40
Tối thứ sáu, Grace đến nhà Cliff muộn hơn một tiếng đồng hồ so với dự kiến. Chị cảm thấy kiệt sức, lo lắng và có lỗi. Maryellen cần chị. Cliff thì muốn chọn ngày làm đám cưới và chị phải đi dự hội thảo vào sáng thứ hai. Với từng ấy việc chị cảm thấy mình chẳng còn thời gian để có thể giúp được ai.
Cliff ra xe đón chị và Grace thề rằng chỉ cần anh trách chị đến muộn, chị sẽ òa khóc. Anh mở cửa xe và ngay lập tức cảm thấy có chuyện gì đó không ổn. “Một ngày không vui?”
Chị gật đầu, bước la khỏi xe. “Em tới chỗ Maryellen xem có thể làm được gì cho con bé”, đáp lại. Nhà con bé thật khủng khiếp, con gái chị thì tinh thần rất tệ còn Jon thì dường như sắp suy sụp vì trách nhiệm nặng nề. Nó lại đi làm đầu bếp bất cứ khi nào nhà hàng Hải Đăng cần. Khổ nhất là Katie thì bị cúm rất cần được chăm sóc. Nó cứ bám lấy Maryellen và không cho Grace ôm ấp. “Em ở đó một lúc, giặt giũ, dọn dẹp, nhưng Cliff, bọn chúng không ổn”.
“Anh có thể làm gì không?”.
Lời đề nghị thật ngọt ngào. “Em không biết. Ngay lúc này em chẳng nghĩ được gì”. Chị nhún vai. “Có lẽ là mang bữa tối tới cho chúng”.
“Được đấy”.
Grace đang nghĩ một cách nghiêm túc tới việc không đi họp nữa và dành thời gian ở bên con gái. Chị ghét trì hoãn công việc nhưng tiền cho chị đi dự hội thảo đã được trích ra từ ngân quỹ hạn hẹp của thư viện và nếu báo muộn thế này chẳng ai có thể đi thay chị được. Nghĩ tới việc bỏ phí tiền vé khứ hồi tới San Francisco cộng với chi phí đi dự hội nghị, chị lại thấy buồn.
“Em không biết phải làm gì”, Grace vòng tay ôm Cliff và thốt lên. Họ cùng bước về phía ngôi nhà.
“Anh nghĩ giờ không phải là thời điểm thích hợp để hỏi cưới em, đúng không?”.
Anh không thể biết cô mong chờ điều đó đến thế nào. “Maryellen và Kelly sẽ không bao giờ tha thứ cho em”. Olivia cũng sẽ không tha thứ nhưng chị không nhắc tới người bạn thân nhất của mình. Trong số ba người, Olivia sẽ là người dễ thông cảm nhất.
“Lisa cũng sẽ cảm thấy như vậy”, anh thú nhận.
“Anh không biết để chọn được ngày cưới lại khó đến thế. Anh ghét chờ đợi. Anh nhìn ra trong sáu tháng tới chúng mình vẫn loay hoay chọn ngày phù hợp nhất với lịch của từng người”.
“Có thể chúng ta nên làm việc đó”, chị nghĩ và bật thốt lên. “Bỏ trốn!”.
Cliff chợt ngừng lại và bỏ tay ra khỏi eo chị. “Em không phải là không có ý đó, phải không?”.
Grace nghĩ điều chị buột miệng nói giống như một nhận xét nhiều hơn là lời đề nghị nhưng rồi nhận ra chị mong muốn chấm dứt tình trạng điên rồ này biết bao và - chỉ việc cưới anh thôi. “Olivia có thể tổ chức lễ cưới”.
“Sáng thứ Hai chúng ta có thể có giấy phép kết hôn”.
Chợt chị nhớ ra sáng thứ hai mình phải lên máy bay. “Ôi, không - em còn cuộc hội thảo đó”.
“Ở đâu vậy?”. “San Francisco”.
Cliff mỉm cười. “Thế càng tốt. Chúng mình sẽ làm đám cưới ở đó”. Thật tuyệt ngoại trừ một chi tiết nhỏ.
