Lúc Đặng Thảo Nguyên xách túi đi thang máy xuống để rời khỏi công ty
thì cũng đã qua thời gian tan sở được chừng 40 phút rồi. Nhân viên cũng
chỉ còn lại hai ba người. Cô vừa bước ra khỏi tòa nhà, đã nhìn thấy bên
đường, chếch qua phía cổng trái chừng vài mét là chiếc xe Mercedes màu
đen sang trọng dạo gần đây đã trở nên quen thuộc.
Cô khẽ cười, đi nhanh tới gõ gõ vào bên cửa kính, sau đó mở cánh cửa
xe, nghiêng người chui vào trong. Ngay khi lên xe, cô đã quay sang anh
giọng lộ vẻ thắc mắc:
- Anh lại tới tận đây ạ! Chẳng phải em hẹn mình gặp nhau ở Cham Charm đó sao?
Thế Phong chắc mới từ chỗ làm việc tới đây đón cô vì trên người anh
vẫn mặc nguyên bộ đồ vest sang trọng, có điều áo đã được chủ nhân của nó cởi ra, vắt ở ghế sau. Chiếc sơ mi màu xanh nhạt mặc bên trong nhìn
thẳng thớm như mới vừa lấy ra từ tiệm là giặt, tay áo được anh tùy tiện
xắn lên mấy vòng, lộ ra bắp tay săn chắc màu nâu nhạt. Anh ngồi bên
vô-lăng, giống như đang quảng cáo không công cho hãng Mercedes-Benz vậy.
Phong không trả lời ngay thắc mắc của cô mà rướn người sang phía
Nguyên, ánh mắt đen thẫm nhìn cô có chút gì đó đưa đẩy. Mùi nước hoa
thơm rất nhạt và trầm ấm như mùi gỗ đàn thoảng thêm hoắc hương từ người
anh tỏa ra trong cự ly gần, mang lại một cảm giác ngột ngạt nồng nàn.
Ngực Nguyên đánh trống trận thùm thụp. Cô co người lại theo phản xạ, lui về sau sát đến nỗi lưng bị ép hẳn vào cửa kính. Tay của Phong đưa ra…
nhưng anh chỉ túm nhẹ lấy dây an toàn thả kế bên gài ngang người cô, sau đó không kèn không trống rút quân.
Phù phù… Nguyên thở nhẹ ra, cảm giác muốn lên cơn đau tim vì bị kích
thích quá độ quá. Cô ngọ nguậy ngồi thẳng lại, khó chịu vì mùi hương của anh vẫn chưa kịp tan bớt.
Thế Phong cười nhẹ:
- Đột nhiên, anh không muốn ăn ở Cham Charm nữa.
- Vậy anh muốn ăn ở đâu?
- Bí mật! Để anh đưa em tới đó.
Chiếc xe phóng đi êm ả. Nguyên làm bộ suy đoán:
- Không phải là Rooftop Restaurant đó chứ anh?
Rooftop Restaurant là nhà hàng cao cấp nằm trên sân thượng một tòa
cao ốc ở khu vực trung tâm, chỉ nhận thanh toán tiền đô hoặc thẻ chứ
không chơi tiền Việt. Thế Phong liếc cô:
- Em nghĩ anh là kẻ thừa dịp thì đục nước béo cò ư?
Nguyên chẳng hề bối rồi, còn vờ thở phào nhẹ nhõm:
- May quá! Hóa ra là không phải! – Sau đó cô cao giọng: – Đừng nói với em không phải Rooftop mà là Deep Sea Lounge đấy nhé!
Nguyên đang chơi chữ. Deep Sea đối lại với Rooftop, và cả hai đều là những nhà hàng đắt đỏ nhất thành phố phồn hoa này. Rõ là một cô gái thú vị. Thế
Phong không tự chủ được bật cười. Chỉ ở bên cô, anh mới thấy thoải mái
thế này.
- Vì gợi ý của em, anh quyết định sẽ đến Deep Sea.
- Em biết ngay mà! Cuối cùng bí mật của anh cũng đã bị em lật tẩy rồi kìa! Có điều với tình hình tài chính cuối tháng của em như này thì
chúng ta miễn cưỡng chỉ có thể ăn nửa suất combo khuyến mại thôi!
Hai người vừa đi đường vừa trò chuyện chẳng mấy chốc đã đến nhà hàng
mà Phong đã nhắm sẵn. Nhìn lối vào, Nguyên nhớ ra cái tên Gió Bấc. Nó
cũng chẳng phải là nhà hàng cao cấp gì. “Thế thì được!” – Nguyên nghĩ
thầm. Chỉ có điều, Phong không biết làm thế nào đã bao nguyên cả khu vực sân thượng. Vì thế, giữa không gian thoáng đãng thoảng mùi hoa sữa và
lơ thơ những sợi tơ hồng trong gió, chỉ có hai người bọn họ ngồi dùng
bữa tối.
