13
“Tuyệt quá”, Maryellen vừa nói vừa bước ngang qua mẹ, đi vào ngăn buồng bên trong nhà hàng Wok and Roll, quán ăn Tàu ưa thích của cô.
“Cứ coi đây là món quà sinh nhật sớm cho con”, Grace đáp trong khi lướt qua thực đơn.
“Chuyện của mẹ và chú Cliff thế nào rồi?”. Maryellen hỏi. Cô không quan tâm đến thực đơn vì lần nào cô cũng gọi món giống nhau. Thật sự là cũng nên thứ món gì đó khác ngoài mì gà sốt cay, nhưng chẳng bao giờ cô đổi. Nhà hàng gia đình nhỏ này vẫn đặt món mì gạo từ Seattle. Maryellen thích món này tới múc ngày nào cũng có thể ăn được.
Mẹ cô đặt thực đơn sang một bên và trông chị phiền muộn đến mức Maryellen cảm thấy choáng. “Mẹ?”.
Rõ ràng là mẹ cô đang cố cười. “Mẹ chia tay chú Cliff rồi”, Grace nói với vẻ như đó là chuyện đương nhiên.
“Thật sao?”. Maryellen vươn tay qua bàn, siết chặt bàn tay mẹ. “Ừ. Thực ra thì, mẹ không được lựa chọn”.
“Không”. Maryellen không tin điều đó. “Con nghĩ mẹ sẽ đấu tranh giành chú ấy. Có chuyện gì vậy mẹ?”.
Grace kể cho con gái nghe về cái đêm hẹn hò ăn tối hoành tráng đó. Sau đó, chị tình cờ gặp cô bác sĩ thú y ở thư viện và được biết con ngựa Midnight còn sống. Biết được tin này từ một người khác chứ không phải Cliff càng tăng thêm nỗi chán nản của chị trước mối quan hệ cứ hết hợp lại tan này.
Maryellen hiểu được nỗi buồn phiền của mẹ. Mẹ cô từng tràn trề hy vọng về bữa tối ấy; đó sẽ là một khởi đầu mới cho mẹ và Cliff. Song buổi tối đó hoá ra lại là một sự thất vọng tràn trề.
“Vấn đề không phải là việc Cliff phải chăm sóc con Midnight. Mẹ hiểu là tính mạng con ngựa đó đang bị đe dọa và chấp nhận được điều đó. Nhưng vấn đề là Cliff rõ ràng đã quên rằng chú ấy mời mẹ đến trang trại. Chú ấy có vẻ quá... thờ ơ. Sự hiện diện của mẹ ở đó chẳng có ý nghĩa gì. Thực ra, chú ấy còn có vẻ sung sướng khi thoát được việc ăn tối với mẹ”.
“Chú Cliff không phải như thế đâu”.
“Thường thì mẹ vẫn đồng ý với con”, mẹ cô nói, “nhưng mẹ đã ở đó, Maryellen. Mẹ đã học được một điều là phải tin tưởng vào bản năng của mình và mẹ đã cảm nhận như thế. Mẹ rất không muốn tin nhưng mẹ biết mình đúng”.
Maryellen không muốn phải thấy mối quan hệ này chấm dứt, đặc biệt từ khi Grace đã rất nỗ lực để giành lại tình cảm của Cliff. Cho đến lúc này, Maryellen thấy Cliff chín chắn và tinh tế đối với mẹ cô còn nhiều hơn so với bố đẻ của cô trước đây. “Ý mẹ là sau hai tuần, thậm chí, chú ấy còn không buồn gọi điện nữa ạ?”. Cô ngờ vực hỏi.
Mẹ cô nhún vai. “Cũng có để lại vài lời nhắn”.
“Sao ạ?” Maryellen nghiêm nghị nhìn mẹ. “Mẹ có gọi lại không?”.
Mẹ cô cười buồn. “Olivia cũng nghĩ rằng mẹ nên gọi, nhưng mẹ không thể. Chị thở dài chán chường đến mức Maryellen muốn ôm lấy mẹ để an ủi.
“Sao lại không?”. Maryellen thực sự không hiểu. Qua cách lắc đầu ngang bướng của mẹ, cô biết rằng mẹ cô sẽ không gọi.
