Do phải báo giá một đơn hàng lớn gấp cho khách hàng, nên khi Nguyên
lê đôi chân tê cứng vì ngồi nhiều xuống nhà ăn, nó vắng hoe. Chỉ còn lác đác vài nhân viên phòng Kế toán đang bóc chuối ăn tráng miệng. Vừa ăn
họ vừa trêu chọc xem chuối ai dài hơn, ngắn hơn, chuối ai thẳng hơn cong hơn, sau đó cười ré lên một cách khoái trá. Đi ăn trễ nên bếp chỉ còn
phục vụ món trứng chiên. Nguyên không thích món trứng chiên. Tuy nhiên
đây lại là món mà cô thường phải ăn nhất vì phòng kinh doanh bận rộn hơn những phòng khác nên nhân viên phòng này thường là những người tới nhà
ăn cuối cùng. Chẳng giống như phòng nhân sự, chưa tới giờ nghỉ họ đã lũ
lượt í ới rủ nhau đi ăn trưa.
Nhưng hóa ra còn có hai người ăn trễ giống như cô. Giám đốc Thái và
Giang bê khay đồ ăn cùng bước tới trước mặt Nguyên. Ngọc Thái hỏi:
- Ngồi chung được chứ?
Nguyên ngẩng lên. Phút chốc trong mắt ánh lên sự căng thẳng, nhưng ngay lập tức mỉm cười:
- Xin mời! Hai anh cũng ăn trễ vậy ạ?
- Ừ! Đang hoàn thiện hồ sơ hoàn thuế nên thời gian có hơi căng một tí.
Thái giải thích, sau đó hướng về phía Trường Giang, giới thiệu:
– Trường Giang à, đây là Nguyên, nhân viên xuất sắc của phòng Kinh
doanh. Kế hoạch hợp tác với ngân hàng sắp tới chắc anh sẽ phải làm việc
với cô ấy đấy.
- Rất hân hạnh!
Trường Giang gật đầu nhìn cô. Thật buồn cười. Quen nhau rất lâu như
vậy hôm nay lại để một người khác giới thiệu như hai người chưa từng gặp mặt. Nguyên thấy không khí có vẻ hơi gượng gạo, bèn cúi xuống chăm chú
vào việc ăn cơm.
- À, Nguyên này! Brochure và catalogue đã chuyển về Chi nhánh 1 rồi đấy. Hình của em được đặt lên trang bìa. Hà hà…
Ngọc Thái xắn một miếng trứng chiên vàng ruộm, thưởng thức với vẻ đắc ý. Trước giờ sếp Thái vẫn hay tỏ thái độ cay cú ăn thua vì phong trào
văn thể mỹ của Chi nhánh 1 là èo uột nhất tổng công ty. Bây giờ thì có
thứ để mà khoe rồi.
Nguyên ngạc nhiên:
- Thế ạ? Hôm ấy nhiếp ảnh gia bực mình với em nhất vì cái tội không biết tạo dáng. Các cô kia chuyên nghiệp lắm!
Thái lại cười khà khà:
- Chuyên nghiệp thế mà lại thua!
Trường Giang không bình luận gì nhưng ánh mắt anh lấp lánh nhìn cô
với vẻ thú vị. Anh thừa biết cô chẳng có năng khiếu làm người mẫu, chụp
ảnh thì lúc nào cũng nhè lúc người ta chụp là chớp mắt hoặc trề môi.
Giống như thần giao cách cảm, Nguyên trước ánh mắt của anh vội vàng giải thích:
- Em chẳng phải làm gì cả. Thợ ảnh bảo chỉ cần căng miệng, nhe răng ra là được.