“Cliff em sẽ tham dự một cuộc hội thảo lớn về thư viện”. “Chúng mình sẽ đi nghỉ trăng mật sau”.
“Anh nghiêm túc chứ?”.
“Em có nghiêm tức không?” Anh chăm chú nhìn chị.
“Em... em chỉ đang nghĩ có thể em phải quên việc đi dự hội thảo đi. Maryellen và Jon cần em giúp đỡ, và em cảm thấy có lỗi nếu không giúp được thêm gì cho chúng”.
“Muộn thế này rồi em có hủy được nữa không?”
“Vâng, được chứ, mặc dù việc đó rất khó khăn. Và, Cliff, em muốn đi. Ngày nào em cũng có lịch hội thảo và một bữa tiệc vào buổi tối và thậm chí em còn phải đứng lên phát biểu về khả năng biết đọc biết viết”.
“Vậy thì em nên đi. Sao chúng ta không thuê dịch vụ dọn nhà cho Maryellen ở ngoài. Chúng ta sẽ thu xếp vào thứ hai. Và chúng ta sẽ đề nghị nhà hàng Hải Đăng mang đồ ăn tới, như vậy em không cảm thấy có lỗi nữa - và chúng mình sẽ cùng đi San Francisco”.
Grace nhìn anh chăm chăm. “Anh quả là tuyệt vời”, chị nói với anh.
“Ái chà, chao ôi, thưa quý bà”, anh chép miệng giả vờ khiêm tốn.
Khi chị mời, anh bảo, “Trong thời gian diễn ra hội thảo em có một chút thời gian rỗi phải không?”
“Một chút. Vào chiều thứ Tư”. Chị hy vọng có thể trốn đi vãn cảnh một chút.
“Một chút là đủ. Chúng ta sẽ không cần nhiều”.
“Nhưng…”.
“Em đang tìm lý do để trốn tránh phải không?”.
“Không hề”.
“Tốt, bởi vì anh sẽ nhanh chóng tiến hành việc này. Chiều thứ tư nhé, ngày mồng tám tháng Ba. Em không phải lo gì hết”.
Họ vẫn chưa vào trong nhà, nhưng chị cứ vòng tay ôm cổ anh và hôn anh thật nồng nhiệt. “Chúng mình đang chạy trốn để làm đám cưới!”. Cliff nhấc bổng chị lên và hét lên vui sướng, anh xoay tròn chị.
Cal ra khỏi trại ngựa và nhìn họ một cách kỳ lạ. Anh chàng cứ đứng đó chờ một lời giải thích.
“Chúng tôi sắp cưới”, Grace bảo anh khi Cliff đặt chị xuống đất. Cal cười nhăn nhở.
“Tôi...c... cũng thấy thế”.
“Tuần tới”, Cliff nói thêm.
Cal kéo mũ lại. “Anh kiếm c... c... con lừa cái đó từ Ken-tuck-ky”. Nụ cười của Cliff dần tắt, nhưng rồi anh lắc đầu.
“Cậu có thể giữ nó. Cậu sẽ phải canh chừng nó vì tôi sẽ ở San Francisco với cô dâu của tôi”.
“Đ... được!”. Cal cười và gật đầu. “Đi đi!”, anh hét lên và vẫy chào tạm biệt họ.
Cliff vòng tay ôm eo chị. “Nếu chúng mình chờ thời điểm thích hợp thì có thể mất tới nhiều năm. Anh thì không thể chờ thêm một phút nào nữa”. “Chúng mình có bảo ai không anh?”.
“Để cả vũ trụ này phẫn nộ sao?”, anh đùa.
“Có lẽ Lisa sẽ thuê một người để trừng trị chúng ta và anh biết con gái em cũng sẽ không để yên chuyện của chúng mình. Đó là những khả năng chúng mình phải lường trước. Vì thế, theo anh, chừng nào chúng ta chưa quyết định thì không ai cần biết việc chúng ta làm đám cưới”.
“Nhưng nếu không thông báo với mọi người rằng chúng ta làm đám cưới thì em không thể chuyển về sống với anh được”.
“Tại sao không?”.
