15
Cecilia thấy mến Rachel Pendergast ngay lập tức. Họ nói chuyện trong khi Rachel sắp xếp chỗ ngồi và quàng khăn quanh cổ Cecilia. Rachel có phong thái vui vẻ, gần gũi nên Cecilia rất quý. Ian đã gợi ý cô làm quen với bạn gái của Chuẩn úy Nate Olsen nên cô đã sắp xếp một cuộc hẹn. Dù sao Cecilia cũng đang có ý định cắt tóc, và việc tay nghề của một tiệm cắt tóc mới không phải là vấn đề nhất là một hiệu cắt có tiếng tốt như Tiệm sửa móng và làm tóc này.
Rachel quay ghế để Cecilia có thể ngắm mình trong chiếc gương. Cô chải mái tóc dày của Cecilia và luồn tay vào từng lọn tóc của người khách mới.
“Cậu muốn cắt như thế nào?”, cô hỏi, nhìn Cecilia trong gương.
“Khoảng ba mươi phân, và tớ muôn tỉa phần mái nữa”. Cecilia đoán Rachel trạc tuổi cô hoặc hơn cô vài tuổi.
“Khi nào cậu sinh em bé?”. Rachel vừa hỏi vừa dắt Cecilia về phía bàn gội đầu.
“Chắc ngày 15 tháng 3”, ngày đó đã im đậm trong tâm trí cô, vì cô vẫn đêm từng ngày để được ôm đứa con trai bé bỏng trong tay.
“Con đầu của cậu phải không?”. Rachel hỏi xã giao.
Cecilia hơi ngần ngừ. Câu hỏi kiểu ấy luôn khiến cô khựng lại vì cô lại như bị chạm phải nỗi đau mất Allison. “Không”, cô cố gắng nói với ngữ điệu bình thường. “Tớ mất đứa con gái đầu ngay sau khi sinh”.
“Ôi, tớ xin lỗi”. Rachel đặt tay lên vai Cecilia bóp nhẹ như an ủi.
Không muốn làm Rachel khó xử, cô mỉm cười trấn an. “Cậu không biết chuyện của tớ mà. Mọi nguời rất hay hỏi tớ câu này nên có lẽ tớ phải có cách trả lời khác. Chắc sẽ tốt hơn nếu tớ trả lời rằng tớ đang mang thai bé trai đầu lòng nhưng tớ tự thấy không thể nói thể. Allison là một phần của tớ và Ian, và tớ không thể tự đánh lừa rằng con bé chưa hề tồn tại”.
“Ừ đúng”. Rachel nói. Cô vừa vặn nước vừa đỡ cho Cecilia nằm thoải mái trên bàn gội đầu.
Rachel xoa đầu gội lên tóc Cecilia, từng ngón tay mát xa da đầu Cecilia khiến cô cảm thấy được thư giãn phấn nào.
Ngay khi Rachel vừa xả sạch đầu gội và lấy khăn lau trùm lên đầu cô, Cecilia bắt đầu nghĩ đến việc cắt tóc ngắn hẳn so với dự định. Trong nhiều năm qua, cô đã để nhiều kiểu tóc nhưng Ian thích cô để tóc ngang vai nên cô vẫn giữ nguyên kiểu tóc đó. Có lẽ cô sẽ cắt ngắn hơn để tạo ra một thay đổi nào đó.
“Cậu có mải tóc rất đẹp”, Rachel nhận xét trong lúc dẫn Cecilia ra ghế ngồi.
“Có lẽ là nhờ các dưỡng chất vitamin. Trong thời kỳ mang thai, nhờ tẩm bổ mà tóc và móng tay tớ mới trở nên đẹp thế này”.
Rachel dẫn Cecilia ra ghế. Cô chải mái tóc và cặp xoắn từng lọn lên. “Cậu đã biết sẽ sinh bé trai hay gái chưa?”.
“Con trai”, Cecilia mỉm cười và chợt nhớ đến vẻ rạng rỡ của chồng khi cô thông báo tin vui đó. “Lần siêu âm đầu tiên, bác sĩ phỏng đoán là con gái nhưng lần gần đây nhất thì trông bé đã ra dáng một cậu nhóc lắm rồi. Nhưng tớ biết dù trai hay gái Ian đều vui sướng. Tớ cũng vậy”. Cô đặt tay lên bụng, lòng trào dâng tình yêu vô hạn với đứa bé. Cô mong ước sao cuộc sinh nở được mẹ tròn con vuông, và cô đang làm tất cả những gì có thể để đảm bảo cho niềm vui lớn đó.
