cửa trắng đang đóng chặt chỉ có chiếc kính nhỏ có thể nhìn vào trong. Hạ Đồng nhìn anh, không khó nhận ra sự phân vân có nên vào không của anh.

Hạ Đồng nắm tay anh thật nhẹ, như trấn an làm anh an tâm hơn, mỉm cười ngọt ngào, nói:

-Có tôi ở cạnh anh, anh sẽ không phải một mình đối mặt.

Dương Tử cười nhẹ xoa đầu cô, lời nói của cô làm anh có thêm phần động lực, tay nắm nắm đấm cầm chặt một lúc mới kiên định mở ra.

Bên trong phòng rộng rãi to lớn, y như đang ở trong nhà mình, mọi thứ đều chu đáo, cô không hiểu đây là phòng ở bệnh viện hay phòng ở khách sạn nữa?

Một người đàn ông trạc tuổi trung niên tựa người vào thành giường bệnh, dáng người xanh xao hao gầy, sắc mặt rất kém, chai nước dịch đang chảy từng giọt truyền vào người ông.

Bên cạnh giường là một người phụ nữa cũng tầm tuổi ông, tay cầm con dao gọt trái cây trên bàn, dáng vẻ cao quý hiện rõ qua tấm lưng của bà.

Nghe thấy có người vào, hai người quay đầu nhìn ra cửa, khi nhìn thấy anh, đáy mắt vừa kinh ngạc vừa vui mừng tột độ.

-Dương Tử... con...

Dương lão gia dựa người vào giường dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn anh, trong lòng có phần không tin, cho rằng mình nằm mơ.

-Dương Tử, cuối cùng con cũng đến thăm ba con rồi, mẹ thực sự rất vui.-Dương phu nhân đáy mắt vui mừng nói

Dương Tử ánh mắt có chút chấn động, tay siết chặt tay Hạ Đồng, chỉ hơi gật đầu thay cho lời chào.

-Mau, mau ngồi xuống.

Dương Tử không nói gì kéo tay Hạ Đồng ngồi xuống theo mình.

Dương lão gia gấp gáp kêu anh ngồi vào ghế sô pha giữa phòng, chính ông cũng bảo phu nhân đỡ mình ngồi vào sô pha đối diện anh.

Dương lão gia đáy mắt hiện toàn tình cha dành cho đứa con trai của mình, đã rất lâu rồi ông mới nhìn lại đứa con trai này của mình, từ khi nó chào đời, ông chỉ gặp nó đúng bảy lần.

-Đã lâu rồi ba và con mới gặp nhau, con vẫn khỏe chứ?-Dương lão gia xanh xao dựa người vào ghế hỏi anh

-Chúng ta gặp nhau lần cuối là năm tôi mười ba, lúc đó là ngày giỗ của mẹ tôi.

Dương Tử tay vẫn nắm chặt tay Hạ Đồng, nói từng chữ.

-Con vẫn nhớ rõ sao?

-Sao lại không nhớ? Ngày đó ông nói sau này tôi tự lo cho bản thân, có lẽ ông sẽ ít về hơn nữa, mà thật ra ông có về thăm tôi nhiều đâu.-Dương Tử cười mỉa mai

-Dương Tử, xin lỗi con, là ba bận quá.-Dương lão gia nói, sắc mặt có phần kém

-Tôi biết ông bận, bận đến mức dành thời gian gọi một cuộc cho con mình cũng không có.-Dương Tử nói, như gằn từng chữ, tay siết chặt tay Hạ Đồng

Hạ Đồng đau khẽ nhăn mặt nhưng không dám nói, cũng không dám rút tay về, cô biết anh đang cố kìm chế bản thân mình rất nhiều.

-Ba xin lỗi... Dương Tử ba rất xin lỗi con...-Dương lão gia đau xót nhìn anh

-Đừng xin lỗi, hôm nay tôi đến gặp ông cũng chỉ muốn làm theo ý của một người, nếu ông đã gặp tôi rồi, thì tôi đi về.

Dương Tử nói, ý định muốn đứng lên nhưng Hạ Đồng nhanh chóng kéo tay anh lại, ý bảo đừng làm thế.

Dương Tử nhíu chặt mày khó chịu nhìn cô, nhưng cũng hòa hoãn nghe theo cô ngồi trở lại.

Bàn tay Hạ Đồng nắm chặt tay anh, như tiếp thêm động lức, xoa dịu sự nóng nảy của anh.

Dương lão gia cùng Dương phu nhân quan sát nãy giờ, đoán chừng người con gái trước mặt họ có thể khuyên nhủ được anh, làm anh nghe theo lời cô.

Rõ ràng cô gái này không phải cô gái Ân Di kia, vậy thì cô ấy là ai?

Không lẽ là người mà đến thuyết phục đứa con trai này của mình?

-Dương Tử, con đã đến thăm ba con thì ở lại một lát, có được không?-Dương phu nhân mềm mỏng nói

-Ở lại hỏi xem ông ta bệnh nặng không? Có cần tôi mỗi ngày ở lại chăm sóc hay không sao? Không phải hai người nghĩ chưa hề có sự tồn tại của tôi sao?-Dương Tử cười châm biếm

-Ba con bị khối u ở não, cần phải tịnh dưỡng, đến khi thích hợp sẽ mổ lấy khối u ra.-Dương phu nhân từ tốn nói

-Tôi không quan tâm ông ta bị gì.-Dương Tử lạnh giọng nói

-Tôi chỉ muốn hỏi, đã bao giờ ông ta nghĩ tôi là con ông ta chưa?-Dương Tử nói tiếp, đánh ánh mắt lạnh lẽo qua cho cả hai

-Làm sao ta không xem con là con, ta yêu thương con hết mực, chỉ là công việc bận rộn...

-Lại công việc, tôi nghe đến nhàm chán rồi, có thể đổi lý do không?-Dương Tử cười giễu cắt ngang lời ông

-Con...

-Thăm cũng thăm, hỏi cũng hỏi, biết lý do vì sao ông bệnh cũng biết rồi, trách nhiệm một người con tôi cũng đã hoàn thành. Không còn gì nữa, tôi đi trước.

Dương Tử cười lạnh sau đó đứng dậy đồng thời kéo cô đi theo.

Cánh cửa phòng đóng sập lại, để lại hai con người cô quạnh bên trong phòng, đau xót nhìn ra cửa.

Đến bao giờ mọi khúc mắc mới được mở ra đây!???

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.