42
Cecillia nhìn lên màn hình máy tính, chớp mắt rồi đọc lại lá thư của Ian. Theo chồng cô viết con tàu USS George Washington sẽ trở về xưởng đóng tàu Bremerton sớm hai tháng so với kế hoạch. Nếu đúng vậy thì tốt quá!
Ngay lập tức, Cecilia không thể ngồi yên được nữa. Trong niềm sung sướng vô bờ, cô lao tới chỗ điện thoại và quay ngay số của Cathy. Đường dây bận và có tiếng máy tính vang lên thông báo rằng cô chỉ còn bảy mươi lăm xu. Cecilia không đủ kiên nhẫn để chờ và cũng không muốn tốn thêm một xu nào.
Năm phút sau cô gọi lại. Đường dây vẫn bận. Vì cần phải nói ngay với một ai đó nên cô gọi vào số nhà Rachel Pendergast. Chuông reo hai tiếng thì Rachel trả lời.
“Ồ, chào Cecilia”, cô hồ hởi và có vẻ hài lòng khi thấy Cecilia gọi. “Cậu đã sinh con chưa?”.
“Vẫn chưa”.
“Sắp đến ngày sinh rồi phải không?”.
“Tuần tới”.
“Cậu cảm thấy thế nào?”.
Câu trả lời là cảm thấy... có bầu. Rất đúng trạng thái có bầu. Nhưng rồi cô lại nói. “Tớ thấy rất tuyệt, còn hơn cả tuyệt. Tớ đang cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Cậu biết tại sao không? Ian sắp về nhà rồi!”.
Một chút im lặng. “Chỉ Ian thôi à? Ý tớ là anh ấy tự về à?”
“Toàn bộ con tàu sân bay đang trên đường về căn cứ”. Ian không nói tại sao, Cecilia giải thích, có lẽ là anh không thể nói.
Nói cách khác, Nate cũng sẽ trở về”. Rachel vẫn giữ liên lạc với Cecilia, Carol và Cathy mặc dù đã chấm dứt quan hệ với Nate Olsen.
“Mình nghĩ mình nên báo trước cho cậu”, Cecilia nói. Theo những gì Ian nói với cô, cô đoán Nate sẽ không dễ dàng chấm dứt mối quan hệ.
Rachel thở dài. “Cảm ơn vì đã cho mình biết, nhưng mình không nghĩ đó là vấn đề. Mình sẽ gặp Nate mất thôi”.
“Anh ấy sẽ làm cậu thay đổi ý định”. Cecilia hy vọng thế. Cô thích Rachel và mới chỉ nghe qua chồng mình kể về Nate nhưng Ian đánh giá rất cao anh chàng này. Thật tiếc khi Rachel lại để vấn đề tài chính xen vào giữa hai người.
“Nate là một người đàn ông tuyệt vời nhưng mình không phải là người phụ nữ phù hợp với anh ấy”.
“Không, phải nên để Nate làm người quyết định sao?” Cecilia hỏi và thở dài. “Xin lỗi, đó không phải việc của mình”.
“Đây là một tin tốt lành với cậu phải không?” Rachel bảo cô và lờ đi lời nhận xét của Cecilia. “Điều đó có nghĩa là Ian sẽ ở bên cậu lúc cậu sinh con”.
“Đúng rồi, nếu anh ấy về thật nhanh”. Cô không biết chính xác ngày giờ cập cảng của con tàu George Washington.
“Cậu thấy có ổn không?”.
“Ồ, có chứ”. Điều này đúng. Ban đêm cô mệt hơn và thường đi ngủ sớm hơn khi Ian ở nhà. Đứa con rất hiếu động, cứ đạp liên tục. Cô xoa tay lên bụng để bày tỏ tình yêu với con.
“Nhớ báo cho mình nhé”, Rachel nói.
“Tất nhiên rồi”.
Họ chào nhau và ngay khi vừa kết thúc cuộc nói chuyện, Cecilia lại quay số nhà Cathy. Lần này Cathy nhấc máy ngay từ hồi chuông đầu tiên.
“Cathy!”.
“Cecilia!”.
“Cậu nghe chưa?”. Họ đồng thanh hỏi nhau rồi phá lên cười. “Cậu nói trước đi”. Cathy bảo cô.
“Mình nhận được thư của Ian”.