Họ tán chuyện trong khi Rachel đưa từng đường kéo điêu luyện trên mái tóc của Cecilia, mái tóc chỉ chấm vai - ngắn hơn so với dự định ban đầu của cô. “Đây là lần đầu tiên cậu cắt tóc ở đây, ai giới thiệu cậu tới vậy? Tớ muốn cảm ơn người đó”.
“Thế thì khó đấy vì chồng tớ là người giới thiệu địa chỉ này cho tớ”.
“Vậy sao?”. Rachel vừa nói vừa cố nhớ lại xem khách hàng nam nào là chồng của Cecilia.
“Thật ra chồng tớ chỉ là bạn của bạn của cậu thôi, Cecilia nói rõ hơn. “Hình như là anh Nate... cùng làm trên tàu George Washington”.
Mắt Rachel sáng ngời. “Chồng cậu làm trong lực lượng Hải quân sao?”. Cecilia gật đầu.
“Anh ấy có thông tin gì về Nate không?”. Giờ thì Rachel không che giấu sự hồ hởi của mình nữa. “Bọn tớ viết cho nhau thường xuyên nhưng thư từ đi lại mất nhiều thời gian và tớ đã không có thông tin gì về anh ấy hơn tuần nay rồi. Mọi chuyện vân ổn đấy chứ?”.
“À…. ừ, lần gần nhất tớ liên lạc thì mọi chuyện vẫn ổn”.
“Thế thì tốt”, Rachel mỉm cười như trút được gánh nặng. “Tớ mới biết Nate được vài tháng”.
“Cô cũng kiếm được cho anh ta kha khá tiền”. Một phụ nữ tóc đen hơi mập mạp đang ngồi cạnh Rachel xen vào bình luận.
“Teri”, Rachel thốt lên, với giọng khá giận dỗi. “Cậu… chi trả cho anh ta?”. Cecilia buột miệng “Có thể nói như vậy”.
Cô đang định nói gì thì Teri lại cắt ngang. “Cô ấy cùng với cậu ta đến buổi đấu giá Chó và những người đàn ông độc thân hồi tháng 7”. Nghe vậy, một nhân viên khác quay lại. “Rachel là người duy nhất trong số chúng tôi chịu bỏ những đồng tiền khó nhọc của mình cho một người đàn ông... Những vị ấy không thuộc danh sách chi trong hầu bao của tôi”.
“Tôi cũng vậy thôi”, Teri nói.
“Tôi cũng có dư dả đâu?”. Rachel phản đối.
“Thế tại sao cậu đã bỏ tiền vì anh ta?”. Cecilia tò mò.
Cô vẫn nhớ bài báo về cuộc đấu giá đọc được trên tờ Bản tin vùng vịnh Cedar. Bài báo đã ca ngợi rằng từ trước đến nay cuộc đấu giá Chó và những người đàn ông độc thân là hoạt động gây quỹ thành công nhất của Hội Bảo vệ động vật. Cecilia nghĩ đó là một hoạt động có ích.
“Tớ cũng không biết điều gì khiến tớ quan tâm đến Nate nữa”, Rachel thú nhận. “Anh ấy là người đấu giá cuối cùng và trong số bọn tớ, chưa ai mua gì. Trừ một cô bạn đấu giá được một chú chó”.
“Ai cũng rất kỳ vọng vào sự kiện đó”, Teri nói. “Chúng tôi nghĩ đó là cơ hội để gặp được một anh chàng”.
“Và chúng tôi cũng muốn ủng hộ cho những con vật nuôi”, một cô gái khác nói chen vào. “Chúng ta đều là những người yêu động vật mà”.
“Nhưng dường như mọi việc chỉ để phục vụ cho Rachel”, một phụ nữ trẻ với mái tóc búi cao lên tiếng.
“Tớ chả nề hà gì khi thừa nhận rằng đó là một khoản kếch xù tờ đã bỏ ra từ trước đến nay”, Rachel thừa nhận.
“Thật sao?”. Teri đặt tay lên hông. “Vậy sao cậu vẫn hẹn hò với Bruce Payton?”.
“Bọn tớ không hề hò hẹn”, Rachel khăng khăng, chùng giọng xuống. “Thật sự là không mà”, cô nói với Cecilia. “Bruce đã goá vợ và tớ với anh ấy chỉ thi thoảng gặp gỡ nhau chút thôi”.
