Hạ Đồng cứ để Dương Tử kéo mình đi, cô hiểu tâm trạng của anh, lúc cô
gặp mẹ mình có tâm trạng gì thì anh cũng đang có tâm trạng như thế.
Nhưng mà cô vẫn thấy anh may mắn hơn cô rất nhiều.
Dương Tử đặt cô ngồi vào chiếc Ferrari mui trần, sau đó vòng qua bên kia ngồi vào ghế lái, sau đó nhấn ga chạy đi.
Xe chạy một lúc, Hạ Đồng nhìn thấy Khải Hoàn Môn nằm trên quảng trường Étolie cuối đại lộ Champs-Elysées.
Hạ Đồng không khỏi mở to mắt, mồn chữ O nhìn Khải Hoàn Môn sừng sững hiện trước mặt mình. Thật sự là to lớn, rất to lớn!
-Oa......
Qủa thật Hạ Đồng sớm muộn cũng phấn khích vui sướng quá mà chết trước vẻ đẹp của "kinh đô ánh sáng" này thôi.
Dương Tử cho xe chạy vào quảng trường Concorde nằm đầu phía đông đại
lộ Champs-Elysées, sau đó dừng xe gần con cầu Alexandre-III bước xuống
xe. Hạ Đồng cũng vội vã xuống xe đi theo anh.
Cả hai đứng giữa cầu, ánh mắt đen của anh nhìn về nơi xa xăm, vừa lạnh lẽo tột cùng lại vừa hiện lên đau buồn vô hạn.
Hạ Đồng trong đầu đang nghĩ, liệu anh có vì nghĩ không thông mà dại
dột nhảy cầu xuống hay không? Nhưng mà ý nghĩ đó vừa được cô nghĩ ra
liền bị dập tắt ngay, một người như anh mà nhảy cầu, cô sớm treo cổ chết mất tiêu rồi.
Đứng đến mười phút mà anh vẫn không nói gì, chỉ nhìn về phía trước, hoàn toàn không biết được anh đang suy nghĩ cái gì.
Hạ Đồng nhịn hết được, liền kinh ngạc la lên, tỏ vẻ rất ngạc nhiên:
-A, đứng ở đây có thể thấy tháp Eiffel kìa....
-Em cũng không phải lần đầu nhìn thấy tháp Eiffel.-Dương Tử không quay sang nhìn cô, tĩnh lặng nói
-Hở!? Cái đó... nhưng tôi vẫn thấy rất phấn khích...-Hạ Đồng nhìn anh gật gật đầu nhỏ
Hạ Đồng thấy anh im lặng không dám mở miệng nói thêm lời nào.
Đáng lẽ trước phong cảnh lãng mạn này không nên có bầu không khí im lặng đến đè nén tim người chứ? Không hợp tí nào!!!
Cho đến khi anh khàn khàn lên tiếng, phá vỡ bầu không khí bức sát người kia.
-Có phải lúc tôi gạt em đi gặp mẹ em, em cũng như thế này như tôi không?
Ý vậy là gì? Có hàm ý gì không? Đang muốn xin lỗi cô? Chắc không rồi.
-Chắc thế.-trả lời cho an toàn vậy
-Xin lỗi, tôi không nghĩ cảm giác lại thế này, chắc hẳn em còn đau
lòng hơn tôi vì tôi gạt em chứ không hề báo trước.-Dương Tử khàn giọng
hối lỗi nói
-Cũng qua rồi... đừng suy nghĩ đến nữa...-Hạ Đồng xua xua tay xuề xòa nói
Lúc anh gạt cô, cô rất đau lòng, đau vì khi gặp lại mẹ mình hỏi ba là
ai lại không nói còn thêm đau lòng vì anh lại là người gạt cô. Anh không yêu cô, vậy thì đừng nên làm cô ngộ nhận càng không nên lừa gạt cô.
-Xin lỗi, tôi ghét hai từ xin lỗi nhưng mà người nói xin lội nhiều nhất với em lại là tôi.