“Andrew cũng gửi cho mình một bức thư”.
“Mình có cảm giác rất chắc chắn rằng Ian sẽ ở bên mình khi sinh Aaron”. Cecilia hạnh phúc bảo cô.
“Cậu vẫn giữ cái tên đó à?”. Đã có một cuộc chiến tranh lạnh giữa Cecilia và chồng cô về chuyện này. Anh không đồng ý với cái tên bắt đầu bằng chữ A. Đồng thời - ngay khi anh rút lại lời phản đối ban đầu - anh cũng không phải là không đồng ý.
“Sau những tuần vừa rồi, chuyện cái tên với mình đã trở nên thoải mái”. Khi Ian về nhà, cô không muốn tranh luận với anh về chuyện cái tên. Bất chợt một dòng suy nghĩ khác trào dâng trong cô.
“Cathy”, cô gào lên. “Ôi, lạy Chúa tôi, trước đây Ian chưa từng nhìn thấy mình mang bầu”.
“Và nếu cậu nhớ lại cậu sẽ thấy chính anh ta là người đưa cậu vào hoàn cảnh này”.
“Ừ, mình biết, nhưng mang bầu thực sự cơ”.
“Có bầu là có bầu”.
Cecilia mỉm cười trước lời nói đùa của Cath. “Cậu biết ý mình là gì chứ. Anh ấy chưa bao giờ nhìn thấy mình bự đến thế này”.
“Anh ấy sẽ thấy yêu cậu khi thấy cái bụng to đùng mang đứa con của anh ấy. Trước khi mình sinh Andy, Andrew cũng yêu mình lắm. Anh ấy hầu như chẳng để mình tự đi vào nhà tắm bao giờ”.
Trước Andy, Cathy đã bị sảy thai hai lần. Chẳng bác sĩ nào có thể giải thích cho cô về việc xảy ra với những lần mang thai đó và cô sống trong nỗi sợ hãi rằng lần mang thai thứ ba cũng giống hai lần trước. Nhưng thật may mắn, cô đã giữ được Andy cho tới tận ngày ra đời.
“Lần này mọi thứ sẽ khác”. Cathy nói đầy tin tưởng. “Cậu cứ chờ mà xem”. “Chỉ còn vài ngày nữa là đến ngày sinh của mình. Mình không thể chịu đựng được nếu Ian ở gần đến thế mà lại không thể ở bên mình”.
“Nếu anh ấy không thể, cậu biết là mình sẽ có mặt ở đó mà”.
Cecilia thì thầm cảm ơn. Cô cảm động hơn bao giờ hết trước tình bạn của Cathy. “Giữ chặt nào, Aaron, giữ chặt”, cô bảo đứa con trong bụng sau khi gác máy.
Ba tiếng sau, khi Cecilia chuẩn bị đi ngủ thì cô bắt đầu bị đau lưng. Cô vừa xoa vừa bước vào phòng ngủ và cô có cảm giác rằng đứa con đã quyết định là sẽ không chờ đến khi bố nó trở về.
Đến nửa đêm, rõ ràng là cô sắp sinh rồi. Cô vào máy tính, gửi cho chồng một bức thư để báo tin cho anh biết. Cô đếm số cơn đau xem cách nhau bao lâu. Khi thời gian giữa các lần đau cách nhau năm phút, Cecilia gọi điện cho Cathy.
“Bây giờ?”. Cathy hét lên, cô hét to đến độ làm Andy thức giấc. “Mình sẽ có mặt ngay. Cứ ở yên đó, thở sâu và đừng lo lắng. Mình đang trên đường tới”. Ngay lập tức cô ấn điện thoại vào tai và hò hét cậu con trai lấy va li và chú gấu bông. “Hai mươi phút nữa mình sẽ có mặt”. Cô hứa với Cecilia thế. Và đúng hai mươi phút sau cô có mặt trước căn hộ đôi sau khi thả cậu con trai xuống chỗ Carol. Cô mang theo một giỏ đĩa nhạc, sữa tắm và kẹo hoa quả. Có cả bim bim để đề phòng khi mình bị đói.
Ngay sau khi tới bệnh viện, Cecilia được khám và đưa vào phòng đẻ. Cathy có mặt ở đó với cô, cầm theo một cái đồng hồ bấm giây và nắm chặt một cái đầu đọc đĩa CD. Roy Orbison hát ngân nga bên giường của Cecilia.