“Jolene muốn cậu trở thành mẹ của cô bé”, Teri nói kiểu đá đưa như thể cô đã dự đoán được những rắc rối.
Rachel hít thở chậm rãi. “Tớ biết, và đó là cả một vấn đề”.
Bối rối, Cecilia liếc nhìn từng người phụ nữ một. Jolene là con gái của Bruce sao?”.
“Đúng vậy”, Rachel gật đầu. “Cô bé nhớ mẹ. Tớ cố gắng dỗ dành, cưng nựng cô bé. Bruce đánh giá cao những nỗ lực đó và trong vài năm qua Jolene và tớ đã trở nên thân thiết hơn”.
“Cậu có cảm tình với Nate sao?”. Cecilia muốn hỏi cho rõ ràng.
“Rất mến”, Rachel không ngần ngại bộc bạch tình cảm của mình dành cho anh.
“Tớ nghĩ rằng anh ấy cũng có tình cảm với cậu đấy”, Cecilia vui vẻ nói. “Như tớ đã nói, chồng tớ gợi ý cho tớ làm quen với cậu”.
“Thế thì tuyệt”. Niềm vui sướng ánh lên trong mắt Rachel. “Chà... vậy Nate có biết cậu đang để ý Bruce không?”.
“Có - à không, nhưng Bruce và tớ không thực sự để ý nhau theo nghĩa hẹn hò. Bọn tớ chỉ có quan hệ công việc và vì Jolene. Không có gì lãng mạn giữa hai bọn tớ đâu”. Cô ngập ngừng trong giây lát. “Ít nhất là từ phía tớ”.
“Thế còn Bruce?”.
“Tớ không thể nói với anh ấy, nhưng... đôi khi tớ thấy anh ấy muốn đẩy mối quan hệ đi xa hơn mức hiện tại. Xin hãy hiểu cho, tớ không hề muốn anh ấy làm như vậy”, Rachel nói, vẻ mặt lộ rõ vẻ khó khăn khi phải thanh minh như vậy. “Tớ chưa hề nói bất cứ điều gì về Bruce với Nate, vì... chà, vì thật ra chẳng có gì đến mức phải đặt vấn đề như vậy”.
Cecilia hiểu hết mọi chuyện. Cô luôn tin vào lòng chung thuỷ vợ chồng, nhưng dường như vẫn còn điều gì đó thật khó có thể cắt nghĩa rõ ràng được. Nhất là khi mối liên hệ giữa hai người còn bị ngăn trở bởi khoảng cách công việc và địa lý.
“Tớ cảm thấy thật kinh khủng khi tớ bị lỡ một cuộc gọi của Nate. Lúc đó tớ đi với Jolene và tắt máy điện thoại. Chắc lúc ấy bọn tớ đang xem phim và sau đó tớ nhận được tin nhắn rằng anh ấy đã gọi. Tớ cảm thấy buồn vô cùng về điều đó. Rõ ràng anh ấy chỉ có một cơ hội liên hệ với tớ, thế mà tớ đã để lỡ mất”. Nỗi thất vọng bật ra theo từng lời Rachel nói.
“Ian nói cậu không có máy vi tính”.
“Tớ không có”, Rachel nói. “Thật ra là tớ mù tịt với các thiết bị công nghệ thông tin”.
“Tớ sẵn sàng chỉ dẫn cho cậu”, Cecilia đưa ra lời đề nghị. “Ian gợi ý cho tớ chỉ dẫn cậu cách dùng những thiết bị đó. Thật ra lời đề nghị là từ Nate vì anh ấy muốn nói chuyện với cậu qua mạng. Một khi đã quen, cậu có thể sử dụng máy vi tính trong thư viện. Tớ và Ian cũng từng làm như thế cho đến khi bọn tớ mua được một bộ máy riêng. Cậu sẽ ngạc nhiên vì rất dễ mà.”
Rachel mím môi. “Cảm ơn cậu - cậu làm tớ rất cảm kích. À… chồng cậu có kể chuyện rằng tớ nhiều hơn Nate vài tuổi không?”.
“Không, nhưng dường như Nate cũng không mấy quan tâm đến điều đó”. “Không, tớ cũng đoán anh ấy không màng gì. Đôi khi tớ nghĩ đến điều đó rồi tớ nhớ...”.