-Không sao, không sao.
Mặc dù miệng nói không sao nhưng trong lòng cô lại rất có sao.............
-Hạ Đồng, em có ghét tôi không?-Dương Tử quay sang nhìn cô, ánh mắt đen dáy lên tia hi vọng nhỏ nhoi
Có, cô ghét anh, rất ghét anh. Nhưng mà cô cũng rất yêu anh, càng ghét anh căm hận anh thì lại càng yêu anh sâu đậm.
-Không ghét.
Nói một câu lừa dối bản thân, vẫn là không nên nói thật lòng sẽ tốt hơn.
-Vậy em có yêu tôi không?
Yêu, cô muốn trả lời em rất yêu anh, có thể lừa gạt em lần nữa mà nói
anh cũng yêu em không? Nhưng mà cô không thể, ngộ nhận càng làm cô lún
sâu, mà lừa dối càng làm cô đau đớn cõi lòng.
-Không yêu.
-Không ghét, không yêu, vậy em đối với tôi như thế nào?
-Chỉ là bạn bè.
-Được, chỉ là bạn bè. Nhưng mà đừng để tôi biết em vẫn còn yêu tôi,
nếu không tôi bắt em phải ở bên tôi.-Dương Tử như đang tuyên bố, hoàn
toàn bá đạo nói
Hạ Đồng ngây ngẩn người, vì câu nói đó của anh mà cô đứng như trời trồng nửa buổi trời, đã vậy tim cô còn đập rộn ràng lên.
Rốt cục có ẩn ý gì bên trong không? Hay là chỉ là anh muốn làm cô càng thêm ngộ nhận?
Cô rất muốn mở miệng hỏi "Anh có yêu em không?"
Nhưng mà cô không dám nói, cô không đủ can đảm để nói, không đủ mạnh mẽ để thử thách con tim mình nữa!!!
-Đừng giỡn nữa, tâm trạng anh đang buồn đừng kể chuyện vui cho tôi nghe, để tự anh kể cho chính anh nghe còn tốt.
Hạ Đồng nhanh chóng đánh lảng đi vấn đề, vẫn suy trì nụ cười trên môi.
-Em không tin lời tôi nói, vậy thì hãy để thời gian chứng minh, chỉ cần biết em vẫn yêu tôi, tôi sẽ giữ em bên cạnh.
***
Hạ Đồng đứng dưới chiếc tháp Eiffe, dáng người nhỏ nhắn trong bộ váy
xòe hồng phấn, cổ tim hai tay kiểu cánh bướm xòe rộng, váy dài đến đầu
gối, ngang eo thắt chiếc lưng bản đen lớn, phần trên lưng bản có riền
lớp ren mỏng.
Cô đứng đợi Dương Tử đi mua kem cho mình, ngây ngẩn nhìn chiếc tháp,
thật ra không vì sự to lớn nguy nga cùng xa xỉ của nó mà vì câu nói lúc
nãy của Dương Tử.
Nếu anh biết cô còn yêu anh thì anh sẽ giữ cô bên cạnh.
Thật ra câu nói đó của anh là thật sao? Đến bây giờ Hạ Đồng vẫn chưa tiêu hóa nổi.
Đang suy nghĩ thì một cây kem giơ trước mặt mình, Hạ Đồng giật mình,
sau đó nhìn khuôn mặt đẹp đến hoàn hảo không tì vết của người con trai.
-Cảm ơn.-Hạ Đồng cười nhẹ, sau đó cầm cây kem
-Thích tháp Eiffel lắm sao?-Dương Tử đút hai tay vào túi quần hỏi cô
-Ừm.
Hạ Đồng ăn kem gật đầu máy móc.
-Tôi cũng thế, bây giờ rất thích.-Dương Tử ngẩng cao đầu nhìn chiếc tháp
Hạ Đồng ăn kem nhìn anh, sao hôm nay anh thích nói những câu vượt trí
não của cô quá vậy, cô đã ngu ngốc làm sao hiểu nổi hàm ý của anh đây.