“Ovilia nói mẹ thật ngốc nếu không gọi, nhưng Maryellen ạ, con phải thấy làm thế thật mất giá, mẹ cảm thấy kinh khủng lắm - rất khó giải thích. Thật buồn khi phải thừa nhận, mẹ không nghĩ Cliff đủ khả năng vượt qua sau chuyện với Will”. Chị ngừng lại; chị chưa từng kể hết câu chuyện cho các con gái, nhưng Maryellen đã chắp những mảnh ghép lại. “Trong suy nghĩ của Cliff, mẹ đã phạm phải một lỗi không thể tha thứ. Cliff cũng muốn mọi thứ khác đi, thậm chí còn muốn hai người sống cùng nhau, nhưng có điều gì đó bên trong chú ấy không thể tha thứ cho những gì mẹ đã làm”.
Maryellen phản đối. “Mẹ sai rồi. Nếu vậy thì chú ấy đã không gọi điện”. Grace lại lắc đầu. “Mẹ chắc chắn là Cliff cũng tiếc nuối, nhưng không cần phải kéo dài chuyện này thêm nữa. Mẹ nghĩ chú ấy sẽ chẳng gọi lại đâu và sau khi tự vẫn lòng mình, mẹ đã quyết định thôi cũng chẳng sao”.
Có lẽ mẹ cô đã tự thuyết phục mình với quy định đó, nhưng Maryellen không tin rằng mẹ cô sẽ ổn. Ngay lần đầu gặp và chứng kiến mẹ cô và Cliff bên nhau, Maryellen đã cảm thấy họ sinh ra là để dành cho nhau.
“Mẹ có nhớ khi con có bầu bé Katie không?”. Maryellen hỏi. “Dĩ nhiên rồi”.
“Con cho rằng mình không cần Jon và con có thể tự nuôi đứa trẻ. Mẹ nhớ không?”.
Một nụ cười ánh lên trong ánh mắt mẹ cô. “Con có vẻ quyết tâm chứng minh điều đó”.
“À vâng... Trước khi sinh Katie, con đã nghĩ mình có thể tự làm mọi thứ, nhưng sau đó... đó lại là một chuyện khác”. Cô chưa từng tưởng tượng rằng một đứa bé nhỏ xíu lại đòi hỏi nhiều như vậy. Hầu hết các đêm Maryellen chỉ có thể ngủ yên được trong khoảng hai mươi hay ba mươi phút – nếu có. Một nốt phát ban nhiễm trùng ở tai khiến bé Katie đau đớn gào khóc suốt đêm. May là Jon đã nài nỉ xin được trở thành một phần trong cuộc sống của con gái cô và muốn chia sẻ trách nhiệm nuôi dạy bé. Maryellen nhanh chóng thấy rằng bé Katie cần anh và cô cũng vậy. “Cũng vậy thôi, mẹ à, con đã từng chắc chắn về mọi chuyện - và con đã sai. Có thể mẹ cũng vậy”.
Grace vừa bắt đầu đáp lời thì Elaine, vợ của chủ nhà hàng, bước đến chờ họ gọi món, và như mọi khi, Maryellen chọn món mì gà sốt cay, Grace gọi vằn thắn.
Khi Elaine đi khỏi và quay lại bếp, cánh cửa nhà hàng mở ra và Cliff Harding bước vào.
Maryellen vươn người về phía mẹ. “Mẹ đừng nhìn, chú Cliff vừa vào”. Grace căng thẳng. “Chú ấy có thấy chúng ta không?”.
Không có thời gian trả lời. Cliff bước thẳng tới bàn của họ và cười với cả hai người phụ nữ.
“Chào chú”, Maryellen giơ tay ra nói. “Thật là một sự ngạc nhiên thú vị”. Anh mỉm cười chào Maryellen và bỏ chiếc mũ hiệu Stetson ra khi quay về phía Grace. “Grace à”, anh nói với một cái gật đầu.
“Chào anh”. Giọng mẹ cô khá bình tĩnh và mắt hướng thẳng về phía trước. Maryellen ngưỡng mộ nhìn dáng vẻ mẹ mình trong tình huống khó xử này.