“Cái cô ấy nhớ...”. Teri chen vào, “là cách hôn cháy bỏng của Nate”.
Cecilia nhận thấy mặt của Rachel ửng đỏ. “Đây là vấn đề khi phải làm việc với một đám phụ nữ buôn chuyện”, cô thì thầm, liếc ngang qua phòng nhìn về Teri. “Họ không hiểu được nghĩa của cụm từ giữ mồm giữ miệng”.
Teri cười phá lên. “Tớ chưa từng thấy Rachel đỏ mặt bao giờ trừ cái lần cô ấy kể chuyện về đêm cô ấy và Nate ngồi cạnh nhau bên bờ biển đến tận sáng hôm sau”.
“Hôm đó là hôm Nate lên đường”. Rachel thêm chi tiết để Cecilia hiểu. Cecilia thấu hiểu cảm giác níu kéo muốn được ở bên ai đó càng lâu càng tốt.
Lần nào cũng vậy, mỗi khi Ian chuẩn bị lên tàu làm nhiệm vụ, cô lại có cảm giác đó.
“Ở đây có vài người là vợ của lính hải quân, gặp nhau thành một hội. Bọn tớ chào đón cậu trong cuộc họp của hội tối hôm tới”.
“Tớ rất sẵn lòng nhưng tớ không phải là vợ của Hải quân”. “Nhứng cậu có thể tham gia mà!”. Teri lại chêm vào.
“Bọn tớ rất mong cậu có mặt”, Cecilia nói để Rachel yên tâm. “Tớ sẽ cho cậu biết khi nào bọn tớ có kế hoạch gặp mặt. Tại sao cậu không đến nhà tớ trước rồi tớ sẽ chỉ cho cậu cách gửi thư điện tử cho Nate?”.
“Thế thì vui quá! Cảm ơn cậu”, Rachel thì thầm.
Cecilia cũng cảm thấy vui. Không chỉ vậy, cô còn thấy mái tóc mình đẹp hơn - mượt và bóng đến óng ả.
16
Grace không hề mong chờ gì vào bữa tối Lễ Tạ ơn ở nhà Cliff. Khi gặp nhau ở nhà hàng Trung Hoa, anh dường như rất chân thật khi tỏ ý mong mỏi có một cơ hội gặp gỡ nhưng chị không thể cho phép mình tin rằng sẽ có hy vọng nào đó cho họ. Chị không dám nghĩ đến một lần thất vọng nữa. Với suy nghĩ này trong đầu, chị lái xe đến nhà con gái buổi sáng của ngày Lễ Tạ ơn. Họ sẽ cùng nhau đến nhà Cliff.
Dường như Maryellen rất hào hứng, Grace nhận thấy điều đó khi con gái mở cửa cho chị vào nhà. Chị thích ngôi nhà của Maryellen và Jon - nó được xây theo phong cách vùng tây bắc và chỉ cách nhà của Cliff vài dặm. Mỗi lần đến thăm, chị đều vô cùng ngưỡng mộ sự khéo léo và khiếu thẩm mỹ của Jon. Tài năng nghệ thuật và nhiếp ảnh của anh thể hiện ở từng góc nhỏ trong ngôi nhà và sân vườn. Mỗi ngày trôi qua, Grace luôn thấy mừng vì con gái mình đã gặp được Jon Bowman - và trở thành bạn đời của anh.
Katie nhìn thấy bà ngoại và lẫm chẫm đi về phía bà, đôi tay nhỏ xinh dang rộng.
Không chần chừ, Grace cúi xuống bế bổng cô cháu gái lên và sung sướng vuốt ve khuôn mặt bé bỏng. “Cháu Katie của bà”.
Katie ôm lấy bà, hai tay quàng quanh cố Grace.
“Mọi thứ đã sẵn sàng mẹ ạ”, Maryellen nói. Cô mở tủ lạnh và lấy ra một đĩa sa-lát được làm từ kem phô-mai, thạch chanh và kẹo dẻo theo đúng công thức truyền thống của gia đình. Grace luôn làm món này trong bữa tối Lễ Tạ ơn và đương nhiên thói quen đó vẫn được con gái duy trì.
“Con đã làm món đó rồi đấy”, Maryellen nói dù biết đó là thừa thãi. “Còn Jon đã làm một chiếc bánh táo”.
“Mẹ thì đã chuẩn bị món bánh bí đỏ”. Grace nói.