Mọi người cùng cười. Vừa lúc đó, cô có điện thoại. Một chữ Phong lẫm
liệt nhấp nháy trên màn hình khiến cho tim cô thót lên một cái. Xong
rồi! Bây giờ thì cô nhớ ra rồi! Cái việc quan trọng mà cô quên không làm đó là gọi điện cho Tổng giám đốc – một việc mà lẽ ra cô đã phải làm từ
cái hôm uống rượu nếp ở gần trường Mỹ Thuật về. Nguyên lập cập cầm chiếc điện thoại lên, nhìn hai người đàn ông trước mặt nói khẽ:
- Em xin phép! – Rồi vội vàng đi ra bên ngoài, trong đầu đang loạn
lên các phương án giải thích. Thôi kệ! Đành tùy tâm trạng của người gọi
mà xử lý vậy. Trước đây hàng giao trễ, hàng sai quy cách bị khách hàng
chửi bới cô còn đối phó được, huống chi là một chút khó khăn nhỏ nhỏ
này. Nguyên tự an ủi bản thân, bấm nút nhận cuộc gọi.
- Alo?
- À, cuối cùng thì cũng được nghe giọng em! – Tiếng Phong từ đầu bên
kia trầm ấm vọng lại. Không có vẻ gì là anh đang giận giữ cả. Có lẽ anh
cũng bận rộn, chẳng thèm để ý chuyện cô không liên lạc lại.
- Chào anh! – Nguyên mỉm cười đáp lời.
- Em có biết mình phạm lỗi gì không?
- Em… xin lỗi! – Hóa ra là anh có để ý! Tội lỗi bị truy kích một cách trực tiếp như thế, Nguyên chỉ còn biết ngoan ngoãn cúi đầu nhận tội.
- Vậy phải nghĩ ra hình thức đền bù thỏa đáng.
Nguyên không biết anh đang chơi trò gì. Vì vậy cô đành nói:
- Thưa tổng giám đốc, phạm lỗi lần đầu không được tính là tội, có thể khoan hồng lượng thứ chứ?
- Khoan hồng à? Nhưng cũng cần phải có quà hối lộ quan lớn mới có thể xem xét.
- Tối nay, em mời anh!
- Được! Em nói rồi đấy.
Nguyên nghe cái câu “Em nói rồi đấy” bỗng cảm thấy chột dạ. Mình mời người ta đi ăn không phải là quyết định sai lầm đấy chứ?
Khi Nguyên trở lại bàn ăn trong căng-tin thì hai vị kia đã ăn cơm xong, nhìn cô bằng ánh mắt dò xét. Ngọc Thái trêu:
- Lại người yêu gọi chứ gì!
Đây là một lời nhận xét rất chi là bình thường, nhưng trong hoàn cảnh này, đối với một người nào đó thì nó cực kỳ bất thường. Thứ nhất, nó
chứng tỏ Nguyên có người yêu. “Lại” chứng tỏ người yêu của cô hay gọi
vào lúc nghỉ trưa. “Chứ gì” không hẳn là một câu hỏi mà lại ra dáng một
câu khẳng định. Nguyên lúng túng ngồi xuống, không dám liếc mắt nhìn về
phía đối diện, chỉ cười ngượng. Cô không phủ nhận! Giang nhìn chằm chằm
vào đôi gò má hơi hồng hồng. Hóa ra, cô đã có người yêu. Ngực anh nhói
lên một cái, cảm giác hơi nóng trong cơ thể dồn hết cả lên mắt.
Nguyên đứng dậy:
- Cũng sắp hết giờ nghỉ trưa rồi. Mình quay lại văn phòng thôi!
Bữa trưa hôm nay đối với Nguyên quả là khó nuốt. Cô ngồi thịch xuống
ghế, lôi trong túi ra một lọ kẹo cao su, lấy ra hai viên bỏ cả vào miệng nhai. Vị bạc hà the the làm cho cô cảm thấy người tỉnh táo lên đôi
chút. Các nhân viên phòng kinh doanh sau giờ nghỉ trưa cũng đã quay lại
đông đủ để bắt đầu ca làm việc buổi chiều. Vị khách nước ngoài sáng nay
cô vừa báo giá gửi email lại, trả xuống những 10 cent (0,1$) so với giá
gốc. Lại cái màn ép giá như ép đậu phộng. Cô tức muốn điên lên, muốn
chửi một câu nhưng cố kìm nén để viết lại một email trả lời đầy nhã
nhặn, kể lể tình hình nguyên liệu khan hiếm, giá nhân công trong nước
tăng, cước vận chuyển tăng… Tóm lại là không giảm giá được.
