Chuyện Tốt Vô Song Cặn Bã Thành Đôi

Chương 20: Chương 20: Lừa dối




Quả nhiên người chính trực như tôi không thể kham nổi việc xấu, tôi với Lâm Đạo Phong chắp tay sau mông, cúi thấp đầu đứng trong phòng. Cha đứng trong phòng vệ sinh mở vòi hoa sen thật lớn để rửa mặt.

Lâm Đạo Phong nhìn thuốc giải rượu đặt ở đầu giường, mặt mếu máo như muốn khóc mà khóc không nổi: “Em nói làm sao anh lại đen đủi như vầy, cha em răng mà cường hãn thế, say còn biết đường uống thuốc giải rượu.”

“Em biết đâu được.” tôi trừng hắn, “Còn chả phải tại anh à, quỷ háo sắc, nhịn vài ngày thì đã sao.”

“Còn không phải do anh nhớ em chứ không thì…” hắn cúi đầu, trầm mặc một lúc, mới hỏi, “Vậy em định làm thế nào?”

“Làm sao bây giờ…” tôi nghĩ nghĩ, “Tìm cái lí do nói đại đi.”

Hắn nghiêng người sang, nhìn thật sâu vào mắt tôi, rồi lại quay mặt ra chỗ khác.

Tuy không nói gì, nhưng tôi thấy rõ người kia đang khó chịu, hơn nữa còn là vô cùng khó chịu.

Bình thường có cái gì khó chịu hắn đều sẽ xả hết ra, sao lúc này lại biến thành hũ nút rồi.

“Làm sao vậy.” Tôi đá đá chân hắn, “Anh bị gì thế.”

“Duệ.” hắn dừng một chút, khẽ nói, “Có phải em không định nói với ba em việc của chúng ta không?”

“Thế thì có thể nói sao? Ba em còn chẳng đánh chết anh, chúng ta…” nhìn bên gò má của hắn, tôi bỗng nhiên nói không ra lời, cảm thấy trong lòng buồn bực đến mức khó chịu, dứt khoát cũng không nói chuyện nữa, cúi đầu nhìn mũi chân mình.

Giấu diếm được lần này, chẳng lẽ về sau cũng phải lừa gạt như thế, giấu giếm thế hệ trước.

Ba rửa mặt xong, lê dép lẹt bẹt lẹt bẹt đi tới, đặt mông lên giường, hai mắt trợn tròn trừng chúng tôi.

Chúng tôi chẳng ai dám lên tiếng, trưng ra bộ mặt sám hối nhận tội.

“Đứng thẳng hết lên cho ta!” ba đột nhiên đập giường, la lớn.

Tôi với Lâm Đạo Phong run bắn người, cơ thể phản xạ có điều kiện mà cứng đơ.

Ba há miệng thở hồng hộc, hiển nhiên là đang cực kỳ tức giận: “Chuyện giữa hai đứa rốt cuộc là thế nào?”

Trong lòng tôi nhói một cái, nói thật, tuy là bình thường hay giỡn tranh luận với ba cũng quen rồi, nhưng tức giận như vậy vẫn khiến cho tôi vô cùng sợ hãi, không dám nói câu nào.

Một lát sau, Lâm Đạo Phong nở nụ cười, ngẩng đầu nói: “Bác ơi, thực ra đây chỉ là hiểu lầm thôi ạ.”

“Hiểu lầm?” ba tôi nguýt một cái.

“Lúc đấy tụi con chỉ đang giỡn thôi ạ.”

“Giỡn thôi?” ba tôi rống lên một câu, “Chuyện như vậy cũng có thể mang ra giỡn sao?”

“Chúng cháu cũng là trong lúc đầu óc không minh mẫn ạ.” hắn sờ sờ đầu, rồi cười với ba.

Ba tôi túm lấy hai nhúm tóc, có vẻ hơi hơi bình thường lại, hỏi: “Hai đứa bình thường cũng giỡn như vậy sao?”

“Sao vậy được.” Lâm Đạo Phong liếc tôi một cái, cười nói: “Hồi nãy tụi con uống say nên mới thế.”

Ba trầm mặc một hồi, nói: “Sau này đừng đùa loạn kiểu đó, giờ cũng muộn rồi, đi ngủ sớm chút đi!”

Lâm Đạo Phong ‘Dạ’ một tiếng, đi ra ngoài, trong lòng tôi buồn bực đến hoảng hốt, đi tới bên giường sửa soạn.

“Lâm Đạo Phong.” ba tôi bỗng gọi hắn lại, hỏi: “Nhìn thằng nhóc cậu dáng dấp nhanh nhẹn phết đấy, có bạn gái gì chưa?”

Cơ thể Lâm Đạo Phong đang cúi xuống chợt cứng đờ, một lát sau quay đầu lại, nhìn tôi cười có chút gượng gạo: “Dạ có, sao lại không có được ạ, giờ trong trường đại học nào có đứa nào không có bồ, Tây Duệ cũng có một cô, ngoài trường, xinh phết đó ạ.”

“Hôm nào mấy đứa đưa bạn gái về nhà ăn bữa cơm, kêu cả mấy đứa bạn học thân thiết tới cũng tới luôn đi. Ngày thường đã quan tâm chăm sóc Tây Duệ nhiều, với lại bác cũng muốn tâm sự với bọn trẻ thời nay một bữa.”

“Dạ được, bác ngủ ngon ạ.” Lâm Đạo Phong nhếch môi nở nụ cười, đóng cửa lại, đi.

Lông mày nhíu chặt của ba tôi lúc này mới giãn ra, xoay người thấy tôi ôm chăn đờ đẫn nhìn ra cửa, khuôn mặt lại trầm xuống: “Nghĩ gì thế!”

“Không có!” tôi cúi đầu giũ chăn, trong lòng trào lên một đống axit pantotenic(*), “Con đang nghĩ xem lúc nào bạn gái con không có tiết học sẽ đưa cô ấy đến cho ba coi thử.”

(*) Axit pantotenic có tên Hán Việt là phiếm toan, mà toan = đau xót, chua xót, thương tâm

“Ra vậy, hôm nào dẫn về cho ba coi.” ba tôi nhìn tôi thở dài, “Lúc nãy thực sự làm ba sợ muốn chết, hai đứa chơi gì không chơi, lại đi chơi trò đó.”

Tôi nói tôi hơi mệt, bèn kéo chăn lên che đầu. Ba tôi than thở “Bọn trẻ bây giờ thật là.” rồi đóng cửa tắt đèn đi ngủ.

Đến khi tiếng ngáy của cha vang lên đều đều, tôi lật chăn mò ra, nhìn trần nhà đen kịt đờ người ra.

Giường cách vách thỉnh thoảng truyền đến tiếng xoay người nhè nhẹ.

Tôi vươn tay, vuốt bức tường kia, lạnh buốt, rồi cứ như vậy trợn tròn mắt sờ tường cả đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.