Tối hôm đó có một kẻ mất ngủ. Nguyên nhân thứ nhất là do ăn quá no.
Còn nguyên nhân thứ hai cũng vẫn là ăn quá no. Cô Đặng Thảo Nguyên ôm
cái bụng ấm a ấm ách lăn lộn hết sang trái lại sang phải trên chiếc
giường của mình khiến nó rung lên, kêu cọt kẹt ầm ĩ ra chiều phản đối
màn vận động vô lối. Do không ngủ được, nên cô nằm suy nghĩ vẩn vơ nhiều chuyện, cuối cùng quành sang đề nghị của Tổng giảm đốc Thành Tín.
Thuyên chuyển công tác sang bộ phận kế hoạch ư? Vậy thì, đó xem như là
nhân viên được thăng chức rồi! Đối với công ty Thành Tín, nếu ví trụ sở
chính là mặt trời trung tâm thì bảy chi nhánh và hai công ty con là
những vệ tinh xoay chung quanh mặt trời. Nếu cô được chuyển lên Tổng,
tới gần với mặt trời trung tâm, hẳn nhiên là chuyện tốt rồi nhưng liệu
sau này có bị lửa nóng thiêu rụi không nhỉ? Còn công việc hiện tại của
cô ở Chi nhánh 1 nữa chứ!
“Cũng không vội. Em cứ từ từ suy nghĩ. Khi nào nghĩ xong thì đồng ý anh cũng được.”
Thế Phong nói với cô như vậy. Nhưng Nguyên nghe ra trong giọng nói
của anh, mười phần thì chín phần là mong mỏi cô sẽ đồng ý. Còn một phần
còn lại… dường như là năn nỉ.
Cô rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan. Trong đầu đã tưởng tượng
đến chuyện sẽ đồng ý với anh, nhưng thâm tâm lại cảm thấy e ngại. Dù vị
trí nhân viên kinh doanh hiện tại của cô có vất vả thật nhưng cô đã cố
gắng dốc hết sức mình vì nó, đã tự xây dựng được một mạng lưới khách
hàng quen, sức mua ổn định, thanh toán đúng hạn. Lại còn bạn bè, đồng
nghiệp và môi trường công tác quen thuộc… Nếu như chuyển vị trí, mọi thứ sẽ như mới…
Cứ lần lữa mãi, cuối cùng hơn nửa tháng trời đã trôi qua mà Đặng Thảo Nguyên vẫn chưa có được câu trả lời chính thức. Trong khi đó, thỏa
thuận vay vốn của Chi nhánh 1 đối với ngân hàng đã được ký kết và bắt
đầu triển khai. Do đó mấy ngày nay Giang và Nguyên bận bịu họp hành liên miên. Khi thì đại diện của ngân hàng tới văn phòng họp, khi thì họ phải đích thân tới ngân hàng để thương thảo thêm. Buổi họp đầu tiên, Giám
đốc Chi nhánh 1 Ngọc Thái cũng tham gia, nhưng sau đó, anh trao toàn
quyền cho Giang thương lượng và quyết định, chỉ nhận báo cáo tổng hợp
vào cuối ngày.
Vào thời gian này trong năm, phái đoàn cấp cao của Tổng công ty
thường có một chương trình “vi hành” xuống các chi nhánh để tiếp nhận
báo cáo về tình hình sản xuất, kinh doanh, cũng như lắng nghe nguyện
vọng và ý kiến đề xuất trực tiếp của nhân viên. Thế Phong tuân theo
truyền thống của gia đình mình, yêu cầu thư ký sắp xếp lịch trình cụ
thể. Chi nhánh 1 như thế nào lại được xếp ở vị trí đến thăm cuối cùng.
Nếu thế, cũng theo truyền thống trước giờ, chi nhánh sẽ được vinh dự
cùng đoàn công tác của Tổng công ty có một buổi tiệc giao lưu vào buổi
tối, ngay khi ngày làm việc kết thúc. Cuộc tiếp đón diễn ra vào chiều
ngày thứ năm.
Khi email thông báo của Trưởng phòng Nhân sự Ngọc Linh phát tán đi
khắp chi nhánh, một làn sóng phấn khích mạnh mẽ hình thành và từ từ lan
tỏa tới hầu hết các phần tử trong văn phòng, đặc biệt là các mỹ nữ chưa
chồng của Chi nhánh 1. Cơ hội! Đây quả là cơ hội ngàn năm có một nhé! Họ sẽ được tiếp xúc với vị Tổng giám đốc Thành Tín trẻ tuổi, đẹp trai, tài cao ở một cự ly gần nhất.
Điều làm cho các cô gái tức chết được là thứ năm họ vẫn phải mặc đồng phục. Nhưng mà cũng không vấn đề gì lắm! Tiệc tiếp xúc thân mật diễn ra vào buổi tối cơ mà. Chỉ cần mang đồ đẹp theo để thay là được!
Chú bảo vệ già to béo giữ Nguyên lại ở trước cổng như mỗi lần chú quan sát thấy sự lạ và nảy sinh lòng thắc mắc:
- Này, công ty mấy đứa đang có chuyện gì tốt?
Nguyên đang vội, sáng nay có hẹn sang làm việc với bên ngân hàng, chiều lại tiếp đón người ở Tổng xuống nên cô trả lời qua quýt:
- Có chuyện. Có chuyện tốt.