Cô nhổm đầu dậy và cười. “Mình không nghĩ giờ là thời điểm thích hợp để nghe “Người đàn bà đẹp”, cô nói đùa.
“Mình không tán thành. Nếu Ian có mặt ở đây, anh ấy sẽ bảo cậu xinh đẹp, và anh ấy nói đúng. Cậu rất xinh đẹp, Cecilia, và cậu còn sắp sinh con nữa cơ”. Cathy xiêt tay cô vui sướng và Cecilia mỉm cười.
Nhưng cô không thể cười nữa khi bắt đầu cơn đau. Cô đặt lưng trên gối, nhắm nghiền mắt lại, cố gắng để cơ thể chịu đựng cơn đau hơn là chống cự. Cathy bắt đầu đếm giây bằng giọng đều đều, chầm chậm.
Lần sinh Allison, Cecilia phải mất mười lăm tiếng đồng hồ trong phòng, chỉ có một y tá thỉnh thoảng kiểm tra cho cô. Khi Allison ra đời, con bé khóc rất yếu và gần như chỉ kêu.
Ngược lại, Aaron Jacob Randall chào đời sau mười tiếng từ lúc Cecilia vào viện. Lúc ra đời, thằng bé khóc tướng lên, hồng hào và trông thật tuyệt vời. Nó không thích ánh sáng chói lòa và chắc chắn mọi người trong phòng đều nghe thấy cu cậu khóc. Cậu bé cũng không thích việc có một cái ống hút mũi trong mũi mình.
“Chắc chắn nó có phổi tốt”, Cathy lên tiếng và siết tay Cecilia. Nước mắt chảy ra trên mặt cô, và Cecilia cũng vậy - những giọt nước mắt hạnh phúc. Cô cong người để nhìn con trai.
“Thế còn tim nó?” cô hỏi. “Tim nó có ổn không?”
Các bác sĩ đều mỉm cười với cô. “Trông cậu bé rất ổn nhưng chúng tôi sẽ kiểm tra hết và cho cô biết kết quả ngay”.
“Cảm ơn”, cô kiệt sức thì thầm.
“Cậu giỏi lắm”, Cathy động viên cô và lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Cecilia. “Cậu thật phi thường - không cần gây tê hay bất cứ thứ gì khác”.
“Mình kiệt sức rồi”.
“Ngủ đi”. Cathy giục cô. “Mình sẽ báo cho tất cả mọi người ở cơ quan cậu biết. Kể cả Carol và Rachel”.
“Cảm ơn cậu. Chắc chắn là chẳng khó khăn gì để đi vào giấc ngủ. Mắt cô đã ríu cả vào rồi. Chỉ sau vài phút, Cecilia đã gần như không ý thức được về những hoạt động xung quanh cô. Cô biết Aaron đã được đặt vào một chiếc giường bé xíu trong phòng và đang ngủ bên cạnh cô trong một chiếc chăn màu xanh nhạt và một cái mũ che thóp màu xanh đang chụp lên đầu.
Lúc thức dậy, Cecilia chẳng biết mấy giờ. Suy nghĩ đầu tiên của cô là cô đã sinh ra một cậu con trai. Cô rất mong Ian ở bên cô nhưng không thể. Cô từ từ mở mắt và nhận ra rằng cái cũi nhỏ xíu đang trống. Ngồi dậy nửa người, chống tay lên khủy, cô nhìn thấy chồng mình đang ngồi ở mép giường và anh đang bế Aaron trên tay.
Cecilia chớp chớp mắt sợ rằng đó là do mình tưởng tượng ra và cố hết sức để hỏi. “Ian?”.
Anh nhìn cô và Cecilia nhận ra rằng mắt anh đang lấp lánh những giọt nước mắt hạnh phúc.
“Anh phải không. Ôi, Ian, Ian, em không thể tin được rằng anh lại ở đây. Bằng cách nào... khi nào vậy?”, cô ríu cả lưỡi lại trong niềm hạnh phúc.
Chồng cô nở nụ cười rạng rỡ nhất mà cô từng thấy.
“Trên con tàu có một phương tiện đang đi về trước. Cha tuyên úy đã nói chuyện với chỉ huy sau khi anh biết là em đang lâm bồn. Anh không biết ông ấy nói gì và làm gì, nhưng ông ấy đã cho anh lên phương tiện đó”.