Maryellen cười. “Chú Cliff nói chúng ta không cần mang thứ gì, nhưng chắc chú ấy vẫn cần chúng ta giúp một tay đấy mẹ”.
“Mẹ không thể tin được việc chú ấy sẵn sàng tự tay chuẩn bị món gà tây từ đầu đến cuối để đãi chúng ta”, Grace nói, không quên nhấn mạnh quyết tâm của Cliff. Theo chị biết, anh chỉ thường làm những món đơn giản như bánh xăng- guých, thịt nướng hoặc súp đóng hộp.
“Mẹ, không phải mẹ tin rằng chú Cliff sẽ đích thân nấu đấy chứ?”. Maryellen nhìn mẹ hoài nghi.
“Chú ấy đã nói vậy mà?”.
“Trong khi bây giờ có đầy rẫy những nhà hàng, siêu thị bán những món ăn sẵn mà giá lại không đắt. Con không tin lắm”. Dường như nhớ ra điều gì, cô quay lại hỏi mẹ. “Nhà cô Olivia và chú Jack có kế hoạch gì cho Lễ Tạ ơn không mẹ?”.
Grace cười. “Làm thế nào mà chúng ta lại chuyển chủ đề từ món gà tây mua sẵn sang Olivia thế nhỉ?”.
“Tại con chợt nhớ đến Justine”.
À, mọi chuyện có vẻ rõ ràng rồi. Các nhà hàng bây giờ cũng phục vụ món gà tây làm sẵn và Justine và Seth lại là chủ nhà hàng Hải Đăng.
“Olivia và Jack đã tới Reno để gặp Eric, Shelley và cặp sinh đôi”. Grace giải thích, ý nói tới đứa con trai của Jack và cô vợ trước. Theo Olivia, mọi người đều rất hào hứng với chuyến đi. Họ đáp chuyến bay vào tối thứ Tư - đúng ngày có lịch tập thể dục thẩm mỹ mà Olivia và Grace thường tham dự. Sau mấy tháng theo học, đây mới là lần đầu tiên Olivia vắng mặt. Grace cũng cảm thấy áy náy vì đã nghỉ học, nhưng nếu không có động lực gặp lại người bạn thân nhất của mình thì tốt nhất chị nên ở nhà. Nếu không có Olivia thì Grace đã bỏ dở dang lớp học từ lâu rồi. Những buổi tập này thường làm đầu gối chị bị đau ở động tác cử động lên xuống, nhưng tất cả đều tan biến khi họ được cùng nhau nhâm nhí cà phê và ăn bánh sau mỗi buổi học.
“À, vâng đúng rối, con nhớ là mẹ đã bảo con là cô Olivia đã có kế hoạch”, Maryellen nói khi Jon chất đồ lên xe. Khi mọi thứ đã xong xuôi, anh bế Katie vào chiếc ghế dành cho em bé.
Grace ngồi cùng con gái ở ghế sau. Katie là một em bé đáng yêu, với cặp mắt to tròn khiến ai cũng phải để ý. Cô bé đang liến thoắng những câu nói ngô nghê, bập bẹ, nhưng dường như rất say mê với câu chuyện dài bất tận của riêng mình.
Grace không thể không cảm thấy tiếc khi mẹ kế của Jon không được dõi theo những giai đoạn phát triển của bé Katie. Chị biết rằng điều đó cũng làm Maryellen buồn lòng, nhưng Jon vẫn khăng khăng không thể dung hòa quan điểm của anh với bố mẹ - ngay cả khi hay tin về cơn đột quỵ của cha.
Katie là đứa cháu duy nhất của nhà Bowman, vậy mà họ chưa từng được gặp bé, chỉ mới xem những bức ảnh mà Maryellen bí mật gửi cho - nghĩ đến chuyện này, tim Grace nhói đau.
Cliff đã chờ sẵn trên bậu cửa khi Jon đánh xe vào trong sân. Trời bắt đầu lất phất mưa và anh vội chạy ra xe để đưa Grace vào nhà rồi quay lại bê nốt đồ ra khỏi xe.
Mặc những dự đoán của Maryellen, Grace vẫn mong chờ được chào đón bằng mùi thơm của món gà tây và rau thơm. Nhưng chị không quá đỗi thất vọng khi bước vào nhà mà không ngửi thấy những mùi vị mong đợi, ngược lại chị cảm thấy vui vui khi lò sưởi đã được nhóm lên và căn nhà chìm dần trong một không khí thật ấm cúng. Rõ ràng Cliff đã mua những món ăn nấu sẵn cho buổi tối Lễ Tạ ơn.
