Hắn đắc ý nhếch mép: “Duệ, em đừng hòng quên, lúc ở bệnh viện, em đã nói rằng chỉ cần anh tỉnh lại, thì em làm gì cũng được.
“…” tôi đần đần nhìn hắn.
“…” hắn đang cười bỗng đơ.
“…” mồ hôi tôi rơi lạch đạch.
Hắn nhéo lỗ tai tôi rống lên đầy giận giữ: “Đậu má, em quên thật đấy à??!!!”
“Ai, ai nói em quên!” Phản xạ có điều kiện, tôi cãi lại, “Anh nói đi anh muốn gì!! Ông đây lên núi đao xuống biển lửa cũng hốt về cho anh!”
Vừa dứt lời, tôi tự nhiên thấy hối hận… Bởi vì tôi thấy rõ, mặt Lâm Đạo Phong từng chút từng chút biến dạng, rồi nở rộ cái nụ cười khiến người chết cũng phải phẫn nộ.
Hắn nói: “Ghét ghê, cái đồ đáng ghét nhà em, anh muốn gì em lại không biết sao?” Sau đó ra sức chớp chớp cặp mắt trợn ngược không có lấy giọt nước nào.
“Hở??” Bốn phía gió lạnh thổi qua, tôi thấy ớn lạnh khủng khiếp.
“Nam tử hán nói được làm được, anh coi như em đồng ý rồi đấy.”
Tôi đã hiểu vì sao ông anh Đường Tăng thường xuyên gào lên với Tôn Ngộ Không rằng: “Ngộ Không, đừng kích động” rồi.
Kích động là ma quỷ áaaaa!!
“Thực ra anh cũng không muốn sớm thế đâu, nhưng em đã đồng ý cả rồi, sao nỡ từ chối chớ!!”
Lừa người, tôi tức giận lườm hắn, coi như tôi đã tường con người Lâm Đạo Phong anh rồi, kể cả tôi không đáp ứng thì anh cũng sẽ trăm phương ngàn kế nghĩ biện pháp lôi kéo tôi thôi.
“Ấy ấy em đừng nhìn anh như thế.” Hắn giơ tay ôm lấy tôi, lao thẳng về phía phòng ngủ, “Anh nhịn không nổi đâu.”
“Không nhịn nổi là em đây này!!!” Tôi hét lên, “Ơ sao giờ anh lại không què nữa rồi! Còn vác em chạy được!!”
Hắn không nói lời nào, chỉ cười ngây ngô đặt tôi lên giường, sau đó vẫn cười ngây ngô như cũ nhìn tôi.
Tôi bị hắn nhìn chòng chọc toàn thân sợ hãi, cái này không thể trách tôi, thử đổi lại chính mình bị nạn dân thế giới thứ ba nhìn thòm thèm y như thịt kho, thì sợ rằng cũng chẳng khá hơn tôi là mấy.
Tôi thò tay lau đi nước miếng rớt xuống của hắn, thở dài trong lòng — sao mình lại coi trọng cái thằng ngu này nhể.
Hành động của tôi đánh thức hắn, hắn nuốt nước miếng, cúi người lao xuống hôn.
Nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua trán, đặt lên mi, mũi, rồi nhẹ nhàng rơi xuống môi.
Khuôn mặt tôi nóng tới nỗi nấu nước sôi chần trứng được, tim nhảy thình thịch thình thịch dồn dập, đơn giản nhắm mắt lại.
Trong bóng tối, cảm giác môi mình được người nhẹ nhàng mút lấy, trằn trọc nhiều lần, hơi nóng hắn thở ra phả lên mặt tôi, hơi ngưa ngứa.
Tôi hé miệng mặc hắn đấu đá lung tung, lưỡi hắn chầm chậm xẹt qua lợi, chậm rãi liếm láp.
Tôi suy nghĩ một chút, không thể để hắn một mình được lợi như thế, vừa không công bằng vừa mất thể diện. Thế là tôi cực lực phản đòn, rất có tinh thần hi sinh cuốn lấy đầu lưỡi hắn.
