Khăn mặt trong tay nhẹ nhàng rơi xuống sàn, tôi ngơ ngác hồi lâu, mới khẽ khàng gọi một tiếng: “Ba?”
“Ba của em?” Lâm Đạo Phong lập tức hóa đá.
“Ba, đó là bạn cùng lớp của con.” Tôi giơ ngón trỏ ấn lên môi Lâm Đạo Phong, ý bảo hắn im lặng chút.
Ba tôi phẫn nộ ở đầu máy bên kia: “Không ai để ý con là con liền lẫn lộn một chỗ với loại không giáo dưỡng này? Bình thường ba dạy con thế nào? Hả? Không được, lần này ba nhất định phải đến chỗ con xem thử một lần mới được! ”
“Dạ?” Tôi vừa định nói, ba đã ngắt máy rồi.
Thấy sắc mặt tôi không ổn, Lâm Đạo Phong vươn tay qua đoạt lấy điện thoại, gật đầu chào: “Alo……ba, lần đầu gặp, con là Phong Phong ạ, sức khỏe của ba vẫn tốt chứ? Aiyo con nhớ ba muốn chết ……”
“Ngu ngốc……” Tôi gõ đầu hắn, “Ngắt máy từ nãy rồi.”
“Ba chúng ta ấn tượng về anh như thế nào?” Hắn mặt ủ mày chau nhìn tôi.
“Không giáo dưỡng.”
“……”
“Ba em dạy trung học, lúc nào cũng bảo thủ chết đi được.” Tôi ngồi khoanh chân trên giường, “Nếu mà bị ba phát hiện chuyện của chúng ta, em sợ là sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất. ” Vừa nghĩ đến bài dạy thao thao bất tuyệt của ba, tôi lại bắt đầu đau đầu.
“Bị đuổi khỏi nhà thì anh thu nhận em.” Tên đó vui vẻ sáp lại gần.
Tôi nguýt hắn một cái: “Đừng nháo nữa! Sắp trễ rồi.”
Tôi vốn tưởng rằng tên này hoàn toàn không cảm thấy lo lắng, ai biết được hôm đi đón ba tôi, hắn lại giày da tây trang khác hẳn bình thường, đầu tóc vuốt keo bóng lộn, giày da sáng đến mức soi được bóng người, nghiễm nhiên ra dáng hình tượng một ông chủ nhỏ mặt trắng, nhân mô cẩu dạng(*), hấp dẫn ánh nhìn của các em gái trên xe bus không ngừng bay đến trên người hắn.
(*) Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó. – Theo Fear
Lúc đi có chút tắc đường, khi xuống xe từ xa đã thấy ba tôi đứng ngoài cửa bến xe, vẫn là trung sơn trang (*) từ trước tới nay, cầm một cái cặp da nhỏ nghiêm túc trang trọng đứng đó.
(*)Một loại trang phục của trung quốc
“Ba.” Tôi vẫy tay. Người bên cạnh cũng ngắm đúng mục tiêu đi thẳng qua đó.
“Xin chào bác trai, cháu là Lâm Đạo Phong, cháu đã sớm nghe Tây Duệ nhắc đến bác từ trước, ngưỡng mộ đã lâu, hôm nay được gặp đúng là danh bất hư truyền ạ……”
Bài nịnh hót lộn xộn lung tung của hắn khiến ba tôi ngơ ngẩn sững người, để mặc hắn cướp lấy cặp da nhét vào xe taxi.
“Đây là ai thế?” Ba tôi ghé sát vào tai tôi nhẹ giọng thắc mắc.
“Bạn cùng phòng của con.” Tôi nói, “Thường ngày rất quan tâm đến con.”
Đừng nói chứ Lâm Đạo Phong cũng thật sự có tài, trước khi về đến nhà cũng chọc cho ba già cười không ngớt miệng.
“Duệ Duệ, xem người ta lễ phép bao nhiêu, con nên học hỏi Lâm Đạo Phong người ta nhiều vào.” Ba già đã hoàn toàn ngả thương rồi, bị Lâm Đạo Phong vỗ mông ngựa đến không biết con trai ruột là ai nữa rồi, “Sau này không được lẫn lộn một chỗ với mấy loại không giáo dưỡng kia nữa.”
“Yên tâm đi, bác trai.” Người vô giáo dưỡng nào đó không biết xấu hổ cười nói, “Cháu sẽ để mắt đến Tây Duệ ạ.”
Anh cứ giả vờ đi, loại không giáo dưỡng. Tôi thò tay ra sức nhéo vào lưng hắn một cái.
“Phòng thuê của hai đứa được đấy nhỉ……” Ba tôi dạo trong phòng một vòng, quay đầu hỏi tôi, “Phòng của con là phòng nào?”
Tôi cực kì chột dạ chỉ vào căn phòng từ sau khi chúng tôi xxoo cũng chưa ngủ ở đó bao giờ.
Ba tôi dạo quanh một vòng: “Giường có hơi nhỏ, nhưng mà ta với Tây Duệ chen chúc một chút là đủ rồi.”
“Không cần đâu không cần đâu!” Lâm Đạo Phong vội vàng nói, “Giường phòng cháu to, Tây Duệ chen với cháu là được.”
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của tên này là biết ngay hắn có tâm tư gì, ba tôi vẫn ở đây đó, hắn còn dám nghĩ đến mấy thứ hạ lưu kia, tường này lại không cách âm, ngộ nhỡ bị ba tôi phát hiện thì mạng nhỏ của tôi xong rồi.
Ba tôi nhìn nhìn Lâm Đạo Phong, tôi đang nghĩ có khi nào ba đã phát hiện thấy không bình thường rồi, lại nghe thấy ba tôi rất vui vẻ nói một câu “Đứa trẻ này thật biết nghĩ cho người khác.”