Cô nhìn Grace từ tốn ngước nhìn và nở nụ cười hiếm hoi với Cliff.
“Hình như hệ thống trả lời tự động trên điện thoại nhà em có trục trặc gì rồi, anh đã cố liên lạc với em mà không được”.
“Chú ngồi cùng luôn nhé?”. Maryellen mời, tảng lờ ánh mắt sắc như dao của mẹ đang nhìn sang
“Grace?”.
Mẹ cô lưỡng lự giây lát. “Vâng”. Chị nhìn đồng hồ như thể xác định xem thời gian dành cho bữa trưa còn được bao nhiêu. “Dù sao thì em sắp phải đi rồi”.
“Đâu có”, Maryellen phản đối. “Mẹ con mình mới gọi đồ ăn chưa đầy ba phút trước”.
Cliff ngồi xuống, đặt chiếc mũ cao bồi lên chỗ trống cạnh Grace. “Anh đi ăn trưa hơi sớm thì phải?”. Grace hỏi thẳng.
Cliff cười gượng, thú nhận. “Thật ra anh lái xe ngang qua, thấy em và Maryellen bên trong. Anh nghĩ nếu em không trả lời điện thoại của anh thì tốt nhất là anh nên nói chuyện trực tiếp với em”.
“Em không biết là anh ân hận đến thế nào về buổi tối đó đâu”, anh nói với vẻ thành thật.
Vậy là Maryellen đã đúng. Cliff biết mình đã vô tâm và đang muốn hàn gắn. “Anh hy vọng em sẵn lòng cho anh một cơ hội khác”. Ánh mắt anh như cầu xin Grace. “Anh vẫn muốn mời em đến trang trại ăn tối”, anh nói một cách gấp gáp.
Grace có vẻ dao động. “Em... em không biết”.
Maryellen nhanh nhảu. “Chắc mẹ cháu sẽ nhận lời thôi”, cô nói với vẻ chắc chắn và phớt lờ cú đá chân của mẹ dưới gầm bàn. Maryellen còn suýt bật cười to vì cái đá chân của mẹ.
Đúng lúc đó, Elaine mang ra cho Cliff một tách trà và thực đơn. Anh nhận tách trà nhưng không ăn trưa. Sự im lặng sau đó thật không dễ chịu chút nào.
“Thế khi nào chú mời mẹ cháu đến?”.
“Maryellen!”. Mẹ cô phản đối kèm theo cái trừng mắt giận dữ. “Chắc chắn là chú ấy có nhiều việc quan trọng để làm hơn là nấu bữa tối cho mẹ”.
“Anh rất muốn mời em mà”, Cliff phản đối với một nụ cười hồ hởi.
“Chú đã nghĩ ra ngày nào chưa ạ?”. Maryellen cố gắng để câu chuyện trở nên thoải mái. Trước đây mẹ cô đã cố gắng hòa giải hai vợ chồng cô và giờ tới lượt cô trở thành bà mối cho mẹ ruột của mình.
“Lễ Tạ ơn”, Cliff nói.
Điều này làm cả hai người đều ngạc nhiên và họ nhìn chằm chằm vào anh. “Lễ Tạ ơn?”, Grace nhẹ nhàng nhắc lại. “Em xin lỗi, em có hẹn rồi”. Chị ném cái nhìn đắc thắng về phía Maryellen.
“Tới nhà cháu”, Maryellen nói. Cô cảm thấy mình phải cứu nguy cho Cliff, cô nói thêm. “Kelly sẽ về nhà bố mẹ chồng, vì thế mẹ dự định sẽ đến ở với gia đình cháu”.
“Không phải là anh định bay cùng Lisa à?”, Grace hỏi.
“Năm nay Lisa đã đến đây sớm hơn rồi”, Cliff đáp, và dĩ nhiên là Grace biết điều đó. “Anh nghĩ mình sẽ ở nhà. Anh không phải là một đầu bếp giỏi nhưng anh có thể làm món gà tây và trang trí món ăn”.
Maryellen nhận thấy mẹ cô đang bớt “đề phòng”. Cho dù Grace có cố gắng hế mức để tự thuyết phục bản thân rằng mối quan hệ này đã kết thúc, chị cũng không thể làm điều đó. Trong vài phút, rõ ràng quyết tâm của Grace như tan thành mây khói.