Bữa ăn rất ngon miệng. Đầu tiên, họ khai vị bằng một chén cháo cá lóc đồng. Chén cháo nhỏ xíu, trắng tinh những hạt gạo xòe nở như hoa, thơm
dìu dịu. Dưới đáy chén là vài lát cá ướp sợi gừng. Tiếp theo là món tôm
càng nướng muối cổ điển đậm đà. Rồi thì kho quẹt ăn kèm với các loại rau dân dã luộc, canh chua cá ngát ăn với bún tươi… Toàn là những món dân
dã, hương vị thật thà ngọt lành y chang như cơm canh quê nhà. Sau một
ngày làm việc đói meo, Thảo Nguyên cố giữ hình tượng để không càn quét
một cách thần tốc số đồ ăn ở trên bàn. Cô than thở:
- Tại sao em cũng thỉnh thoảng tới đây ăn nhưng chưa bao giờ thử những món ngon lành này trước đó nhỉ?
- Anh sành ăn số một mà.
- Thế thì cô nào sau này lấy anh…
Tự nhiên chưa phát ngôn xong, cô đưa tay bụm miệng. “Cô nào” kia đâu
có ý ám chỉ gì xa xôi. Người là bạn gái của anh chẳng phải đang là cô
hay sao, dù rằng mối quan hệ này là cô nhắm mắt đưa chân. Thế Phong đang tao nhã húp một thìa nước canh, nghe thấy thế trợn mắt lên suýt sặc. Đè nén một hồi để nín cười, anh mới thủng thẳng bảo:
- Thực ra yêu cầu của anh đối với ăn uống rất đơn giản. Em chỉ cần
mua những thứ đơn giản, nấu đơn giản. Đảm bảo tươi ngon thôi là được
rồi!
Nguyên á khẩu. Quả nhiên, ăn một bữa cơm với Tổng giám đốc, đấy là do cô đứng ra mời hẳn hoi đấy nhé, vậy mà cũng hao tổn thần kinh ghê gớm.
Nhưng nào đã hết. Uống xong nửa cốc nước mát mía lau râu ngô tráng
miệng, anh lôi tội của cô ra xử, ép cô hứa sau này bất kể gì thì gì cũng phải trả lời điện thoại, tin nhắn của anh không được chậm trễ. Nguyên
không có cơ hội mời luật sư bào chữa, đành phải gật đầu hứa lấy hứa để.
Khi Phong đưa tay về phía Nguyên, anh va phải chiếc ly thủy tinh trên bàn. Chiếc ly đổ nghiêng sang một bên, nước mát văng tung tóe cả lên
tay anh. Nguyên vội vàng lấy một chiếc khăn ăn mới chuyển cho Phong lau. Nhận thấy nước bắn cả trên má anh, Nguyên đưa tay chỉ chỉ. Thế Phong
liếc ngang liếc dọc vài cái, nhún vai ra vẻ khó hiểu. Nguyên đành vươn
tay tới, quẹt nhẹ vào má anh. Tay cô mát lạnh, mềm mại, lướt qua như
cánh bướm xinh đẹp. Cả cái cách cô chỉ vết lá trà trên ngón tay cho anh
xem, cả nụ cười rạng rỡ như hoa của cô lúc này… Anh thu hết chúng vào
trong tim, ủ men thành mật ngọt tình yêu. Cứ dịu dàng như thế! Cứ quan
tâm như thế! Cứ dễ thương như thế này! Nhưng… hãy chỉ dành cho một mình
anh, riêng một mình anh thôi. Đừng cho bất kỳ một người đàn ông nào
khác.
Chiều tối qua, Giám đốc Thái gọi điện cho anh, muốn kể một câu chuyện thú vị. Từ sau đợt đi tiếp khách của Tổng công ty chung với Phong, tay
giám đốc có con mắt tinh tường đã phát hiện ra mối quan tâm kỳ lạ của
Phong giành cho Nguyên. Đây là chuyện tốt mà! Nếu như “gà” của chi nhánh nhà mình mà lọt vào mắt xanh của Tổng giám đốc, thì không phải cả Chi
nhánh 1 cũng thơm lây hay sao? Vì thế, ngoài những báo cáo chuyên môn,
lần nào Giám đốc Thái cũng khéo léo xen vào vài thông tin rằng Nguyên ở
văn phòng thế này, thế kia… Mà có người lại hứng thú nghe mới tài chứ.
Nghe xong tin mật “Thảo Nguyên được đôn lên làm trợ lý không chính thức
của Giám đốc tài chính mới”, Thế Phong chỉ bảo: “Anh cứ tạo điều kiện
tối đa để Trường Giang xây dựng uy tín.” Còn anh tất nhiên là không tin
cái tin vịt Thảo Nguyên tham chức tham tài quyến rũ Giám đốc Tài Chính,
thậm chí còn cười khẩy không biết ai đồn đại bậy bạ. Đến thân Tổng Giám
Đốc như anh đây mà cô còn lúc nóng lúc lạnh thì thử hỏi… Tuy thế, không
phải là trong thâm tâm anh không cảm thấy chút khó chịu mơ hồ. Haizzz…
- Anh sao lại thở dài? – Nguyên chau mày nhìn anh, nghĩ ngợi. – Hay là anh cảm thấy bữa ăn xin lỗi này quá đạm bạc đi?
Thế Phong không trả lời. Anh hạ thấp ánh nhìn trầm mặc một lát rồi mới ngẩng lên, nhìn cô nói rành rọt:
- Thảo Nguyên! Em có đồng ý chuyển công tác lên tổng công ty không?