Một ngày nào đó, Cecilia sẽ đến cảm ơn ông ấy.
“Con trai chúng ta đây này”, Ian vừa nói vừa âu yếm nhìn Aaron. Thằng bé dùng bàn tay nhỏ tí tẹo của mình để cầm lấy ngón tay Ian và giữ chặt. “Nó thật tuyệt”, Ian thì thầm xúc động. “Anh đã nói chuyện với bác sĩ nhi khoa và cô ấy đã cho kiểm tra cho Aaron - gọi là kiểm tra Apgar - và con mình được mười điểm.
Cecilia thở phào cảm kích.
“Anh đang bế con chúng mình đây này”. Chồng cô hào hứng. “Aaron của chúng mình”.
Ian chưa từng được bế Allison. “Anh rất tiếc đã không đến kịp lúc em sinh”. Anh bảo cô.
“Để lần sau”, cô động viên anh.
Ian ngẩng đầu dậy. “Lần sau ấy à?”, anh nhắc lại.
“Aaron cần có một đứa em gái chứ, nhưng chúng mình sẽ nói chuyện này sau”.
Chồng cô cười ngoác miệng ra. “À, à, thuyền trưởng. Tôi sẵn sàng phục vụ ngài!”.
43
Đó là một buổi chiều thứ Bảy. Allison Cox bước ra khỏi cửa hàng ở khu mua sắm Silverdale với hai người bạn thân nhất của mình, Kaci và Alicia. Khu trưng bày hàng Ngày của Thánh Patrick vẫn còn đầy đồ và cả khu mua bán được trang trí theo chủ đề Ai-len. Cô bé đang cười nói vui vẻ với bạn thì nghe thấy có người gọi tên mình.
“Này, Allison”.
Cô bé đứng sững lại khi nhìn thấy Anson và choáng cả nguời khi cậu ấy gọi mình. Cậu ta đang mặc một cái áo khoác dài màu đen đã sờn. Tóc tai thì rối bời và giầy không buộc dây, trông cậu thật lôi thôi. Và thông thường cậu làm việc vào các ngày thứ Bảy. Tại sao cậu ấy lại ở đây nhỉ?
Không nói với các bạn một lời, Allison chạy tới chỗ cậu ta. Cô bé biết trước là có chuyện ngay trước khi cậu ta mở lời.
“Kệ các bạn em”, cậu nhắc cô bé và đánh mắt về phía Kaci và Alicia đang đứng cách cô bé vài bước chân.
Cô bé hổn hển. “Em không thể làm thế”.
“Được thôi”, cậu ta quay mặt và bước đi.
“Không sao đâu”, Kaci ôm Allison và bảo.
“Cứ đi. Chúng mình sẽ gặp nhau tại hiệu sách Walden ở đằng kia”.
Allison gật đầu đầy vẻ biết ơn và vội vã đuổi theo Anson. Cậu ta bước vội vã qua khu mua sắm nhanh đến nỗi cô bé phải chạy mới bắt kịp được.
“Anson, dừng lại đi”, cô bé gọi.
Cậu ta quay lại nhưng không mỉm cười khi nhìn thấy cô bé.
“Có chuyện gì vậy”, cô bé hỏi. Rõ ràng là có chuyện gì đó, nếu không cậu ta đã không tìm cách gặp mình. Cậu ta giữ lời hứa với bố mình mà. “Sao anh lại ở đây?”.
“Để gặp em. Eddie bảo anh rằng em đi mua sắm. Anh đi xe buýt”. Cậu ta nhìn cô bé bằng ánh mắt sắc kỳ lạ. “Anh mất việc rồi”.
“Nhà hàng Hải Đăng cho anh nghỉ à?”. Điều này không hợp lý. Bố cô bé đã kiểm tra xem cậu ta làm việc thế nào và Seth Gunderson bảo rằng Anson rất chăm chỉ và chu đáo trong công việc. Thậm chí họ còn định đưa cậu ta lên làm đầu bếp phụ. Bố cô bé có vẻ rất hài lòng khi đã tin tưởng vào Anson.
“Việc này có liên quan gì đến Tony không?”.
Anson nhíu mày. “Ai bảo em về chuyện của nó và anh?”