-Em muốn khi nào về Việt Nam?
-Có thể ở luôn không?-Hạ Đồng đùa giỡn
-Nếu em thích, tôi tình nguyện vì em mà ở bên đây cùng em đến khi em muốn về.-Dương Tử thản nhiên đáp
-Chỉ nói thế thôi.-Hạ Đồng xua tay, sau đó tiếp tục ăn kem
-Tôi nói thật.
-Tôi nói giỡn thôi.
Hạ Đồng ăn kem nhìn anh, bình tĩnh nói, nhưng mà trong lòng lại rất vui sướng.
Đang ăn kem rất ngon thì điện thoại cô vang lên hồi chuông dài, Hạ Đồng lấy điện thoại từ trong túi ra, có chút chững người.
Cô quên mât anh rồi. Thật sự hôm nay anh không điện cho cô, cô hoàn toàn không nhớ đến sự tồn tại của anh.
Hạ Đồng len lén nhìn Dương Tử, miễn cưỡng nghe máy nhưng giọng lại hạ xuống rất thấp.
-Em nghe.
[...Hạ Đồng, đang ở Paris sao?...]-đầu dây bên kia, Lăng Hạo giọng trầm ấm hỏi
-Dạ phải. Em quên nói với anh, xin lỗi anh.-Hạ Đồng giọng đầy hối lỗi
[...Đang ở chỗ nào của Paris thế?...]
-Dưới chân tháp Eiffel.
[...Tháp Eiffel có đẹp không?...]
-Rất đẹp là khác, đáng tiếc anh không thấy.
[...Có thể làm giúp anh một chuyện không?...]
-Anh nói đi, em sẽ cố gắng hết sức làm.
[...Tối nay, em có thể đến công viên La Villette không? Anh luôn nói
sẽ đến công viên đó một lần nhưng anh không đến được, em đi giùm anh
nhé!???...]
Hạ Đồng nhìn Dương Tử, cô có nên đồng ý không, dù sao cô cũng phải hỏi ý kiến của Dương Tử.
Vẫn là không nên chọc Dương Tử thêm giận nhưng càng không nên làm Lăng Hạo thêm buồn, so với Dương Tử, Lăng Hạo tốt hơn trăm nghìn lần.
-Được, em sẽ đến đó giùm anh, em sẽ chụp hình lại cho anh xem.-Hạ Đồng đồng ý
[...Cảm ơn em, tối nay, em phải đến đó, nếu không anh chắc chắn sẽ rất buồn...]
-Em sẽ đến, bằng mọi giá sẽ đến.
Hạ Đồng đáp xong cúp máy, ý cười hiện rõ trên môi, xoay người lại thì
chạm phải khuôn mặt của Dương Tử, phút chốc sống lưng có chút lành lạnh.
-Chỉ là bạn bè hỏi thăm tôi thôi.-Hạ Đồng cười hì hì
-Tôi không hỏi em là ai gọi.
-Là... là sợ anh hiểu lầm Lăng Hạo gọi thôi.
-Tối nay tôi có hứng muốn dẫn em đến Disneyland Paris chơi, chúng ta về nghỉ ngơi, tối sẽ đi.
-Không được.
Hạ Đồng liền la lên phản đối, lại vội vã bịt miệng lại, nên nói sao với anh đây? Lí do là gì?
-Vì sao?
-Tôi... muốn đến công viên La Villette.-Hạ Đồng chập chừng nói
-Được, tối tôi dẫn em đi.-Dương Tử lại đồng ý quay người đi
-Hả!??
Hạ Đồng đứng như trời trồng, ngạc nhêin cực độ, cô tưởng anh tức giận nói không chứ??? Sao lại dễ dàng đồng ý quá vậy?
Hạ Đồng thấy anh đã đi xa liền đuổi theo anh.
Từng cánh chim bồ câu bay trên bầu trời xanh tươi lượn qua chiếc tháp Eiffel, bức tranh đẹp đẽ đầy niềm vui cùng sức sống.