Đúng hai giờ kém năm phút, Nguyên ôm sấp tài liệu ISO nặng trình
trịch của phòng kinh doanh lên phòng giám đốc tài chính ở lầu trên. Đăng ký lấy chứng nhận ISO tốt đẹp, khoa học ở đâu không biết chứ đối với
các nhân viên phòng kinh doanh thì thấy nó thật phiền phức. Hồi đó để có thể xuất hàng sang thị trường Bắc Mỹ, tổng công ty Thành Tín yêu cầu
Chi nhánh 1 phải lấy được chứng nhận ISO về môi trường. Họ mời một
chuyên gia tư vấn giỏi nhất trong cả nước về lĩnh vực này tới chỉ đạo
rốt rẻng để hoàn thành việc đánh giá và cấp giấy chứng nhận trong vòng
bốn tháng. Vì thế có là tài thánh giáng trần thì quy trình đề ra cũng
không thể sát sao với thực tế 100% được. Cuối cùng, phòng kinh doanh vẫn cứ theo quy trình thực hiện trước giờ mà làm. Làm xong, mới quay lại
soạn hồ sơ đối phó để lưu vào bộ hồ sơ ISO. Nên tóm lại, ISO cũng chỉ là giấy, giấy và giấy mà thôi…
Cửa phòng Giang đã được anh mở he hé sẵn, vì anh biết lúc cô lên, hai tay sẽ phải bê kha khá tài liệu không thể nào gõ cửa. Nơi anh làm việc
bài trí khá đơn giản, ngoài bàn làm việc bằng gỗ màu nâu bọc da trên mặt bàn ra, có thêm một bộ sô pha màu kem và thứ điểm trang duy nhất cho
căn phòng chính là một chậu cây cảnh xanh mướt. Vân đặt xấp hồ sơ xuống
bàn, nhẹ giọng hỏi:
- Anh gọi em lên có việc gì thế ạ?
- Ngồi đi! – Giang chỉ chiếc ghế xoay bằng da mềm đặt phía đối diện. – Em có muốn uống gì không? Trong phòng anh có nước trái cây đấy. Dĩ
nhiên là nước đóng hộp thôi.
Nguyên lắc đầu. Cái thời cô thích nước trái cây ép đã qua lâu lắm
rồi. Tốt nghiệp đại học, đi làm, cô đã chuyển sang uống trà, rồi uống cà phê. Thói quen của con người qua thời gian có thể thay đổi một cách dễ
dàng lúc nào chẳng hay.
Mục đích của Giang rất rõ ràng. Công ty đang muốn huy động một số vốn lớn để mở rộng mặt hàng sản xuất sang các sản phẩm giá trị gia tăng.
Anh đã thảo luận với ngân hàng về phương pháp vay vốn, trong đó khả thi
nhất là phương án sử dụng những hợp đồng ngoại thương giá trị lớn có
thời gian thực hiện từ ba đến sáu tháng để làm căn cứ tín dụng. Cho nên, anh muốn Nguyên giải thích cặn kẽ quy trình từ lúc ký kết hợp đồng,
triển khai sản xuất, giao hàng, thu ngoại tệ cho đến khi thanh lý hợp
đồng. Từ đó, có thể tính toán ra vòng quay của đồng vốn và ước lượng
thời gian đáo hạn khả thi cho ngân hàng. Nguyên suy nghĩ một chút, rồi
bằng khả năng tổng hợp và lối diễn đạt rành mạch của cô trình bày lại
cho anh nội dung anh yêu cầu.