- Sướng nhẩy! Được tăng lương tập thể hả? Thấy mặt con nào con nấy cứ tưng tửng lên cả.
Nguyên phì cười:
- Là Tổng công ty xuống thăm thôi. Chú không được thông báo hay sao ạ?
Nhìn chú bảo vệ ngơ ngác, Nguyên tưởng là do phòng nhân sự chưa thông báo với chú để sắp xếp chỗ để xe cho gọn gàng nhưng hóa ra không phải.
Điều chú thắc mắc ở đây là người của Tổng xuống kiểm tra thì phải lo
lắng chứ, như chú đây này, mỗi lần thế là phải chạy vã mồ hôi để lo vụ
xe cộ, có quái gì đâu mà lại cứ hơn hớn hết cả lên như thế nhỉ? Chú ta
không tài nào hiểu nổi.
Nguyên vừa bước chân lên tầng năm, ngay lập tức đã ngửi thấy một hỗn
hợp mùi pha trộn giữa mỹ phẩm, son phấn và nước hoa các loại. Cô nhớ lại vẻ ngơ ngác của chú bảo vệ ban nãy, lại nhìn thấy các gương mặt chị em
được tô vẽ kỹ lưỡng, cùng cái không khí chờ mong chộn rộn của đám các
cô, bất giác khóe miệng khẽ mỉm cười. Hóa ra mình lại là người may mắn
đang vụng trộm nắm giữ một thứ mà tất cả mọi người đều mơ ước kia ư.
Nhưng mà khoan đã! Nếu như hôm nay Phong đến thì anh và Giang sẽ… Nghĩ
đến vấn đề này khiến cho cô cảm thấy rầu rĩ. Hai người họ chạm mặt nhau, không biết là sẽ phát sinh chuyện gì đây?
Tâm trạng thấp thỏm của Nguyên chỉ bị gạt đi khi cô nhận được điện
thoại của trưởng phòng tín dụng bên ngân hàng gọi tới nói phải dời hẹn
sang buổi chiều vì họ gặp sự cố cần phải xử lý gấp. Cô truyền đạt lại
nội dung đó cho Giang. Vì sau buổi làm việc này thì thủ tục vay vốn mới
hoàn thành, ngân hàng mới giải ngân, tiền mới được chuyển về tài khoản
của Thành Tín nên họ không thể dời sang ngày khác được. Vậy là Nguyên và Giang phải chấp nhận vắng mặt ở buổi tiếp xúc với các nhân sự đến từ
Tổng công ty vào buổi chiều. Tuy nhiên, nếu kết thúc công việc sớm thì
họ có thể về lúc giữa buổi còn không thì đành góp mặt vào phần tiệc buổi tối vậy.
Đến giờ phải đi qua bên ngân hàng đối tác, Giang và Nguyên bước vào
thang máy cùng nhau đi xuống dưới. Mặc dù chi nhánh có tài xế nhưng mỗi
lần ra ngoài Giang đều tự mình chở Nguyên đi. Anh muốn mình được ở riêng một chỗ với cô nên tận dụng được chút nào hay chút ấy, cũng không nề hà chuyện chức vụ này nọ. Xe của công ty là một chiếc Honda Civic 4 chỗ
màu bạc đã được tài xế chuyển tới, đậu sẵn ở trước cổng. Giang nhận chìa khóa từ bác tài, dừng lại ở chỗ ghế phụ mở cửa xe, còn cầm giúp tập tài liệu để Nguyên lên xe trước. Đồng phục váy áo công sở của Chi nhánh 1
đẹp thì đẹp thật nhưng có một điều bất tiện là váy bó rất sát vào cơ
thể, lại dài quá đầu gối một chút, chất liệu không thun, đường xẻ thấp
nên mỗi lần bước lên bậc thang hay leo lên xe rất vướng víu.
Nguyên cố nghiêng người rướn chân lên xe, cảm giác như đường xẻ váy
sắp toạc ra đến nơi, cô hốt hoảng đưa tay giữ lại, thế nào lại thành ra
mất đà, suýt ngã nhào. Một bàn tay mạnh mẽ đưa ra đỡ cô lại. Cái đụng
chạm nóng bỏng. Độ ấm của bàn tay ấy rất quen thuộc, như bao lần trước
đây đã từng nắm tay cô đi dạo dọc công viên trường Mỹ Thuật những buổi
chiều êm ả. Tại sao sau một thời gian đã quá dài như vậy đối với cô, hơi ấm bàn tay ấy vẫn không giảm đi chút nào? Cả những tác động sâu sắc mà
nó mang lại cho cô, cũng chẳng hề mảy may suy chuyển? Vào lúc Nguyên
đang chìm đắm trong dòng suy tưởng của mình, Giang đã nắm lấy tay cô,
cánh tay anh làm bệ đỡ cho cô vịn lấy mà trèo vào trong xe. Bàn tay cầm
xấp tài liệu che chắn phía trên đỉnh đầu Nguyên để cô tránh đụng vào
phần khung cửa kim loại. Chiếc Honda Civic chậm chạp rời đi.
Chỉ vài giây sau đó, một chiếc Mercedes màu đen sáng bóng trờ tới thế chỗ. Thế Phong ngồi ở hàng ghế sau. Nhưng những gì vừa diễn ra trước
mắt, anh nhìn thấy rất rõ.