Thế Phong tay ôm một tập tài liệu mật vừa mới nhận từ phía đối tác,
định đi về nhà, chợt nghĩ rằng có thể lúc này trong phòng hội nghị có
một người anh muốn gặp. Dù anh không có thời gian theo dõi các cuộc thi
kiểu phong trào như thế này nhưng tin đồn về “năng khiếu” nhảy
dancesport của nhân viên Chi nhánh 1 cũng bay lên tận phòng tổng giám
đốc ở lầu trên cùng mất rồi. Qua cánh cửa mở he hé, anh nhìn thấy một cô gái đang lắc lư như con thỏ trên đồng cỏ trong tiếng nhạc của một vũ
khúc nồng cháy. Liên tưởng về một con thỏ nhảy loi choi giữa các bụi cây khiến anh bật cười. Mặc dù tiếng cười rất nhỏ, nhưng cũng khiến cho vũ
công bất đắc dĩ đang say sưa tác nghiệp giữa phòng ngay lập tức dừng lại mọi động tác. Vị tổng giám đốc không biết mình là người phá đám, ung
dung tiến vào:
- Cô luyện tập một mình à?
Nguyên bối rối đến nỗi hai má muốn đỏ bừng cả lên nhưng cô cố nặn ra
một nụ cười gượng gạo. Vậy là những động tác vụng về của mình đã bị nhìn thấy hết rồi. Xấu hổ quá đi mất!
- Anh vẫn còn ở công ty ạ?
- Tôi có chút việc.
Nguyên đang định chạy lại tắt nhạc thì Phong ngăn lại.
- Không có ai tập cùng tiến bộ làm sao được?
- Bình thường thì có thưa anh, nhưng hôm nay có vẻ như mọi người đều bận cả rồi ạ.
- Tôi sẽ tập cho cô.
Nguyên tưởng cô đang nghe nhầm, bối rối hỏi lại:
- Tổng giám đốc, anh nói gì?
- Sao? Cô không tin tưởng tài năng của tôi?
- Dạ không… nhưng…
- Vậy thì bắt đầu! Tôi sẽ không tính công đâu mà cô ngại.
Tổng giám đốc có khác, nói là làm. Thế Phong đặt túi tài liệu lên
trên bàn, cởi áo vest khoác lên ghế, mở cúc tay áo sơ mi, xắn lên đến
khuỷu tay. Mặc dù bận rộn nhưng anh vẫn dành thời gian tập thể hình, nên qua lần áo sơ mi mỏng, đường nét thân hình hoàn hảo săn chắc mờ mờ hiện lên, tỏa ra một sức quyến rũ mê người. Anh tao nhã bước tới trước con
thỏ vụng về giờ mặt gần như tái mét, đưa một tay ra mời. Nguyên lập cập
đặt bàn tay mình lên tay anh.
- Lại gần một chút. Đứng xa như thế làm sao nhảy!
Thế Phong dùng lực trên cổ tay kéo cô lại gần sát mình. Cô gái không
kịp chuẩn bị, ngã sấp về phía trước. Thảm rồi! Nguyên nhắm mắt chắc mẩm
mình sẽ đâm sầm vào lồng ngực nam tính kia nhưng Phong đã kịp thời gia
lực, giữ cô lại ở một khoảng cách thích hợp.
- Thế này được rồi! Cô muốn sát quá cũng không nhảy được.
Giọng anh tràn ngập ý bông đùa. Người đối diện nín thinh, căng thẳng
đến độ quả tim trong lồng ngực đập thình thịch. Không phải cô run vì
nhảy cùng tổng giám đốc, cũng không phải do khí thế nam tính áp đảo của
anh. Điều cô lo ở đây chính là làm thế nào để không giẫm vào đôi giày
đắt tiền của cấp trên đây!
Nhưng Thế Phong rõ ràng là một thầy dạy nhảy cừ khôi. Dưới sự dẫn dắt của anh, Nguyên lần đầu tiên cảm được nhịp của giai điệu và bắt được
các bước nhảy Samba. Khi hoàn thành một đoạn nhảy mà không sai một bước
nào, Nguyên cao hứng cười lớn:
- Tổng giám đốc, anh giỏi thật đấy. Chuyên gia dạy nhảy còn phải bó
tay với em, vậy mà tập với anh một chút, em đã tiến bộ rõ rệt.
- Hồi tôi học đại học có môn này mà.
Cái gì? Chỉ là một môn học trong trường thôi mà đã thế này! Nếu như
cho anh đi đào tạo chắc bây giờ phải đoạt giải dancesport quốc tế rồi ấy chứ. Nguyên thầm so sánh và cảm thấy oán hận. Tại sao có người thì thừa năng khiếu, còn cô thì lại chẳng có tí tế bào nghệ thuật nào hết. Nhìn
ánh mắt có chút tủi thân của Nguyên, Thế Phong cảm thấy mềm lòng. Anh
khen:
- Thực ra cô nhảy đâu có tệ lắm.