Và rồi tôi nghe thấy hơi thở của hắn đột nhiên hỗn loạn, hắn vừa hôn tôi vừa lột đồ. Tôi mặc áo sơ mi tương đối dễ cởi, nhưng hắn lại mặc T-shirt, vừa giữ vừa cởi một hồi tự nhiên mắc ở cổ cởi không ra.
Tôi mở mắt vừa vặn thấy cảnh hắn luống cuống tay chân lột đồ, một hơi không đủ thở, đẩy hắn ra, vừa ho khan vừa đập giường cười bò.
Nếu tôi không quen hắn, kiểu gì cũng không tin nổi tên này là một tay tình trường già đời, quá mất mặt rồi!
“Cấm cười!” hắn cởi quần áo, đỏ mặt nhào đến, “Cười nữa là gia pháp hầu hạ.”
“Em… Em không cười…” nói thì nói thế, nhưng vừa nhìn thấy mặt hắn là tôi cười không hãm lại được, người cong thành con tôm luộc, “Ha ha ha ha ha ha… Không cười…”
“Cái con người này!!!” hắn vừa rống vừa đè tôi xuống hôn lấy hôn để.
“Ha ha ha ha ha ặc… Anh, anh nói gì cơ…”
“Cái con người này…” nụ hôn của hắn mềm nhẹ rơi xuống, “Anh phải làm sao mới được…”
“Hả?” Trong lòng chấn động mơ hồ, tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào hai mắt đen nhánh của hắn.
“Anh lại thích em như vậy.” hắn dựa đầu vào cổ tôi, “Làm sao mới được đây…”
Không biết vì sao, hắn nói những lời này khiến tôi nhớ tới ngày đó ở phòng y tế của trường chứng kiến cảnh hắn nằm trên giường bệnh, giang tay ôm lấy hắn.
Tôi đắm chìm trong ký ức, hoàn toàn không chú ý tới tay tên nào đó đang lục lục lọi lọi trên tủ đầu giường, mở một cái chai kỳ lạ ra, trát thứ gì đó trơn trơn lên đầy tay.
Tôi nghĩ nếu khi ấy Lâm Đạo Phong chết đi sẽ ra sao, vất vả lắm tôi mới biết mình thích hắn.
Sau đó lòng tràn đầy cảm động nhìn Lâm Đạo Phong đang hôn cổ tôi, khẽ nói: “Em thích anh.”
“Em nói gì?” hắn vừa nhọc công chen thân vào giữa hai chân tôi, vừa nói.
“Em nói em thíc… Ưm~~” tiếng lòng chưa nói hết đã bị ngón tay hắn đang trây đầy chất lỏng không biết tên nhét vào trong người tôi làm biến điệu.
“Ngoan, thích ứng được sẽ hết đau.” Hắn ngậm vành tai tôi mơ hồ không rõ nói.
“Em biết… Nhưng mà anh…” người nào đó không thèm để ý, nhét thêm ngón nữa.
“Á! Anh… anh… đừng có nhanh như thế đã thêm ngón nữa chứ!!!” nhét ngón thứ ba.
“Ngoan, không đau không đau.”
Lúc hắn vào được một chốc, tôi oán hận không gì sánh được, tê tâm liệt phế khóc lên, “Lâm Đạo Phong anh là thứ khốn nạn! Tôi hối hận! Có đau cũng không phải anh! Anh mau đi ra cho tôi! Oa oa… Ngày mai tôi phải thiến anh!!!”
“Không đau không đau!”
“Không đau cái đầu anh ý!”
“Anh làm nhẹ chút vậy…”
“Anh lừa quỷ à! Tôi cho rằng của anh nhỏ lắm à!”
“…”
“Không việc gì to thế làm chi! Cái tên JJ lớn này!!!”
“-__-++ anh nên vui vẻ sao…”
“Oa oa… Vui, vui cái rắm ý…”
“Được rồi được rồi…”
“Được… Ừm… Được cái rắm… Ứ…”
“Ngoan…”
“Anh… Ưn… Từ… từ từ thôi… A…”
+++++++++ Phân cách tuyến của Bạch Dương: Ngẫu thực sự không viết được H (@V@) +++++++++
Ngày hôm sau tỉnh lại, tôi đã đau nhức hết cả eo lưng.