“Em không thể để gia đình nghĩ rằng chúng mình đang sống chung”. “Nếu anh nói, anh sẽ nói rằng bây giờ em đang sống với anh”. “Cliff!”
“Được rồi, được rồi”, anh vừa nói vừa mở cửa trước để chị vào trong nhà. Lò sưởi đã bật sẵn và tỏa ra những tia ấm áp đón chào chị. Chị nhìn quanh những bức tường bằng gỗ, đồ đạc đơn giản, thảm bện theo kiểu cũ. Đây sẽ là nhà của mình...
“Khi nào trở về chúng ta sẽ thông báo là chúng ta đã làm đám cưới và mặc kệ mọi chuyện”, anh nói.
“Tốt”, như thế là gọn nhẹ. “Chúng mình sẽ chọn một ngày tổ chức tiệc cưới phù hợp với tất cả”.
“Chắc phải mất hàng năm”.
“Được thôi”, chị mỉm cười sửa lại. “Chúng mình sẽ chọn ngày phù hợp nhất với số đông”. Rồi không thể kiềm chế niềm vui sướng, Grace lao vào vòng tay Cliff và lại hôn anh say đắm.
“Với anh thứ tư vẫn còn hơi lâu”. Anh ghé tai chị thì thầm.
“Anh có biết thời gian chờ đợi ở California là bao lâu không?”, chị hỏi. Ở bang Washington là ba ngày và chị không muốn nảy sinh những vấn đề vào phút chót nếu thời gian chờ đợi ở California lâu hơn..
“Không”, Cliff đáp lại, “nhưng anh sẽ tìm ra là bao lâu. Em đừng lo - chúng mình sẽ cưới nhau, dù có xuống địa ngục hay đi đâu thì vẫn cưới nhau”.
Bữa tối - món thịt bò hấp - đang trong nồi và Grace đi dọn bàn ăn. Chị cảm thấy mình lâng lâng như bước trên mây. Thỉnh thoảng họ lại nhìn nhau cười tình tứ. Có lúc, Grace bật cười thích thú. Chị cảm thấy trong lòng thật dễ chịu, thật... hạnh phúc.
Cliff biến vào phòng của anh sau bữa ăn và hai mươi phút sau anh trở lại. “Anh đã lên mạng kiểm tra và ở California không có thời gian chờ đợi”.
“Tuyệt!”. Vậy là mọi kế hoạch của họ đều ăn khớp với nhau.
“Đồng thời anh cũng đặt chuyến bay luôn”. Mắt anh sáng lấp lánh. “Cùng chuyến bay với em đó”.
“Sao anh biết?”.
“Dễ thôi mà. Em bảo anh khi nào máy bay cất cánh và anh chỉ việc kiểm tra bên hãng hàng không về chuyến bay đó”.
Cliff bảo anh đã nhờ Cal đưa họ ra sân bay sáng sớm hôm thứ Hai. Như thế nghĩa là mọi việc đều đã được thu xếp xong. “Gần đây em có bảo với anh rằng anh cực kỳ thông minh không nhỉ?”. Chỉ hỏi bằng giọng ngưỡng mộ.
“Anh ấy à, không hay sao ấy?”, giọng anh đầy tự mãn. “Nếu mà anh có thể cưới em vào tuần tới, em sẽ thấy ngạc nhiên nữa trước sự thông minh của anh”.
Cliff bỏ vào một cái đĩa DVD, chị không biết là đĩa gì và cũng chẳng quan tâm. Họ cùng ngồi bên nhau trước màn hình tivi. Cliff duỗi thẳng chân và để cả ủng lên bàn cà phê. Anh choàng tay qua vai chị và họ đan từng ngón tay vào nhau thật âu yếm. Chỉ trong vài ngày nữa, chị sẽ trở thành vợ của người đàn ông này...
Cliff cúi xuống dụi má vào tóc chị. Anh thở khẽ vào má chị và hỏi, “Em có thích bộ phim này không?”.
Chị không mấy ấn tượng với những cuộc rượt xe và nhiều pha hành động. Thứ chị thích không phải bộ phim mà là cảm giác được ở bên anh.