“Em chân thành cảm ơn lời mời của anh”, chị đáp mắt tràn ngập sự khát khao, “nhưng em đã hứa với con gái rồi”.
“Mẹ, không sao đâu, thật đấy. Jon và con rất vui mà”.
Cliff nói nhanh. “Đến cả nhà chứ, tôi hy vọng Maryellen, Jon và cháu bé cũng sẽ đến”.
Grace nhìn sang Maryellen.
Maryellen vui vẻ. “Dạ để cháu hỏi lại anh Jon đã, nhưng cháu nghĩ anh ấy sẽ vui vì có cơ hội không phải nấu nướng gì vào dịp Lễ Tạ ơn này”.
“Vậy các bạn đến vớiCal và tôi nhé”, Cliff nói và đứng dậy, với tay lấy mũ. Khi cười, khuôn mặt anh nhẹ nhõm hẳn. Bình thường, trông vẻ mặt anh rất căng thẳng và hiếm khi Maryellen thấy Cliff có vẻ hân hoan thế này.
Cô nhận thấy mẹ mình cũng đang mỉm cười.
14
Tiếng chuông điện thoại phá tan bầu không khí trầm lắng của buổi chiều yên tĩnh. Corrie nhấc máy. “Văn phòng thám tử Roy McAfee xin nghe”. Không có tiếng trả lời ở đầu dây bên kia, chị bắt đầu chăm chú hơn. “Đây là văn phòng thám tử Roy McAfee”, chị nhắc lại. Vẫn là sự im lặng. Thở dài, chị gác máy. Khi ngẩng lên, chị thấy Royđã đứng ở cửa văn phòng từ lúc nào, hai tay khoanh trước ngực. Mắt anh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại.
“Trong vài tuần qua, chúng ta đã bị bao nhiêu cuộc điện thoại như thế làm phiền rồi?”.
“Hai hay ba gì đó”, chị trả lời dù thừa biết rằng phải nhiều hơn thế. Chị nhún vai, như thể đó không phải vấn đề gì nghiêm trọng. “Chắc công ty điện thoại đã đăng ký nhầm số điện thoại của văn phòng với một nhà hàng pizza hay gì đó”.
“Trong tháng 10 có bao nhiêu cuộc gọi tương tự rồi?”.
“Ồ, Roy, chắc anh cũng không muốn em phải nhớ đến mấy cuộc gọi phiền phức ấy đúng không?”.
Anh nhíu mày. “Nhưng anh quan tâm, anh muốn biết kẻ rỗi hơi đó là ai. Chắc chắn một người chi tiết như em luôn nhớ rõ bao nhiêu lần rồi phải không Corrie?”.
Chị trả lời khó nhọc. “Em không biết”.
“Anh biết ngay mà”.
“Nói cách khác, anh cho rằng kẻ vẫn gửi thư nặc danh giờ chuyển sang khủng bố bằng điện thoại phải không?”.
“Anh không biết”.
“Gần đây có bưu thiếp nào nữa không?”. Corrie ghét phải hỏi câu này nhưng chị cần phải biết. Chị không nhận được bức thư nào gần đây và Roycũng không nhắc đến chuyện những tấm thiệp nặc danh nữa. Nhưng chị vẫn sợ chồng giấu giếm chuyện gì đó.
Anh lắc đầu. “Bức cuối cùng là từ ngày 6 tháng 10 rồi”.
Corrie mỉm cười, thấy lòng thật sự nhẹ đi đôi chút... Điều khiến chị thấy buồn cười là mặc dù Roy cứ luôn miệng cho rằng vợ mình là nguời của những tiểu tiết nhưng anh cũng là người không bỏ qua từng việc nhỏ một. Nếu không có tài nghệ củaRoy thì vụ giết nguời ở Thyme và Tide vẫn chưa tìm ra thủ phạm. Ngay cả những chi tiết nhỏ như ngày đến của bức thư gần nhất cả anh và chị đều nhớ như in. Tuy nhiên, chưa có vụ nào họ lại cảm thấy bế tắc như vụ này.