“Bố em. Ông Gunderson có nhắc rằng hai đứa bọn anh không hợp nhau. Liệu cậu ta có liên quan...đến việc anh bị đuổi việc không?
“Có lẽ”.
“Họ có đưa ra lý do nào không?” cô bé hỏi, đặt tay lên ống tay áo của cậu ta. Anson lạnh cóng và giận dữ, cộng với trang phục kiểu Gô tích với cây thánh giá bằng thiếc nặng đeo trên cổ, mọi người chắc hẳn thấy cậu ta rất hung hãn. Những người đi mua sắm đều tránh xa cả hai lúc họ đứng bên ngoài gian hàng bán đồ ăn. Anson tránh nhìn vào mắt cô bé. “Họ bảo anh rằng đó là do bắt buộc phải giảm người”.
“Có thể là do công việc kinh doanh kém”, cô bé chợt nghĩ. “Việc đó vẫn xảy ra mà, anh biết đấy”.
“Đó là một lý do”. Mắt cậu ta nheo lại khi nói.
“Anh có nghĩ rằng còn một lý do khác không?” Cô bé dịu dàng hỏi và tay cô bé vẫn đặt trên tay cậu ta.
Lần đầu tiên cậu ta nhìn thẳng vào mắt cô bé. Nhưng anh chàng này không phải là Anson mà cô bé vẫn biết. Cậu ta giận dữ và phẫn uất và cô bé cảm thấy cậu ta đang nhằm hết tức giận vào mình. Allison gần như thõng tay xuống và lùi lại.
“Ông Gunderson cho rằng anh đã lấy một thứ gì đó không thuộc về anh. Ông ấy cho rằng anh lấy tiền của ông ấy”.
Allison tự nhiên thấy cần có chỗ nào đó để ngồi. Cô bé bước tới bên một cái bàn trông và đẩy ghế ra. Anson bước theo.
“Anh không làm thế”. Cô bé không tin Anson lại phạm tội như vậy. Mắt cậu ta ánh lên đau đớn nhưng rồi lại tắt ngấm ngay.
“Nhưng Seth Gunderson lại không tin như vậy”.
“Ông ta nói với anh à?”.
Anson gật đầu. “Ông ta nói chuyện với tất cả mọi người”.
“Ông ta có bằng chứng gì không?”.
“Làm sao ông ta có được?”. Anson tức giận hỏi cô bé. “Anh không làm chuyện đó”.
Anson với tay cậu ta, siết chặt. Cô bé cần trấn an cậu ta. Ban đầu, cậu chống cự lại và cố vùng ra. Nhưng rồi sau đó cậu đan tay vào những ngón tay cô bé và giữ chặt như thể cô bé là thứ duy nhất còn vững chắc trong cả một thế giới đang vỡ vụn. Allison chẳng biết nói gì để cải thiện tình hình.
“Em có thể làm gì?”, lát sau cô bé hỏi.
“Chẳng gì hết”, cậu bé đáp lại và thề. “Nếu họ không van nài anh, anh sẽ không quay lại đó. Họ đã giằng mất miếng ăn của anh và rồi họ đối xử với anh như...”.
Cậu bỏ lửng câu nói. Chẳng cần phải nói hết. Allison hiểu ý cậu định nói gì. “Em sẽ nói chuyện với bố em”, cô bé gợi ý. Trước đây, bố cô bé đã sẵn sang giúp đỡ Anson. Cô bé hy vọng khi cô kể với bô, bố cô sẽ lại giúp đỡ.
“Không”, giọng cậu đanh lại. “Không phải lần này”. Cậu cười lớn. “Bố em không thể làm gì cho anh được. Rõ ràng anh là kẻ bị tình nghi, em biết không. Ông Gunderson biết anh chịu trách nhiệm về việc để khu nhà xe bị cháy. Nếu họ có kết tội ai, thì đó sẽ là anh - và tại sao lại không nhỉ? Anh gặp rắc rối. Anh là một kẻ phải giơ đầu chịu báng ngốc nghếch”.
“Nhưng như thế không đúng”.
“Không phải cái gì cũng đúng, Allison. Em sống trong thế giới thật thoải mái nơi mọi thứ đều có vẻ hoàn hảo. Nhưng không phải ai cũng vậy. Em được bố mẹ quan tâm. Em có nhà cửa và tương lai. Nhưng một sốngười trong chúng ta không như vậy”.