Lâm Đạo Phong bưng bát cháo loãng nhỏ thần thanh khí sáng ngồi ở đầu giường, gạt hết đống thuốc chữa thương sang bên cạnh.
Tôi muốn ngồi dậy, ai dè tứ chi vô lực, dậy không nổi.
“Nghỉ ngơi nào nghỉ ngơi nào.” hắn vội vã đỡ tôi nằm xuống, “Thế nào, có muốn ói không, có phải muốn ăn chua không? Đầu óc choáng váng đúng chứ?”
Anh cho là tôi đang ở cữ đấy à! Tôi trừng hắn.
“Em coi em coi.” hắn vò đầu, “Hôm qua em chẳng thèm nói lấy một tiếng, anh thấy em rất thoải mái nên mới không cẩn thận làm nhiều lần…”
Con bà nó! Là tôi không nói á! Tôi vừa nói là anh đẩy (lời này đừng nói trước mặt người mẹ thuần khiết của con chứ), anh có để tôi nói nên lời đâu chớ. Cái đồ ngựa đực nhà anh!!! Thứ mãnh thú động dục!!! Sớm muộn cũng có ngày trym nát bét nát vụn!!! (-__- con trai con ác lắm con ơi…)
Cũng may tên kia còn có chút lương tâm, không biết ở đâu tìm được tờ bệnh án đem nộp xin phép cho tôi nghỉ học.
Tôi ung dung thoải mái nghỉ ngơi lấy hai ngày rồi mới quay về trường đi học.
Tất cả vẫn như cũ, tôi và Lâm Đạo Phong ngày ngày cãi lộn, lúc đi học thì tùy thời điểm mà dính lấy nhau, lúc không có người hai đứa sẽ động thủ động cước quấy rầy nhau, chỉ là Hoàng Suất Tiêu Quân Cường thấy chúng tôi thì lại ngượng, bất tri bất giác sinh ra chút khoảng cách, khiến tôi nẫu hết cả ruột.
Làm sao mới khôi phục lại được quan hệ như lúc đầu với hai người họ bây giờ. Mỗi sáng tinh mơ khi lết khỏi giường, tôi đều vì vấn đề này mà khổ não thật lâu.
Tuy rằng xác định không hối hận khi ở bên Lâm Đạo Phong, nhưng cùng lúc lại mất đi hai người bạn thân cũng quá không có đạo lý rồi… Tôi vừa đánh răng vừa nghĩ, nếu như cha mẹ tôi biết con trai họ ở bên đàn ông sẽ ra sao nhỉ.
Đau não.
Thoáng nghe được tiếng chuông di động vang lên từ trong phòng ngủ, tôi gọi với Lâm Đạo Phong: “Phong, nghe điện thoại giúp em chút đi.” sau đó nhổ nước trong miệng ra, lau mặt bước vào phòng ngủ.
“A lô? Ai vậy?” tiếng Lâm Đạo Phong rất hớn hở.
“Ông tìm ai?” tiếng Lâm Đạo Phong hơi ngạc nhiên.
Kì cục, tôi cười, gọi cho tôi chẳng nhẽ lại tìm anh à.
Lâm Đạo Phong sau một thoáng im lặng, không xác định hỏi lại: “Duệ Duệ?”
Kêu Duệ Duệ á? Tôi ngẩn người, chẳng có mấy người gọi như thế.
Lâm Đạo Phong trầm mặc lần nữa… Mấy giây sau, giọng nói mang theo bực dọc: “Mày là đứa nào, Duệ Duệ là để cho mày gọi à! Nói cho mày biết! Tây Duệ là của tao! Con mịa nó mày đừng có mà gọi vớ vẩn!”
Tôi trừng hắn một cái, đoạt lại di động: “Tôi là Tây Duệ.”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói tức giận của người đàn ông: “Ai vừa nói đấy! Thật không có gia giáo mà!” (Gia giáo: sự giáo dục của cha mẹ đối với con cái)
Khăn mặt trên tay nhẹ nhàng rớt xuống đất, tôi sửng sốt một lúc, nhẹ nhàng thốt lên: “Ba?”