Chuông điện thoại lại vang lên. Corrie nhìnRoy ái ngại trước khi nhấc máy. “Văn phòng Roy McAfee xin nghe”.
“Mẹ”. Linnette reo lên. “Mẹ đang ở đâu vậy?”. “À…”.
“Buổi lễ khai trương Trung tâm y tế 15 phút nữa là bắt đầu rồi, con nghĩ mẹ đang trên đường đến rồi chứ”.
Corrie gần như bật cười phá lên. Mới vài giây trước chị còn tự khâm phục trí nhớ củaRoy và bản thân vậy mà một sự kiện quan trọng như vậy mà chị lại suýt quên mất.
“Bố và mẹ sẽ đến đó trong vài phút nữa”.
“Nhanh lên bố mẹ! Không thế tưởng tượng được rằng mọi người đều có mặt đông đủ. À, nhân tiện con sẽ giới thiệu anh bác sĩ Timmons với bố mẹ. Ôi, anh ấy tuyệt lắm mẹ ạ”.
“Bố mẹ đến ngay đây!”.
“Khéo mà hết chỗ để xe rồi ấy chứ, có lẽ bố mẹ phải gửi xe xa đấy”.
Corrie mỉm cười trìu mến trước vẻ vui tươi của con gái, chị âu yếm. “Sẽ đến ngay đây, công chúa ạ”.
Roy dường như đã nghe được câu chuyện của hai mẹ con vì anh đã bắt đầu sửa soạn, không quên cầm theo chiếc áo choàng dài bằng len cho Corrie. Chị vừa bước ra ngoài vừa đeo găng tay và quàng khăn trong khiRoy quay lại kiểm tra khoá cửa.
Những cơn gió rét ào ào thổi từ vịnh làm đôi mắt Corrie cay xè. Chị run rẩy nép vào chồng,Roy nắm chặt tay vợ và họ cùng đi tới phòng khám mới.
“Anh rất vui vì Linnette đã chuyển đến vịnh Cedar”, Roy thì thầm và điều này làm chị ngạc nhiên.Roy hiếm khi để lộ cảm xúc của mình. Anh là kiểu người thể hiện tình cảm qua hành động chứ không phải lời nói. Chị cảm thấy mừng vì tình cảm của hai bố con, nhưng đồng thời cũng khiến không khỏi chạnh lòng khi nghĩ đến những vấn đề của ông bố và cậu con trai.
“Em cũng rất mừng vì con đã ở đây”. Hơn cả vui mừng, Corrie đang thấy hạnh phúc ngây ngất. Chỉ ước sao Mack và bố nó có thể rút ngắn khoảng cách một chút. Chị tự nhủ mình phải kể Roy nghe chuyện Mack đến giúp chị gái chuyển nhà từSeattle đến Cedar, mong rằng hai bố con có câu chuyện để nói với nhau.
Khi hai vợ chồng đến nơi, không khí rất đông vui như lời Linnette kể, mọi người đang tập trung trước băng khánh thành, háo hức chờ đợi sự kiện lớn. Corrie có thể nhận ra sự có mặt của Thị trưởng Benson với vài thành viên khác trong hội đồng.
Charlotte và Ben Rhodes cũng đang ở đó. Cũng nhờ có những đóng góp to lớn của họ mà vịnh Cedar mới có được cơ ngơi y tế thế này. Jack Griffin và một nhà nhiếp ảnh của tờ Bản tin đang phỏng vấn một nhóm người cao tuổi trong khi vị Cảnh sát trưởng cùng đồng nghiệp đang đi tuần quanh đám đông.
Linnette mỉm cười vẫy tay khi trông thấy bố mẹ. Cô ra hiệu cho một anh chàng điển trai đứng bên cạnh. Chắc hẳn đó là Chad Timmons, cậu bác sĩ mà cô đã nhắc đến không biết bao nhiêu lần.