Trong khi Maryellen và Jon cởi áo khoác cho Katie và dỗ bé chơi với những đồ chơi và gấu bông thì Grace thấy Cal ở trong bếp đang pha cà phê. Anh mỉm cười khi nhìn thấy Grace.
“Lễ... Lễ Tạ ơn hạnh phúc...”. Anh cố gắng nói.
“Lễ Tạ ơn hạnh phúc, Cal”. Grace cảm mến người thanh niên này và rất quý anh. “Nhắc tới gà tây và Lễ Tạ ơn”, chị nhìn quanh. “Vậy mà dường như chẳng trông thấy hay ngửi thấy mùi gà tây quanh đây”.
Cliff bước vào phòng phía sau chị. “Thật không phải. Cal và anh đã phải đặt người ta nấu”.
“Nhà hàng Hải Đăng sao?”. Jon hỏi.
Cliff gật đầu. “Họ phục vụ cả một bữa tiệc hoàn chỉnh - và sẽ mang tới đây ngay, chuẩn bị thưởng thức nhé”. Anh nhìn đồng hồ.
Anh vừa dứt lời thì có tiếng chuông cửa. Cal ra mở và cả Seth lẫn Justine cùng bước vào, mang theo bữa tối thịnh soạn. Seth bê chiếc đĩa đựng món gà tây đã được phủ giấy bạc còn Justine xách theo hai túi lớn. Họ đặt tất cả lên mặt tủ bếp.
“Có cần tôi giúp không?”. Cal hỏi.
“Còn nữa ở trong xe kia”. Justine nói, vừa treo chiếc áo mưa lên mắc áo.
“Để… để tôi, Cal nhanh chóng chạy ra lấy số thức ăn còn lại. Justine vòng tay qua người chồng. Seth là một ngư dân vạm vỡ với mái tóc vàng óng gần như chuyển sang màu bạch kim. Vài năm về trước, khi ngành ngư nghiệp trong nước lâm vào thời kỳ khó khăn, anh đã dùng hết vốn liếng tiết kiệm của mình cùng tài làm ăn buôn bán của Justine để dựng nên nhà hàng Hải Đăng.
“Đây là điểm đến cuối cùng của chúng cháu”, Justine nói. “Seth và cháu đã quyết định tự tay mang đồ ăn đến để có thể trực tiếp nói lời chúc mừng Lễ Tạ ơn tới cả nhà”
“Các cậu còn đi đâu nữa nào?”. Maryellen hỏi. “Có đủ đồ ăn cho cả một tiểu đội ấy chứ. Các cậu ở lại cùng gia đình đi”. Cô mời mọc, chờ Cliff lên tiếng.
“Ở lại ăn tối với cả nhà nhé!”. Cliff nói.
“Cả nhà anh Seth đang đợi chúng cháu”, Justine mạn phép ra về, cô mỉm cuời khi Cal xách thêm hai túi đồ nữa vào và cảm ơn anh vì đã mang giúp mọi thứ rồi cả hai cũng lái xe về.
Cliff và Cal sửa soạn bàn ăn trong khi Grace và Maryellen bầy đồ ăn ra đĩa. Tiếng nhạc mừng Giáng sinh nhè nhẹ phát ra trên sóng đài phát thanh Seattle.
Không khí lễ hội âm cúng và hạnh phúc bao trùm và họ cùng ngồi xuống bàn ăn.
Grace ngồi cạnh Cliff và đối diện là Cal. Khi họ cùng cúi đầu cầu nguyện, Cliff nắm lấy tay chị và thì thầm những lời cầu nguyện lừ đáy lòng. Những lời nói chân thành của anh làm lay động trái tim chị. Chị cảm thấy dâng tràn niềm biết ơn. Ba năm về trước, trong Lễ Tạ ơn đầu tiên không có Dan, chị đã phải vật lộn với nỗi tuyệt vọng, cô đơn và cùng Maryellen cố hết sức vượt qua không khí đau thương. Giờ đây, con gái chị đã kết hôn và có gia đình nhỏ của mình. Còn mọi chuyện của chị cũng diễn biến theo hướng chị chưa hề dám mong đợi. Sau khoảng thời gian khó khăn, chị đã đần quen với nỗi đau mất Dan và tìm cách chung sống hòa bình với sự thật phũ phàng. Chị bắt đầu lại cuộc sống - và Cliff chính là người khiến cuộc đời chị thay đổi.