Email qua email lại vài lần nhưng vẫn không có kết quả. Vì là khách
hàng cũng đã từng giao dịch rồi nên Nguyên báo rất sát giá. Tuy nhiên,
một số công ty đối thủ phá giá để giải phóng hàng tồn kho, cho nên thị
trường mấy ngày nay rất rối, giá cả loạn cào cào. Cô xem xét lại quy
cách đơn hàng, cảm thấy có thể nới lỏng một chút ở khâu sản xuất, hiện
tại có thể giảm thêm hai cent trên một đơn vị tính. Vốn có nhiều kinh
nghiệm bán hàng, Nguyên có thể tự quyết định giảm giá và giám sát quy
cách, chỉ cần giá không dưới mức sàn mà công ty đưa ra là được. Nguyên
quyết định giảm giá, nhưng cũng đồng thời yêu cầu khách tăng gấp đôi
khối lượng mua lên bốn container hàng. Đang loay hoay tính toán, cô
không đế ý đến không khí trong phòng kinh doanh có vẻ gì đó khác lạ. Cửa phòng có người gõ nhẹ ba tiếng một cách lịch sự. Cô gái ngồi gần cửa
nhất hậm hực một phút mời đứng lên mở. Nhưng khuôn mặt ngơ ngẩn sau giờ
nghỉ trưa bỗng nhiên bừng lên như hoa hải đường dưới mưa. Cô lúng túng
hô nhỏ:
- Em chào giám đốc ạ.
Hai đồng nghiệp ngồi bên cạnh bỗng vội vội vàng vàng tuồn những túi
đồ ăn vặt đang bày bừa trước máy vi tính xuống gầm bàn, ngồi thẳng người lại. Góc kia, cô thì lén lút soi gương quẹt lại son môi, cô thì vuốt
nếp quần áo, cô thì sửa lại tóc, không khí vừa âm thầm, vừa khẩn trương. Chỉ có hai nam nhân viên là không sửa soạn gì, nhưng cũng giả vờ ngồi
làm việc nghiêm chỉnh. Nguyên ngẩng lên. Trường Giang đang bước vào giữa phòng, nhìn xung quanh một vòng:
- Xin lỗi mọi người, tôi tới tìm Nguyên.
Anh nhìn thấy cô, giơ tay ra hiệu:
- Nguyên! Hai giờ chiều lên phòng anh họp một chút nhé.
- Dạ?
- Nhớ mang theo quy trình ISO của phòng kinh doanh. Anh thấy quy
trình thực tế của Chi nhánh 1 đang thực hiện khác với quy trình đã đăng
ký nên cần em lý giải một chút.
Giọng anh đều đều với ngữ khí của một cấp trên bàn với cấp dưới về
công việc. Nguyên khẽ “Vâng!”. Sau khi anh đi khỏi, các cô trong phòng
nhao nhao lên. Hôm nay diện đẹp một tí đúng là không uổng công. Một cô
quay sang Nguyên thăm dò:
- Sao mới vào đã gọi Nguyên phòng mình lên họp nhỉ?
Nguyên nhún vai, làm ra vẻ thờ ơ:
- Nghe sếp Thái nói có kế hoạch làm việc với ngân hàng. Chắc lại thủ tục vay vốn ấy mà.
Mấy cô kia nghe thấy thế không hỏi nữa, nhưng rõ ràng trong lòng ai
cũng thầm tiếc nuối: Tại sao không phải là mình? Mình cũng rất rành rẽ
quy trình làm việc cơ mà.