Sau cuộc chạm trán bất ngờ với tổng giám đốc của công ty, Nguyên có
dự cảm rằng tương lai của cô sẽ chẳng sáng sủa gì. Mẹ cô đã nói những
lời không nên nói làm mấy ngày nay đến công ty, cô đều lo sợ phập phồng. Phải chăng vào một ngày đẹp trời nào đó, giám đốc Thái và trưởng phòng
nhân sự Linh sẽ gọi cô vào phòng họp và bảo:
“Thảo Nguyên ạ, những việc mà mọi nhân viên kinh doanh đều làm nếu
như gia đình em không đồng ý thì chỉ còn cách cho em nghỉ việc thôi.
Công ty không muốn bị nói này nói nọ mà ảnh hưởng đến uy tín”.
Ôi, nếu như thế thật thì cô sẽ phải làm như thế nào?
Nhưng từng ngày, từng ngày trôi qua trong yên bình, lại càng làm cho
Nguyên cảm thấy bất an. Người ta chẳng vẫn bảo trước cơn bão trời thường đẹp đấy hay sao.
Mà cuối cùng, cơn bão đến thật, có điều nó lại tàn phá cô theo một cái kiểu mà cô không thể nào tưởng tượng ra được.
Khi nhận được email từ phòng nhân sự phát tán đi, cả Chi nhánh 1
giống như bị bão cấp 12 càn quét qua. Chưa bao giờ không khí trong công
ty sôi động đến thế. Bởi lẽ đây chính là lần đầu tiên trong lịch sử,
tổng công ty tuyên bố tổ chức một cuộc thi “Nhan sắc”. Mặc dù Thành Tín
hay tổ chức giao lưu, ngoại khóa này nọ cho nhân viên, nhưng phần nhiều
là các hoạt động du lịch tập thể hoặc thi đấu thể dục thể thao. Lần này
đổi mới quá, lại tổ chức thi “Nét đẹp Thành Tín”, mọi người không nháo
nhào lên mới là lạ. Thêm nữa, Chi nhánh 1 có truyền thống chuyên xếp
hạng bét trong các cuộc tranh tài, chưa bao giờ đoạt huy chương hay phần thưởng gì nên lần này, giám đốc Thái hạ lệnh cho phòng nhân sự phải làm thế nào thì làm, nhất quyết mang được một cái giải về đây, rửa nhục cho những lần thất bại trước đó. Vì vậy phòng nhân sự bàn ra tán vào suốt
ngày đêm, giữa một dàn không thiếu gái đẹp trong Chi nhánh 1, cuối cùng
Nguyên lớ ngớ thế nào lại được chọn. Người thi chung cặp với cô là một
nhân viên IT tên Thành. Anh này thì khá là đẹp trai, chỉ tội hơi đô một
tí, nhưng được cái chiều cao kéo lại. Thêm nữa anh chàng lại chơi ghi-ta rất cừ, có lợi thế khi tham gia phần thi năng khiếu.
Mỗi đơn vị chọn đại diện một cặp tham dự. Tổng cộng Thành Tín có năm
chi nhánh, ba công ty (dù độc lập về tài chính trên giấy tờ nhưng về
thực tế vẫn là tài sản của gia đình), cả văn phòng tổng công ty nữa là
có tất thảy chín cặp thí sinh. Các phần thi cũng tương tự như thi hoa
hậu bao gồm trang phục dạ hội, năng khiếu và cuối cùng là phần thi ứng
xử. (Các nhân viên còn lại – những người sẽ xuất hiện trong thân phận
khán giả hơi bất mãn vì không có màn thi… áo tắm!)
Bây giờ mỗi khi tan sở, Nguyên không được về nhà ngay mà phải ở lại
tập văn nghệ. Giám đốc Thái rất quyết tâm, chi ra mười triệu cho nhân
viên thuê trang phục đắt tiền, còn mời người tới để luyện thanh. Nhưng
cuối cùng, hóa ra phần thi năng khiếu lại được thông báo là thi chung,
trong đó tất cả các đôi thí sinh sẽ cùng nhảy một điệu Samba để ban giám khảo chấm điểm. Nguyên nghe như mặt đất dưới chân mình vỡ vụn. Hát hò
thì còn trong “phạm vi hiểu biết” chứ dance-sport thì cô bó tay, chưa
bao giờ đụng vào món này. Công ty cô cũng lắm chiêu lắm cơ. Thi thố như
thế này thì hại chết cô rồi. Với khả năng nhảy nhót của Nguyên đảm bảo
điệu Samba sẽ biến ra Hiphop hay là nhảy Moonwalk không biết chừng. Vậy
biện pháp giải quyết vấn đề này như thế nào? Đổi người? Không kịp rồi.
Chỉ còn cách là miệt mài rèn luyện mà thôi.
Chiều thứ bảy, IT Thành chở Nguyên lên tổng công ty để tập trung cùng với các đội khác học bài nhảy Samba đã được biên soạn sẵn. Trừ đợt tổng kết cuối năm, cô chẳng bao giờ bén mảng đến đây nên thành ra không có
ấn tượng gì mấy với cái tòa nhà 15 lầu phô trương lừng lững đang án ngữ ở mặt tiền con phố chính cho biết sự thịnh vượng hiện tại của Thành Tín.