Trên bục diễn thuyết, Thị trưởng Benson bước tới gần micro. “Xin chào quý vị”, mọi người bắt đầu im lặng chăm chú. “Tôi rất vui mừng vì tất cả quý vị đã có mặt đông đủ trong buổi đại lễ khai trương Trung tâm Y tế - niềm tự hào của vịnh Cedar”. Corrie gần như chìm trong tiếng reo hò vui mừng của đám đông sau lời chào mừng long trọng. “Đây là thành quả của tình đoàn kết giữa từng cá nhân và cả cộng đồng chúng ta. Tôi rất vinh dự được góp phần nhỏ bé vào việc hiện thực hóa ước mơ về một cơ ngơi y tế như thế này”.
Corrie ngước nhìn chồng và thấy anh cũng vô cùng hạnh phúc với nụ cười trên môi. “Công đầu phải kể đến ông bà Charlotte và Ben”, anh vừa nói vừa cúi xuống thì thầm vào tai vợ.
“Đúng”, Corrie thì thầm trả lời. “Ông ấy không phải là nguời duy nhất dám đứng lên vì công trình này”.
Thị trưởng Benson dang tay. “Bây giờ tôi xin giới thiệu các thành viên của chúng ta”. Sau lời giới thiệu, vài người nữa bước lên đứng gần Linnette và Timmons, ông Thị trưởng giới thiệu từng người một. Tới lượt Linnette, cô vẫy tay nhè nhẹ còn Corrie thì vỗ tay to hết mức có thể.
Tiếp đó, ông Thị truởng đề cập tới vai trò của văn phòng thị trưởng trong việc thành lập trung tâm y tế.
“Cắt băng khánh thành nhanh lên thôi”, ai đó nói vọng lên từ đằng sau khi bắt đầu có những hạt mưa rơi.
Thị trưởng Benson đưa tay với chiếc kéo lớn: “Thông thường tôi có vinh dự đại diện cho vịnh Cedar cắt băng khánh thành nhưng hôm nay tôi muốn có chút thay đổi”. Ông quay sang hai ông bà Charlotte và Ben. “Ông bà Rhodes, xin mời ông bà thay tôi thực hiện vinh dự này!”. Đám đông ồ lên tán thưởng.
Mặt đỏ bừng, bà Charlotte bước tới cùng Ben cắt băng khánh thành.
“Bây giờ xin mời mọi người bước vào trong tham quan một vòng. Và mọi người hãy cảm nhận một điều mới mẻ tại vịnh Cedar”.
Chiếc bục diễn thuyết được dọn đi và khi hai cánh cửa kính rộng mở, đoàn người từ từ tiến vào trong.
Corrie vàRoy vừa đi vừa dừng lại trò chuyện với bạn bè. Phóng viên ảnh của Jack nháy máy liên tục và Corrie đoán chắc ảnh hai vợ chồng ông bà Rhodes cắt băng khánh thành sẽ được đăng trên trang bìa. Chị thấy cảm phục ngài Thị trưởng, chắc hẳn ông ấy là một người rất biết cư xử khi trao vinh dự cho Charlotte và Ben Rhodes. Hành động đó thậm chí có thể còn nặng ký hơn bất kỳ một cuộc vận động hành lang cho các cuộc bầu cử nào.
Corrie nói chuyện với Peggy Beldon trong khi chờ đợi cho đám đông dãn dần để có thể gặp gỡ con gái. Bỗng dưng chị liếc thấy Gloria Ashton, hàng xóm của Linnette đang say mê trò chuyện với bác sĩ Timmons. Chị đã gặp Gloria khi đến đưa cho Linnette nồi thịt hầm vào một ngày nọ. Corrie có thể nhận ra được ánh nhìn đăm đăm của Linnette dõi theo cô bạn mới quen, như muốn dậy lên một cuộc cạnh tranh. Ôi, có thể sắp có chuyện xảy ra. Dù mới chỉ gặp Gloria một lần nhưng Corrie rất có cảm tình với cô gái và hy vọng mong con mình và Gloria sẽ trở thành bạn tốt.
“Ai vậy?”. Roy hỏi, hướng về phía Gloria.
Linnette đã đi tới bên Gloria và Timmons để tham gia vào câu chuyện. Corrie có thể thấy Timmons thoáng nhíu mày như thể cậu ta không thích vị khách mới. Đây chắc chắn không phải là một dấu hiệu tốt.
“Em có biết cô gái không?”. Roy lại hỏi.