- Dạ, anh đang an ủi em đấy ạ?
- Nếu như cô thấy chưa an tâm, tôi sẽ cùng tập luyện thêm với cô. Thứ ba, tám rưỡi tối. Tại phòng này.
- Em không dám làm phiền tổng giám đốc nữa đâu. Em biết anh rất bận.
- Nhưng hôm đó tôi rảnh. Mà từ giờ, cô đừng gọi tôi là “tổng giám đốc” nữa.
- Nhưng thưa tổng…
- Gọi là anh Phong. Tôi phải đi rồi. Cô tự bắt xe về nhé!
Cũng dứt khoát như lúc bắt đầu, Thế Phong cầm áo vest và cặp tài liệu rời khỏi phòng. Nguyên sau khi đứng sững trong phòng một phút, vội vàng đuổi theo. Ra được đến ngoài cửa tòa nhà, Thế Phong đã chuẩn bị lên xe. Cô đứng trên bậc thềm, gọi với theo:
- Anh Phong, cảm ơn anh.
Phong giơ một tay lên ra dấu đã nghe thấy, rồi lên xe phóng vút đi.
Thấm thoắt đã đến ngày thi “Nét đẹp Thành Tín”. Cuộc thi đặc biệt
chào đón ngài tổng giám đốc bận trăm công nghìn việc tới tham dự và đồng thời còn giữ một ghế trong ban giám khảo. Hội trường của tổng công ty
không có đủ sức chứa hàng trăm người nên ban tổ chức đã phải thuê hội
trường của một khách sạn sang trọng để tổ chức sự kiện đặc biệt này.
Thảo Nguyên trong bộ váy dạ hội trắng lộng lẫy, xúng xính cùng với Thành hồi hộp bước lên sân khấu. Cuộc thi trải qua hết ba vòng. Vòng trình
diễn trang phục tự chọn, vòng thi nhảy Samba và ba cặp được chọn vào
vòng chung kết sẽ thi thêm vòng ứng xử để định giải. Chưa kết thúc cuộc
thi nhưng nhìn vào đội hình, hầu hết ai cũng đoán cặp của văn phòng tổng công ty sẽ giành vương miện nam vương và hoa khôi. Còn đối với cặp nam
thanh nữ lịch của Chi nhánh 1, giám đốc Thái đã giảm khí thế, hạ chỉ
tiêu “chiến đấu” từ quyết tâm đoạt giải thành ra “cố gắng không đứng
hạng bét”.
Sau phần thi khiêu vũ thể thao, Nguyên thở phào nhẹ nhõm. Vậy là một
thử thách khó khăn nhất trong đời từ trước tới giờ đã được hoàn thành.
Cô đã nhảy một cách trôi chảy, không vấp váp và tránh được nguy cơ làm
trò cười cho toàn công ty. Mặc kệ kết quả có như thế nào, với cô đây đã
là một thành công mỹ mãn. Lúc thi xong, cô nhìn về phía Thế Phong cười
thật tươi. Anh cũng nhìn lại cô, khóe môi khẽ kín đáo nhếch lên. Giữa
hai người xa lạ bọn họ giờ đã có một bí mật. Chẳng ai có thể ngờ cô lại
có vinh dự được tổng giám đốc công ty bồi dưỡng hai buổi để hoàn thành
bài thi nhảy vũ điệu Samba này.
Sau vài tiết mục văn nghệ và tiểu phẩm cây nhà lá vườn, MC của chương trình bước ra thông báo kết quả cuộc thi. Những cái tên được xướng lên, tiếng vỗ tay râm ran. Đội cổ vũ của những cặp giành giải cao hưng phấn
reo hò ầm ĩ. Không ngoài dự đoán của mọi người, cặp đôi của Tổng công ty đoạt giải nhất. Chi nhánh 1, tất nhiên là chẳng nằm trong ba đội có
vinh dự ấy. Nguyên đã chuẩn bị tinh thần từ trước, nhưng trong lòng vẫn
cảm thấy có một tí thất vọng. Lúc vào trong cánh gà, Thành vỗ vai cô an
ủi:
- Không đứng cuối bảng đâu mà em lo. Vậy là xong nợ. Làm mất ngủ mấy ngày nay!
Anh ta nói xong làm động tác vươn vai ra chiều khoan khoái, giống như vừa xong một nhiệm vụ nặng nề được giao. Nhưng nào đã xong đâu. Phần
bất ngờ nhất của cuộc thi vẫn đang nằm ở cuối chương trình.