“Không hẳn. Sao anh hỏi thế?”.
“Anh cần em giúp anh sắp xếp lại phòng ngủ”. “Bây giờ ấy à?”.
“Có thể vì ngay khi từ San Francisco về, em sẽ ở với anh mà”.
“Thế còn nhà em thì sao?”. Bất chợt chị nhận ra rằng quyết định của họ kéo theo hàng loạt vấn đề.
Cliff nhún vai. “Tùy thuộc vào em và con gái thôi. Giữ lại, bán đi, hay cho thuê – cứ làm những gì em muốn với điều kiện em phải hứa sẽ sống với anh chứ không phải ở bất kỳ nơi nào khác”.
“Cliff, thế còn con Buttercup và Sherlock?”.
“Chúng đều chuyển đến nhà mới”. Anh có vẻ rất tự tin. “Này”, anh lẩm bẩm. “Em không nghĩ lại đấy chứ?”.
Anh nhìn chị đầy yêu thương trìu mến như thể trên thế giới này chẳng còn gì khiến chị phải bận tâm.
“Không - nhưng em chẳng biết gì về ngựa cả”.
“Không cần”.
“Thế còn công việc của em?”.
“Em thích làm việc không?”.
“Thích chứ?”.
“Vậy thì em cứ đi làm”. Anh nhíu mày. “Em có chắc là em muốn làm việc này không?”.
Grace cười, tóm cổ áo của anh và kéo miệng anh kề vào chị. Rồi chị hôn anh bằng tất cả tấm lòng mình. “Như thế đã trả lời được câu hỏi của anh chưa?”.
41
Linnette ra phía bên kia đường và nhìn vào bản đồ. Theo chỉ dẫn trong đó, trại ngựa của Cliff Harding nơi Cal đang làm huấn luyện ngựa nằm ở đây. Cô không chắc mình mong chờ sẽ thấy gì khi tới đây nhưng không phải là một khu đất rộng như thế này. Cánh đồng phía trước có hàng rào trắng bao quanh trải dài hút tầm mắt. Có hàng chục chú ngựa đang gặm cỏ và trông chúng thật đẹp. Linnette có thể nhận ra chúng là những con ngựa rất quý.
Chuồng ngựa lớn với một căn hộ ở phía trước. Cuối đường vào là một ngôi nhà gỗ hai tầng với rất nhiều cửa số đón ánh sáng. Dừng lại xem có đúng địa chỉ không thực ra chỉ là một chiến thuật của cô. Linnette biết cô đến tận đây để nói chuyện với Cal là rất liều lĩnh. Rất liều. Anh có thể đóng sập cửa trước mặt cô để đuổi cô về. Tuy nhiên cô không nghĩ điều đó lại xảy ra. Có khả năng anh hoàn toàn thờ ơ với cô. Mà điều đó suy cho cùng cô cũng đáng phải chịu. Nhưng không sao, cô phải làm việc này, phải giải thích chứ.
Thậm chí tới lúc này, khi sắp sửa giáp mặt với anh, cô vẫn không biết mình phải nói gì. Cô hy vọng lúc cần sẽ có một nguồn cảm hứng để nói vì có lẽ đây là cuộc nói chuyện khó khăn nhất mà cô từng gặp. Cô không muốn bị Cal hấp dẫn nhưng cô cũng không thể gạt anh ra khỏi suy nghĩ của mình. Cô không thể chấp nhận rằng anh không còn cảm xúc về cô như trước nữa, anh không thể hôn cô như trước và chẳng hề có một chút rung động nào.
Ngồi bên vệ đường chẳng giải quyết được việc gì. Vì thế cô nổ máy và đi vào con đường dẫn vào nhà. Linnette hy vọng có hoạt động gì đó nhưng căn nhà cực kỳ vắng vẻ, duy chỉ có một chiếc xe tải cũ. Vậy là cô thật may mắn khi lấy hết dũng khí đến đây và Cal lại chẳng có nhà.
Vì muốn khám phá nên cô đỗ xe ngay gần ngôi nhà, cất chìa khóa vào túi áo rồi bước tới phía chuồng ngựa. Cửa vẫn mở và khi tiến đến gần cô nghe thấy Cal đang nói chuyện. Rõ ràng có ai ở đó với anh.