“Đó là hàng xóm của Linnette. Cô bé làm việc tại văn phòng cảnh sát trưởng ở Bremerton”.
Roy không nói gì nữa.
“Nhưng sao anh lại hỏi thế?”, cô thắc mắc. “Chẳng vì sao cả”.
Có lẽ Roy cũng đang cùng suy nghĩ với Corrie. Con gái họ đã phải lòng anh chàng bác sĩ. Corrie chưa bao giờ thấy Linnette hào hứng và sung sướng như hôm cô khoe với mẹ rằng Chad Timmons sẽ đến làm việc tại Trung tâm.
“Đi nào”, Corrie nói, nắm lấy tay chồng. “Ta hãy đến nói chuyện với con bé đi”.
“Chờ chút đã”, Roy nhíu mày dõi theo cách ứng xử của con gái. “Em có biết gì về anh chàng đang làm con gái chúng ta mê muội không?”.
“Chỉ qua những gì nó kể với em thôi.Roy, thôi nào, hãy cho con một cơ hội. Nó tự biết mình phải làm gì và sẽ không hài lòng nếu anh can thiệp đâu”.
“Thật thế sao?”. Roy đùa. “Chắc chắn rồi”.
Roy lại mỉm cười. “Thế còn buổi hẹn hò với anh chàng nào đó mà em đã phải trả kha khá tiền để sắp xếp cho con bé đến đâu rồi?”.
Đó là một câu hỏi đầy động chạm với Corrie. Chị ậm ừ. “Đang xúc tiến”.
Bữa tối thật tồi tệ trong mắt Corrie. Rõ ràng bữa tối của Linnette cũng không đến nỗi nào, vì thực tế trong mắt con gái chị, nó còn diễn ra tốt đẹp hơn những điều cô đã tưởng tượng. Nhưng Corrie cũng biết rằng, cho đến giờ thì Cal Washburn chưa gọi đi cho buổi hẹn thứ hai. Mà chị cũng không tin tưởng lắm vào khả năng Linnette sẽ đồng ý nếu anh chàng có mời lần nữa.
“Chúng ta nên đến làm quen với anh chàng đó”, Roy đặt tay qua eo Corrie khi họ đi tới nhóm bạn trẻ.
Ba người dừng câu chuyện khi Corrie và Roy bước tới. Linnette cười rạng rỡ. “Bố, mẹ, đây là Timmons”.
Chàng trai trẻ bắt tayRoy và Corrie. “Cháu rất vui được gặp cô chú”.
“Hình như cô đã được nghe Linnette kể về cháu”, Corrie nói với Timmons như để dập tắt sự hào hứng hơi quá của Linnette. “Các cháu có học cùng nhau không?”.
“Không hẳn thế cô ạ - chúng cháu gặp nhau tại bệnh viện nơi Linnette thực tập”.
“Còn đây là Gloria Ashton ạ”, Linnette vui vẻ nói với bố, “chúng con ở cùng khu nhà với nhau. Còn đây là bố em, Roy McAfee”.
Roy đáp lại. “Hân hạnh gặp cháu”. Gloria gật đầu. “Cháu cũng vậy ạ”.
Sau vài giây im lặng Timmons nói. “Xin phép mọi người cháu đi làm chút đồ uống”. Anh cười hóm hỉnh với Gloria. “Anh rất vui nếu tiếp tục được trò chuyện với em”, rồi lại quay sang nhìn Linnette nghiêm túc. “Lúc nào rảnh anh gọi em nhé”.
Anh ta bước đi không đợi câu trả lời, để lại một bầu không khí không mấy thoải mái.
“À vâng được ạ”, Gloria cất tiếng với theo.
Mặt Linnette xị xuống, nhưng cô nhanh chóng che giấu được cảm xúc bằng một nụ cười gượng, cô tiếp tục dẫn bố mẹ thăm quan phòng khám. “Con sẽ làm hướng dẫn riêng cho bố mẹ nhé”.
Nhưng không gì qua được mắt Corrie. Chị có thể cảm nhận được khúc mắc sẽ nảy sinh giữa con gái mình và cô bạn hàng xóm xung quanh anh chàng điển trai kia.