“Anh có tương lai. Tất cả chúng ta đều có”. Những ngón tay cô bé siết chặt tay cậu. “Chúng ta cùng gây dựng tương lai của chính chúng ta”.
Cậu nhìn sâu vào mắt cô bé và nói, “anh không có những lựa chọn như em”. “Anh có biết ai làm việc đó - ý em là ai ăn cắp tiền không?”.
Cậu ngập ngừng. “Không, nhưng anh nghi ngờ”.
“Ai vậy? Tony à?”.
“Tony bảo rằng anh làm hình ảnh của mọi người xấu đi vì anh làm việc nhiều và làm ngoài giờ nữa. Cậu ta được thuê trước anh và ông Gunderson đã nói chuyện với đầu bếp về việc đào tạo anh làm đầu bếp phụ. Tony cho rằng như vậy là không công bằng”.
Cô bé sẽ nói với bố về việc này và nhờ bố nói chuyện với ông Gunderson. “Bố em và ông Gunderson là bạn bè”.
Anson lắc đầu. “Không, anh sẽ tự lo liệu việc này”.
“Anh sẽ làm gì?”. Cô bé lo lắng về những việc làm của cậu trong trạng thái như thế này.
“Anh vẫn chưa biết”.
Cái nhìn của cậu hoang dã, bối rối và cô bé nghĩ chắc lâu rồi cậu không ngủ được. “Anh đã về nhà chưa?”.
Cậu lắc đầu. “Mẹ anh đưa về một người bạn mới. Anh không hợp, anh phải cố tỏ ra hòa nhã”.
Anson không cần kể rõ với cô, đời sống gia đình của cậu quá khổ sở. Allison nhíu màu. Những vấn đề của cậu quá lớn. “Em rất tiếc”, cô thì thầm.
“Ừ. Như anh đã nói, một số trong chúng ta không được những bàn tay tử tế chăm sóc”.
Cô bé muốn giúp cậu trút gánh nặng nhưng cô biết là không thể bởi nỗi đau đớn trong tim cậu ngày càng chồng chất.
Allison liếc nhìn đồng hồ. Kaci làm việc lúc bốn giờ và Allison không muốn để bạn bị muộn làm.
Anson cũng đứng ngay dậy và nhìn đồng hồ. “Anh cũng phải đi”.
“Đi đâu?”.
Cậu nhún vai và nhìn xa xăm. “Khi nào em gặp lại anh?”.
Lại một cái nhún vai trả lời như thế cậu cũng chẳng biết khi nào và điều đó có quan trọng gì đâu.
Allison cố gắng gạt nỗi thất vọng sang một bên. “Em cần biết”, cô bé nài nỉ.
“Sao em lại quan tâm?”.
“Em quan tâm chứ”, cô bé thì thầm. “Em quan tâm hơn anh tưởng nhiều”.
“Đừng” cậu thẳng thừng. “Em đang lãng phí thời gian”.
“Không đâu”, cô bé bảo cậu. “Chỉ cần hứa với em là anh không làm gì ngốc nghếch”.
“Như thế nào?”.
“Em không biết. Bất kể điều gì. Xin anh, Anson, việc này quá quan trọng. Cuối cùng rồi mọi chuyện cũng sẽ sáng tỏ. Em chắc chắn đấy”.
Cậu nhếch mép cười như thể nhận thấy thái độ của cô bé rất buồn cười. “Những việc như thế này không sáng tỏ với người như anh. Đã đến lúc em cần biết điều này”.
Cậu ta bước đi mà chẳng hề nhìn lại cô bé.
Cô bé chợt cảm thấy lòng đắng ngắt. Mặc dù rất muốn chạy theo Anson nhưng cô bé không thể.
Tối hôm đó, Allison gần như không thể ăn tối được. Ngay khi bữa tối kết thúc, cô bé trốn vào phòng. Đã hai lần Anson tới cửa sổ phòng ngủ của cô bé và cô bé hy vọng cậu lại đến. Họ cần nói chuyện với nhau.
Allison ngồi trên giường, trút hết tâm sự của mình vào nhật ký. Cô bé lo sợ cho Anson và giận dữ trước những gì đã xảy ra. Cô bé muốn giúp anh. Nhưng nếu nói chuyện với bố, có thể bố cô sẽ nổi giận vì họ đã không giữ lời. Và Anson thì không muốn bố cô bé biết là cậu đã bị đuổi việc...