Bất chợt Linnette nhận ra rằng anh không hề nói lắp. Cô dựng cả tóc gáy. Liệu có phải khả năng nói kém của anh là kết quả của sự cố gắng tập trung? Nếu vậy, cô không thấy buồn cười chút nào.
Cô vung vẩy tay bước vào chuồng ngựa. Vào bên trong, cô nhìn thấy chỉ có một mình Cal. Anh đang cúi xuống bên cạnh một con ngựa lớn - nhìn vào biết ngay là một con ngựa đực - anh đang vừa nói chuyện với nó vừa kiểm tra móng. Anh quay lưng lại phía Linnette nên không nhìn thấy cô.
Tuy nhiên con ngựa lại nhìn thấy cô nên nó quay đầu lại khiến Cal nhận ra sự có mặt của một người khác.
Cal đứng thẳng dậy và liếc qua vai. Khi nhìn thấy cô, anh bỏ luôn chân con ngựa xuống. Chú ngựa không thích cách đối xử như thế nên nó thở phì phì và gõ móng xuống nền.
Như thể để xin lỗi nó, Cal tháo găng tay và vuốt ve mũi con vật.
Linnette thấy miếng băng đã được tháo ra và như thế rất dễ bị nhiễm trùng. Anh chẳng nói chẳng rằng tóm dây ngựa và đưa nó vào tàu.
“Anh không nói lắp”, cô thốt lên lúc anh bước ra.
Anh nhìn cô chằm chằm.
“Anh k…k..không nói lắp với đ…đ…ộng vật”.
“Chỉ với con người thôi à?”.
Anh gật đầu rồi nhún vai như để nói rằng đến chính anh cũng chẳng hiểu tại sao.
Cô bỗng quên mất mục đích thật sự của chuyến viếng thăm. “Tay anh thế nào rồi?”, cô ân cần hỏi anh. Cal nhìn xuống tay như là đã quên mất chuyện đó rồi một lần nữa anh lại trả lời bằng cách nhún vai.
“Thế còn những chỗ khâu?”.
“Anh t...tự lo được”.
“Em có thể kiểm tra cho anh, nếu anh muốn”.
Ngay khi nói điều đó, cô biết mình sai lầm khi cho anh một sự lựa chọn. “Anh vẫn giữ sạch sẽ chứ?”
“Anh không cần em giúp”.
Anh chắc chắn về việc này đến mức nói ra không chút ngập ngừng.
“Em biết, nhưng em đang ở trong khu vực này và em nghĩ em nên ghé qua”. Cô nghĩ anh thừa hiểu đó là lời giải thích kém thuyết phục nhưng dù sao đó cũng là việc tốt nhất cô có thể làm.
“Dù k...không...đ...được m…mời?”.
Linnette làm dấu hiệu bất cần như thể cô vẫn thường ghé qua nhà mọi người mà không thông báo trước bất kể có được chào đón hay không. Không để anh có cơ hội nói tiếp, cô tiến tới. “Để em xem tay anh thế nào”.
Ban đầu anh có vẻ từ chối. Cô nhìn chăm chú trong khoảng không gian mờ mờ. Bên trong chuồng ngựa không phải là nơi tốt nhất để kiểm tra vết đứt đó. “Có chỗ nào khác đủ ánh sáng để em có thể nhìn vết thương của anh được không?”. Cô hỏi anh.
Anh miễn cưỡng gật đầu rồi dẫn cô đến chỗ cầu thang mà không nói một lời nào, rồi hướng tới chỗ chắc hẳn là nơi ở của anh. Khi lên đến trên cùng, anh để cô vào trong. Thật ngạc nhiên, căn hộ này rất rộng và hiện đại. Tuy nhiên, trông nó rất luộm thuộm vì thiếu bàn tay chăm sóc của phụ nữ. Cửa sổ không có rèm che và đồ đạc bụi bặm, tối tăm. Những bức ảnh chỉ chụp ngựa và duy nhất chỉ có chiếc gối trang trí đặt ở chiếc ghế sô pha.