Tôi lảo đảo suýt nữa ngã xuống, ba tôi còn vỗ vỗ bả vai Lâm Đạo Phong: “Sao có thể không biết ngại mà phiền cháu như vậy được.”
Lâm Đạo Phong liên tục lắc đầu, trong mắt lóe lên một tia thần sắc khả nghi: “Không sao ạ Không sao ạ.”
“Con vẫn nên ở cùng ba thôi.” Tôi nói, “Lâu lắm không gặp rồi, vừa lúc ba con mình tâm sự với nhau.”
Sau đó ôm chăn qua đây trong ánh mắt ai oán không dứt của Lâm Đạo Phong.
Lúc đi ngủ buổi tối, ba tôi đẩy đẩy tôi: “Con trai, con có nghe thấy tiếng khóc ở sát vách không.”
Tôi dỏng tai nghe, quả nhiên có âm thanh thê lương, mặt bất giác đỏ lên, còn may ba không nhìn thấy.
“Phòng này hay có quỷ nháo, không sao không sao, nghe nhiều là quen thôi.” Tôi nói.
Ba tôi lầm bầm một tiếng: “Bình thường nghe thấy đều là ma nữ, sao ở đây lại nghe ra nam nhỉ.”(Bởi vì đây là tiểu thuyết đam mỹ mà, -___,-|||……)sau đó trở mình, ngủ.
Tôi với Lâm Đạo Phong có ước pháp tam chương như sau: “Thứ nhất, không được làm những hành động vượt quá phạm vi bạn bè trong nhà.”
Hắn cắn đầu ngón tay nhìn tôi: “Vậy thì chỉ có thể ôm ôm hôn hôn ở trường…… em tàn nhẫn thế……”
“Ở trường cũng không được!” Tôi nhìn vẻ mặt thoáng cái xụ xuống của hắn, đành thỏa hiệp, “Dù, dù sao thì lúc đông người không được làm hành động gì kì quái, còn nữa, không được nói mấy lời kì quái với ba em.”
“Lời kì quái?” hắn nhăn nhó, “Anh giống loại người đó sao?”
Rất giống…… tôi nói thầm trong lòng một câu: “Còn nữa, lúc tối khóc không được phát ra tiếng, nửa đêm nửa hôm kêu cái gì mà kêu. Ồn chết đi được!”
“Duệ……” Hắn nhìn tôi đầy tủi thân, “Em sao có thể như vậy……”
“……” Mặc kệ hắn……
Tôi vốn hơi sợ mỗ Lâm dục cầu bất mãn nào đó sẽ nhân lúc tôi lên lớp không có nhà nói gì đó với ba tôi, nhưng thực tế đã chứng minh lo lắng của tôi đều là dư thừa cả, sau vài ngày, hai người này trông cứ như là cha con thật, còn thân thiết hơn cả tôi.
Thậm chí hôm đó, tôi vừa đẩy cửa vào, nhìn thấy vật thể bất minh mang tạp dề kia, kinh ngạc đến mức cằm cũng sắp rớt xuống.
“Về rồi hả?” Người kia rất chi là hiền thê lương mẫu cười với tôi, lại hướng về phía ba đang ngồi trên sô pha xem ti vi kêu một câu, “Bác trai, ăn cơm thôi.”
Đối diện với một bàn món ngon đầy đủ sắc hương vị, khóe miệng tôi hơi giật giật: “Anh biết nấu cơm?”
“Đúng thế.” Người nọ bày đũa ra, đầu cũng không ngẩng.
“Thế sao anh không nói! Lúc nào cũng bắt em làm!” Tôi trừng hắn.
“Đó không phải là vì……” Hắn đứng sau ba tôi, nháy mắt với tôi, “Người ta thích ăn đồ em làm sao……”
Tên khốn gạt người…… Tôi duỗi tay chỉ chỉ hai chai rượu trắng trên bàn: “Anh định chuốc say ba em đó à?”
Hắn nháy mắt với tôi mấy cái, rồi kéo ba tôi qua đọ tửu lượng.
Ba tôi vốn là người chất phác, hoàn toàn không biết rượu trên bàn là loại nào, chưa gì đã bị Lâm Đạo Phong rót cho nửa chai, loạng choạng chạy về phòng ngủ.
“Bác trai thật phúc hậu.” Lâm Đạo Phong vừa cười vừa tiến đến bên cạnh tôi, nghiêng mặt qua hôn tôi.
“Cái tên cặn bã nhà anh.” Tôi dở khóc dở cười, “Đùa vậy vui lắm hả?”
“Người ta không nhịn được nữa mà.” Hắn thấp giọng oán trách, “Mấy hôm nay đều không được chạm vào em.”
“Anh đúng là cầm thú phát dục.” Tôi đẩy hắn, “Không được, tối em còn phải quay về ngủ, ba em thường đi tiểu đêm.”
“Vậy thì hôn một cái.”
“Không được, đừng làm rộn.”
“Chỉ một cái thôi.”
“Một cái?”
“Một cái!”
Một cái thì một cái vầy, tôi nhắm mắt, đỏ mặt đưa môi lên.
Môi lưỡi tiếp xúc, liền dính chặt không thể tách rời nữa.
“Ôi, may mà mẹ con bỏ thuốc giải rượu vào túi ba, thuốc này hiệu nghiệm thật mà……”
Tôi vội vàng đẩy Lâm Đạo Phong ra, nhìn thấy ba đứng sững sờ trước cửa phòng ngủ.
“Hai đứa…… vừa mới làm gì……???”