Chín giờ tối, mẹ cô bé gõ cửa.
“Mời vào”, Allison nói. Cô bé giấu cuốn nhật ký dưới gối rồi ngồi bắt chéo chân.
Rosie Cox bước vào phòng và ngồi ở cuối giường. Cô đặt tay lên vai Allison. “Tối nay con chẳng nói gì. Có chuyện làm con buồn à?”.
Allison gật đầu và nhìn xuống chiếc chăn màu hồng nhạt. “Là Anson”, cô bé thì thầm.
“Con buồn vì hai đứa vẫn không thể gặp nhau phải không?”.
Cô bé gật đầu chứ không thú nhận rằng đã gặp cậu ta và hơn nữa còn nói chuyện với cậu ta. Bất chợt cảm thấy gánh nặng Anson đang phải gánh chịu quá lớn đối với cô bé, những giọt nước mắt bắt đầu lăn dài xuống khuôn mặt cô.
Mẹ ôm chặt cô bé, thì thầm dỗ dành, và Allison nhớ Anson đã nói một số đứa trẻ được chăm sóc bằng những bàn tay tử tế hơn những đứa khác. Cậu ấy đúng; mình đúng là như vậy. Mãi tới khi biết Anson, cô bé mới nhận ra rằng mình thật may mắn vì được bố mẹ yêu thương.
Mẹ cô bé nhẹ nhàng vuốt tóc. “Con có chuyện muốn nói với mẹ không?”
“Mẹ sẽ buồn vì con mất”.
“Mẹ chịu được”, mẹ cô bé dịu dàng.
“Con đã nói chuyện với Anson. Cô bé chờ một lúc vì lo sợ phản ứng của mẹ. Mẹ cô bé chẳng nói gì, và Allison tiếp tục.
“Anh ấy bị mất việc. Ông Gunderson nghĩ rằng Anson lấy trộm tiền. Nhưng anh ấy không lấy, không hề lấy. Anh ấy cố làm mọi việc sáng tỏ và giờ đây ấy đang bị đối xử bất công. Anh ấy bị tổn thương, rất giận dữ”. Cô bé nghẹn ngào. “Con sợ anh ấy làm gì đó không phải”.
Mẹ cô bé im lặng một lúc. “Con có muốn bố con nói chuyện với cậu ta không?”.
“Con không biết. Con đã gợi ý việc bố nói chuyện nhưng Anson không nghe. Con đã cố bảo anh ấy rằng mọi việc sẽ sáng tỏ”.
Cô bé ngẩng đầu lên nhìn mẹ. “Anh ấy cười con. Anh ấy bảo rằng điều đó sẽ không xảy ra với anh ấy. Anh ấy sẽ không nhờ bố giúp đỡ vì không muốn bố thất vọng. Mẹ, anh ấy sẽ không nhờ”.
“Mẹ rất tiếc”, mẹ cô bé thì thầm.
“Con không biết làm thế nào để giúp đỡ anh ấy”.
Mẹ cô bé thở dài. “Thật không may là mẹ cũng vậy”.
“Chúng ta phải làm gì đó. Mẹ có thể phạt con, không cho con dùng máy tính, không cho con lái xe, mẹ có thể làm gì mẹ muốn. Con không quan tâm mẹ sẽ phạt con thế nào - con sẽ nói chuyện với Anson”. Allison sẵn sàng hy sinh. “Anh ấy cần con, và cần cả bố mẹ nữa”.
“Allison...”.
“Con rất nghiêm túc. Con... con yêu anh ấy. Mẹ cứ cười nếu mẹ muốn nhưng con yêu anh ấy bằng cả trái tim mình”.
Mẹ cô bé thở dài. Cô không nói rằng Allison đang cường điệu hóa như mọi khi. Cô an ủi con. “Mẹ biết con có cảm tình với chàng thanh niên này. Mẹ sẽ nói chuyện với bố xem bố mẹ có thể làm gì không”. Ngay lập tức Allison lại cảm thấy tràn đầy hy vọng.
“Mẹ không hứa đâu nhé”, mẹ cô bé nói thêm.
Allison hiểu. Nhưng ít nhất bây giờ Anson cũng có người đứng về phía cậu.