Cal đẩy chiếc ghế nấu ăn ra cho cô ngồi và đi vào bồn rửa, lấy xà phòng rửa tay rồi lau khô bằng chiếc khăn ở bếp. Sau đó anh ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cô, đặt tay lên bàn. Anh có mùi cỏ tươi và da thuộc - một mùi đặc trưng cô đã ngủi thấy vào cái đêm anh hôn cô. Nó giống như một loại mùi kích thích cực mạnh. Giờ cũng vậy. Để đỡ bị cuốn hút, Linnette kiểm tra tay anh. Vết đứt đã lên da non. “Anh cẩn thận đấy”. Cô nói và nhẹ nhàng vuốt những ngón tay anh. Khi tay cô chạm vào da anh, Cal nổi gai ốc. Cô lờ đi. “Em không thấy dấu hiệu bị viêm nhiễm”.
“Đ… đúng rồi”, anh tán thành.
Cô nhìn anh thật lâu để mỉm cười, thật lâu để anh đọc được những suy nghĩ trong ánh mắt của cô. Sự hối hận, nỗi sợ hãi bị chối từ và cả lời xin lỗi. Anh phải hiểu được rằng việc cô đến với anh thế này thật không dễ dàng gì.
“Em rất thích công việc ở phòng khám”, cô nói bâng quơ, mặc kệ thái độ thiếu kiên nhẫn của anh. “Em thấy nhiều ca bệnh khác nhau. Mỗi ngày một khác”.
Cal chẳng bình luận gì.
“Làm việc với bác sĩ Timmons rất thú vị”.
Cal có vẻ căng thẳng khi cô nhắc tới người đàn ông khác. “Anh đã từng làm việc gì mà cảm thấy hối tiếc chưa?” cô hỏi.
Cô không cho anh cơ hội được trả lời vì sợ phải nghe những gì anh sẽ nói. Có lẽ anh hối hận vì đã hôn cô.
“Em đã gặp Chad ở bệnh viện trong khi em học ở Seattle”, cô bảo anh. “Rồi em bị anh ấy hấp dẫn em thấy rất thích thú khi phát hiện ra rằng anh cũng sẽ đến phòng khám làm việc”. Anh không phản ứng gì, cũng chẳng đáp lại.
“Giờ đây em biết rằng em chỉ thích anh ấy khi là một cô bé nữ sinh mà thôi. Mối quan tâm của anh ấy ở nơi khác - và thực ra em cũng vậy”. Cô lại nhìn anh một lúc lâu nữa.
“Cal”, cô hạ giọng thì thầm với anh. “Em rất xin lỗi vì đã đối xử không tốt với anh - em rất xin lỗi”.
Anh vẫn không đáp lại và cô đọc thấy trong ánh mắt của anh sự lưỡng lự không biết có nên tin cô hay không.
“Em biết ngay lập tức”, cô cúi đầu xuống tiếp tục. Anh hôn em và em đã lo sợ. Em biết như thế có vẻ ngốc nghếch nhưng đúng là em như vậy. Em không muốn bị anh hấp dẫn. Em không muốn có những cảm giác như khi anh chạm vào em”. Cô thở hắt ra và hy vọng anh hiểu rằng phải khó khăn lắm cô mới có thể nói thật lòng với anh. “Thậm chí em còn tới gặp bố em để kể về anh. Bố em bảo em nên để yên mọi việc”.
“Ô… ông ấy là một người đàn ông th...th..ông minh đấy”.
Linnette vờ như không nghe thấy anh nói gì. “Bố bảo rằng em nên chờ đợi để anh quay trở lại cuộc đời em. Vài tuần sau đó, anh đến phòng khám với vết đứt này”. Cô không nói thêm mình đã sung sướng thế nào khi gặp lại anh mặc dù lúc đó anh đang bị thương. Vết thương đó là do số phận, số phận mà bố cô đã nhắc đến.
“Timmons?”, anh nheo mắt hỏi.
Cô không hiểu anh muốn biết điều gì. “Ồ, anh đang hỏi về Chad và em ấy à?”.
Cal gật đầu.