Giang chăm chú lắng nghe. Thỉnh thoảng anh lật giở hồ sơ ISO, hỏi về
những điểm khác biệt, Nguyên đều giải thích rất thỏa đáng. Khi nói về
công việc, không khí trong phòng tự nhiên cũng trở nên thoải mái. Thời
gian trôi qua gần hai tiếng mà cả hai người đều không hề hay biết. Đến
khi Nguyên nói xong, Trường Giang nhìn cô gật đầu:
- Anh nghĩ kế hoạch vay vốn lần này rất khả thi. Có điều, anh cần có
một người làm báo cáo định kỳ về tiến độ thực hiện của các đơn hàng để
gửi cho phía ngân hàng kiểm tra. – Anh ngừng lại một thoáng, rồi mới nhẹ nhàng tiếp: – Anh chưa có trợ lý riêng. Không biết… em có thể giúp anh
được không? – Rồi như sợ cô từ chối, anh vội nói: – Chỉ trong giai đoạn
đầu thôi, sau đó anh sẽ tìm người… Còn nữa, phòng nhân sự sẽ tính thêm
chế độ trợ cấp cho em.
Trái với sự lo lắng của Trường Giang, Thảo Nguyên vui vẻ gật đầu:
- Không vấn đề gì ạ. Mấy cái đó chỉ cần gọi điện kiểm tra nhà máy hoặc
yêu cầu các sales chịu trách nhiệm báo cáo lại, em tổng hợp một chút là
được mà.
- Cám ơn em nhé!
- Anh đừng khách sáo. Đây là việc mà cấp dưới nên làm mà.
Cô phân định cấp trên – cấp dưới rạch ròi. Một thoáng buồn bã lướt qua đôi mắt đen láy của Giang.
- Nếu anh không hỏi gì nữa thì em về làm việc tiếp đây ạ!
Cô lễ phép chào anh, sắp xếp lại mớ hồ sơ trên bàn rồi chật vật nhấc
chúng lên, chuẩn bị rời đi. Giang vội đứng lên theo, đi vượt lên trước
để mở cửa cho cô. Nhưng tay anh lần lữa không chịu rời nắm đấm. Lúc này, khoảng cách của cô và anh gần sát nhau, mùi dầu gội hương sả thơm thơm
ùa vào mũi, không chỉ đánh thức khứu giác mà còn đánh thức cả nội tâm
anh. Anh không khống chế được, buột miệng hỏi với giọng buồn bã:
- Thảo Nguyên à, em đã có bạn trai rồi ư?
Nguyên im lặng cúi gằm mặt xuống. Hai người cứ đứng như thế chừng một thời gian rất lâu. Đến khi Giang khẽ thở dài, xoay nắm đấm mở cửa ra,
một câu trả lời thì thầm như một chiếc lông vũ bay ra:
- Dạ rồi ạ!
Chiếc lông vũ mỏng tang lơ lửng trong không khí. Khi định giơ tay ra
nắm lấy thì chiếc lông nhẹ bẫng ấy sẽ trượt đi, trôi mãi, trôi mãi vào
vô cùng…
Cái tin Đặng Thảo Nguyên, hoa khôi Chi nhánh 1, nhân viên phòng kinh
doanh “tung chiêu” quyến rũ Giám Đốc Tài Chính mới nhậm chức như con vịt béo mà cả công ty chiều hôm nay đã kịp quay cho ròn rã. Bởi vì không
biết cô ta đã giở thủ đoạn gì mà hai người đã ngồi riêng với nhau trong
căn phòng niêm phong kín mít những hơn hai tiếng đồng hồ. Hơn thế nữa,
một tin mật rỉ ra từ phòng nhân sự rằng ngay sau buổi gặp gỡ, Giám đốc
Tài Chính đã gọi điện cho Trưởng phòng Nhân sự, yêu cầu thêm chế độ trợ
cấp cho Thảo Nguyên với danh nghĩa là trợ lý tạm thời. Mặc dù không ra
quyết định chính thức, nhưng một lời nói của cấp trên cũng có sức nặng
tương đương như vàng miếng SJC do ngân hàng nhà nước phát hành vậy!
Vì thế, khi kệ nệ ôm chồng giấy về lại chỗ ngồi, Nguyên cảm thấy ánh
nhìn của những đồng nghiệp nữ xinh đẹp làm chung với cô thiếu đi vẻ thân thiện thường ngày. Đồng thời, theo một kênh “gián điệp” riêng, tin tức
nóng hôi hổi này cũng theo đường điện thoại mà bay sang tận văn phòng
của Tổng giám đốc tại tòa nhà Thành Tín.