Họ vừa ăn uống vừa chuyện trò vui vẻ và đầm ấm. Grace cảm thấy như thể họ là người một nhà.
“Con nghĩ mỗi người chúng ta nên nói lời cảm ơn về một điều gì đó”, Maryellen gợi ý. “Hãy dành ít phút để làm điều này”. Cô cúi mặt nhìn chiếc khăn trái bàn mới tinh khôi. “Con biết con phải biết ơn nhiều thứ lắm”.
“Tôi cũng vậy”, Cliff nói. Anh nắm tay Grace một lần nữa và mỉm cười với chị. “Điều tôi biết ơn nhất đó là Grace đã ở bên tôi ngày hôm nay. Và mong rằng chúng tôi sẽ được ở bên nhau trong suốt những năm tháng tiếp theo”.
Grace cắn môi cố nén cảm xúc đang trào dâng. “Cảm ơn anh”, chị thì thầm, “Đến lượt mẹ đó”.
Vẫn nắm lấy tay của Cliff, Grace nhìn quanh bàn ăn. “Mẹ rất biết ơn cả nhà ta cùng những người bạn và…”, chị nghẹn ngào, nén những cảm xúc đang trực tuôn ra, “và Cliff”. Chị nghĩ mối quan hệ đã chấm dứt vậy mà giờ đây lại đầy hy vọng. Hy vọng họ sẽ có thể bỏ qua mọi lỗi lầm và cùng nhau nhìn về phía trước. Dường như hiểu được điều đó, Cliff nắm chặt tay chị. Họ nhìn nhau một lúc lâu.
“Đến lượt em đó”, Jon nói, và nhìn về phía Maryellen.
Maryellen đợi cho đến khi mọi người tập trung trở lại. “Ngày hôm nay con muốn nói lời biết ơn đến sinh linh bé bỏng đang lớn dần trong con”.
Quá ngạc nhiên, Grace đánh rơi dĩa ăn. “Con có thai sao?”.
Mắt Maryellen lấp lánh. “Con mới biết tuần trước. Mọi người không thể biết được con phải khó khăn lắm mới giữ được bí mật đến lúc này”.
“Maryellen?”. Jon thì thào không nên lời. “Em có thai sao? Nhưng anh thấy... liệu sớm thế có an toàn không?”.
Grace hiểu rằng anh muốn nhắc vợ rằng cô vừa sảy thai không lâu. Việc có thai sớm như vậy hẳn làm anh không khỏi lo lắng. Chị cũng nghĩ tới điều đó nhưng không nói gì vì sợ làm dập tắt niềm vui của con gái.
Maryellen chỉ gật đầu. “Em thấy khoẻ, thật sự vậy mà”.
“Jon?”. Cliff nhìn Jon với ý nói đã đến lượt anh.
Trong một khoảnh khắc anh dường như không biết phản xạ thế nào. Đôi mắt anh hướng về Maryellen. “Người con muốn nói lời cảm ơn nhiều nhất là vợ con”, anh thì thầm.
Như thể không muốn bị bỏ quên, Katie lấy chiếc cốc gõ vào ghế để đánh tiếng.
“Và cả Katie nữa”, anh nói trong tiếng cười vui vẻ.
Sau bữa tối, Jon đứng lại nói chuyện với mẹ vợ khi Grace đang một mình thu dọn đồ ăn thừa trong bếp, Cliff và Cal đã ra nhà kho xem xét mọi việc.
“Mẹ không biết sao?”.
“Ý con nói là việc Maryellen mang bầu à? Không, và hẳn là con cũng không đúng không?
Anh nhăn mặt, trông thật khổ sở. “Mẹ, con phải nói thật rằng, con sợ. Còn quá sớm”.
“Jon”, chị nhẹ nhàng nhắc, “mẹ nghĩ là con cũng biết trẻ con được tạo ra như thế nào mà, phải không?”
Maryellen dường như rất chắc chắn rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra...”. Jon bối rối.
“Chúng ta chẳng còn sự lựa chọn nào khác, chỉ còn cách trông chờ vào bàn tay của Chúa thôi con ạ”, Grace nói. Đó là cách tốt nhất chị có thể trấn an được con. Chị cầu cho Maryellen sẽ không để mất đứa bé này.