“Chad có mời em đi uống cà phê với anh ấy một lần - đó là cái ngày anh đến phòng khám”. Cô nhấn mạnh rằng chỉ một lần mà thôi. “Còn bây giờ anh ấy đang hẹn hò với một người bạn của em. Thực ra đó cũng là một chuyện rắc rối. Rõ ràng Gloria đã báo với anh ấy rằng cô ấy không thích, nhưng em biết cô ấy rất thích Chad”. Linnette thở dài. “Đôi khi các mối quan hệ trở nên rắc rối”.
Anh khịt mũi.
Sau khi đã nói hết những gì có thể nghĩ tới, cô nhìn vào mắt anh và mỉm cười. “Em đã giải thích hết rồi đấy, tối nay anh sẽ làm gì?”. Cô cảm thấy giống như Indiana Jones bước vào khoảng không.
“L... làm việc”.
“Thế còn tối thứ Sáu?”. Thứ Sáu cô làm muộn, như thế có nghĩa là chỉ đến khi mọi người lên giường họ mới ăn tối được với nhau, nhưng cô chẳng quan tâm.
“K...không thể”.
Cô bắt đầu hiểu ý của anh. “Em biết”. Đúng như những gì cô dự đoán. Linnette đã thực hiện phương án tốt nhất nhưng không hiệu quả. Cô đứng dậy, chuẩn bị về. Nhưng rồi... Linnette không có một lý do nào giải thích cho hành động đột ngột của mình. Cal bảo cô đi; anh không thể thẳng thắn hơn nữa được. Anh không muôn gặp lại cô. Vậy cô phải làm gì? Cô có thể làm gì được?
Cô hôn anh.
Căn cứ vào phản ứng của anh, cô thấy Cal cũng bị sốc như cô. Ban đầu, anh mím chặt miệng và dường như suýt đẩy cô ra. Nhưng anh lại không đẩy, thay vào đó, anh rên rỉ đón chào cô và mở miệng ra. Anh vòng tay ôm eo cô và bế thốc cô vào lòng. Và rồi anh hôn cô say đắm. Tay anh luồn vào mái tóc của cô và chỉ một lát sau, đôi tay ấy đã say sưa khám phá dưới áo cô. Linnette vừa hôn anh vừa rên lên sung sướng và ngay khi anh chạm tay vào, núm vú cô cương cứng lên. Anh tiếp tục hôn cô và vừa hôn cô vừa lần cởi áo lót, rồi anh rên lên khi hai bàn tay được ôm ấp bầu vú tròn đầy của cô.
Linnette thấy khó thở nên cô ngừng lại và ngẩng đầu lên. Vài giây sau cô mới tỉnh lại. Cô thấy Cal đang nhìn cô. Ánh mắt anh đầm ấm và ngưỡng mộ - chắc chắn ánh mắt cô cũng vậy.
“Em...”.
“Suỵt anh thì thầm. Bàn tay anh vẫn đang mơn man bầu ngực cô. “Em đẹp lắm. Anh biết em đẹp mà”.
“Anh cũng đẹp”.
Cal cười và hôn lên một bên hàm cô. “Em có thể xin lỗi bất cứ khi nào em muốn”. Những lời của anh thật nhẹ nhàng và ngọt ngào như rót mật vào tai cô.
“Em có thể dễ dàng để anh đưa em lên giường”. “Anh cũng vậy”.
Cô chưa sẵn sàng để gắn mình vào một sự cam kết nào đó. Nhưng cơ thể cô đang mềm đi và cô cảm thấy hơi ngạc nhiên khi anh có thể khiến cô giảm sự kiềm chế của mình nhanh đến thế.
“Em không thể”.
Anh nhắm mắt và gật đầu. “Chúng ta đều biết”, một lát sau anh nói. “Chắc chắn chúng ta hợp nhất ở vài điểm nào đó”.
Linnette mỉm cười khi anh cài lại áo lót và kéo chiếc áo ngoài xuống cho cô. Đúng lúc đó, cô nhận rằng khi nói chuyện với ngựa - hoặc khi làm tình một người phụ nữ, anh sẽ không nói lắp.