Phòng hội nghị được trưng dụng làm phòng tập. Lúc tới, cả hai đã nghe
tiếng nhạc Samba rộn ràng, có mấy cặp đang vây quanh một đôi nam nữ mặc
quần áo biểu diễn, vốn là hai vũ công chuyên nghiệp được thuê tới để
dạy. Hai huấn luyện viên nhảy mẫu một lần, động tác điêu luyện thành
thục làm người ta ngơ ngẩn. Nguyên vừa nhìn đã lắc đầu lè lưỡi. Đến khi
vào tập các động tác cơ bản, cô hệt như một con rối gỗ vụng về, chân tay vung vẩy loạn xà ngầu. Huấn luyện viên ban đầu còn hăng hái kêu cô ra
một góc tập riêng. Nhưng sau cùng, ông này cũng nản chí trả cô về với
đồng bọn.
Cuối buổi tập, cô than thở:
- Không được rồi anh Thành ạ. Cái món này em chơi không nổi. Hay là đổi người khác đi.
- Danh sách cũng lên rồi. Với lại mình cũng đã chuẩn bị quần áo này nọ hết rồi. Không đổi được đâu em!
- Vậy giờ phải làm thế nào?
- Luyện tập thôi chứ còn làm thế nào nữa. Cố lên!
Vẫn là phương án cũ! Nhưng tập luyện? Người ta thường nói cưỡng cầu
không có hạnh phúc. Dù có cố bắt cô luyện tập thế nào đi nữa thì với tấm năng khiếu bằng cái lá mít này chắc cũng chẳng có mấy tác dụng đâu.
Nguyên ủ rũ bước theo Thành. Anh này vừa ra khỏi văn phòng tổng công ty, đã nói xấu:
- Này, em có biết vì sao ban tổ chức lại đổi phần năng khiếu thành thi nhảy không?
- Ơ, vì sao vậy?
- Anh hỏi em: Trong đám người dự thi, ai là người nhảy tốt nhất?
- Cô… cô thư ký của tổng giám đốc.
- Chính thế. Gọi là thi nét đẹp “Mr and Ms” Thành Tín, nhưng phần
nhiều người ta nhìn vào nữ. Rõ ràng là công ty muốn người của tổng đoạt
giải. Em hiểu chưa!
- À…
Nguyên gật gật đầu. Thành đưa cho cô chiếc mũ bảo hiểm, nói chắc nịch:
- Đấy rồi em xem!
- Nhưng cái cô Linh Chi ấy cũng rất xinh đẹp. Nếu đoạt giải nhất thì cũng không có gì lấy làm lạ.
- Chỉ khéo trang điểm thôi. Em cũng đâu kém gì cô ta.
- Cám ơn anh. – Nguyên bật cười trước câu nịnh nọt. – Anh đúng là người có tinh thần đồng đội.
- Thôi lên xe. Anh sẽ chở em đi mua mấy cái đĩa dạy nhảy để em về nhà xem mà học theo.
***
Sau 10 ngày rèn giũa, hầu như tất cả các đội khác đã thuộc bài nhảy,
không cần đến huấn luyện viên nữa. Chỉ có đôi thí sinh của Chi nhánh 1,
nhất là cái cô thí sinh nữ là vẫn ù ù cạc cạc như vậy. Giám đốc Thái
thân với chị phụ trách nhân sự của tổng, nhờ chị mời hai huấn luyện viên bồi dưỡng thêm cho hai người. Sự đầu tư và kỳ vọng của mọi người dành
cho Nguyên lớn như vậy khiến cho cô cảm thấy thêm lo lắng. Cộng với áp
lực của ngày thi đang đến gần, cô rơi vào một trạng thái hỗn loạn trước
đây chưa từng có. Nguyên ơi là Nguyên, bản lĩnh của ngươi chạy đâu mất
tiêu rồi? Khiêu vũ thể thao chết tiệt. Tại sao người ta lại nghĩ ra cái
bộ môn trời đánh thánh vật này? Ước gì… Lần đầu tiên trong đời, cô ước
gì mình có họ với nữ hoàng dancesport Khánh Thi. Chỉ vậy mới hi vọng cô
có thêm chút năng khiếu thôi!
Chiều thứ bảy, toàn công ty được nghỉ. Phòng hội nghị cũng chỉ có một mình Nguyên. Vị huấn luyện viên nữ sao chưa thấy tới. Cả Thành cũng
thế, gọi điện còn không nghe máy. Hay là họ chán quá, xù mất rồi nhỉ?
Nguyên hết đứng lại ngồi một cách buồn chán, cuối cùng quyết định mở
nhạc ra tự tập. Cô cố gắng nhớ lại những động tác đã được dạy, miệng lẩm nhẩm đếm theo tiếng nhạc, hai tay giơ lên giống như đang ôm bạn nhảy,
chân bước theo nhịp. Một, hai, ba…
Cô hoàn toàn không biết rằng, có một người vừa mới xử lý công việc
với đối tác nước ngoài xong, nghe thấy tiếng nhạc phát ra bèn đi về phía căn phòng này.