Sau khi đóng cánh cửa, chị chủ quầy thở ra một hơi thật dài, nhìn Nguyên dò xét:
- Em hù chị chết. Nữ trang nạm nhiều kim cương thế này, em một mình
cầm khơi khơi giữa chốn đông người mà không sợ giết người cướp của à? Em cũng sơ ý quá.
Giọng chị nghiêm trọng, lại còn hành động kéo vào trong phòng kín thế này chứng tỏ giá trị của sợi dây chuyền không phải là nhỏ. Nguyên bị
nhắc nhở bất giác cũng thấy gáy lạnh toát. Chị Hà chỉ cho cô một chiếc
ghế nhỏ trong góc, rồi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh. Chị mở nắp chiếc
hộp ra một lần nữa, cần thận nhấc sợi dây lên, còn lấy kính lúp săm soi
một hồi với vẻ say sưa, dường như quên luôn cả người ngồi bên. Cuối
cùng, chị cũng hài lòng thả sợi dây chuyền lại vào trong hộp, quay sang
Nguyên thì thầm:
- Bảo vật đấy, cô em ạ.
- Trị giá của nó như thế nào ạ?
- Các viên kim cương hoàn hảo, không tì vết. Tính riêng tiền kim
cương vào cỡ khoảng hơn 10 ngàn. Nhưng giá của món trang sức này lại nằm ở công chế tác cơ. Mẫu này độc nhất vô nhị, vì thế giá trị thực của nó, chị cũng không thể nói là bao nhiêu được.
- Mười… ngàn … đô ạ? – Nguyên lắp bắp hỏi khiến chị Hà phì cười:
- Chứ chẳng lẽ Việt Nam đồng. Em không tin kinh nghiệm 20 năm xem đá
quý của chị à. Nhưng xin lỗi chị tò mò xíu, sao em lại có món hàng độc
này vậy?
Nguyên nhận lại chiếc hộp, lúc này cảm giác như ôm nghìn cân sắt:
- Em … được tặng.
- Bạn trai tặng à? Đại gia cũng không bì được. Chắc là yêu em lắm đấy.
Nguyên ậm ừ không trả lời lại. Cô bỏ chiếc hộp trang sức vào trong túi, đứng lên chào:
- Em cám ơn chị. Thôi em xin phép về đây ạ!
Suốt chặng đường về nhà hôm ấy, Đặng Thảo Nguyên giống như đang thực
hiện nhiệm vụ vận tiêu, nhìn ai cũng thành ra thích khách đang rắp tâm
rình rập cô hết. Mỗi lần có chiếc xe máy nào từ sau vượt lên trước, tim
cô lại nảy lên một cái. Thế mới biết đa số người giàu có đeo trang sức
đầy người thường chết sớm cũng có cái lý do của nó. Thì hại thần kinh
quá mà!
Mối quan hệ từ sau khi nhận lời yêu đương của Nguyên và sếp Tổng lần
đầu tiên rơi vào cục diện bế tắc vì vụ việc quà tặng. Cô không hiểu rõ
nội tình vì sao Linh Chi lại dây dưa vào chuyện chiếc vòng đeo cổ nhưng
trong thâm tâm dần cảm thấy hối hận vì đã nghi ngờ Thế Phong. Ở địa vị
của anh, tuyệt đối không có chuyện phải lấy lòng hai cô gái bằng một
chiếc dây chuyền. Nhưng giá trị của món đồ quá lớn. Cô như đang ôm phải
một củ khoai lang nướng nóng bỏng tay, giữ lại chắc chắn không được còn
trả về thì với tình trạng vừa căng thẳng vừa lạnh nhạt như hiện tại của
hai người, cô lần lữa vì e ngại.
Cục diện bế tắc chỉ bị phá vỡ khi
phòng kế hoạch bất ngờ có thêm một nhân viên mới được tuyển vào. Nhân
viên mới này, phải gọi là thế nào nhỉ? Nam giới tầm trên dưới 25 tuổi,
đẹp trai, ăn mặc hợp mốt, lại là công tử con một cổ đông lớn trong công
ty, vừa đi du học nước ngoài về. Thêm nữa, điều này mới thực quan trọng: Chàng ta còn chưa có bạn gái. Còn chưa có bạn gái đấy! Một người như
thế trong cái xã hội hiện giờ thì chị em phải gọi là gì? Là GAY à? Oh my god!
Đừng bi quan như thế chứ. Anh chàng chắc không gay đâu, vì ngày đầu
tiên đi làm, anh ta đã đĩnh đạc bước tới trước mặt Nguyên và trước con
mắt tò mò của mọi người, hỏi cô với giọng nói vô cùng nghiêm túc:
- Chào cô. Cô có nhớ đã gặp tôi ở đâu không?
Lúc đó Nguyên đang viết email cho CEO gửi những phân tích của phòng
kế hoạch về lịch trình dự kiến của việc rà soát. Trong đầu vẫn quay
cuồng các mốc thời gian giả định, thấy người mới tới hỏi như thế, cô
tròn mắt lên nhìn. Anh ta lại càng sán lại:
- Cô không nhớ tôi à?
Điệu bộ nhiệt tình như thế, nếu cô muốn làm như không nhớ cũng không
được. Huống gì anh ta là một người rất dễ nổi bật trong đám đông. Nguyên nhớ lại cách đây hai ngày, lúc cô đi mua đồ trong siêu thị 24 giờ ở gần nhà thì anh chàng này va phải cô, khiến cho mấy món đồ cầm trên tay rơi hết xuống đất. Anh cúi xuống nhặt lên giùm, còn cẩn thận đưa tới tận
quầy tính tiền cho cô. Không ngờ, bây giờ anh ta lại trở thành đồng
nghiệp làm việc chung phòng.
Nguyên nhoẻn miệng cười:
- Vâng, là anh ạ?
Người mới đến tên là Quốc Cường. Vì xuất thân đặc biệt của mình, mọi
người trong phòng trìu mến đặt cho anh ta biệt danh là Cường “Euro”, để
phân biệt với Cường “Đô la”. Anh ta không thèm chấp, còn mời mọi người
đi ăn ở món Thái ở Parkson. Mới chỉ vào văn phòng được hai ngày, cái tên Cường “Euro” đã nổi tiếng khắp lầu trên xóm dưới, trở thành viên ngọc
sáng của phòng kế hoạch và đề tài nóng hổi trên môi các cô gái chưa
chồng ở văn phòng, bên cạnh sếp tổng. Nóng hơn nữa là vừa mới vào làm,
anh ta đã công khai thể hiện sự quan tâm đặc biệt đến Đặng Thảo Nguyên,
cũng là một nhân viên mới gia nhập đội ngũ phòng kế hoạch chưa lâu. Tin
tức rất nhanh bay lên lầu trên cùng.
Trong văn phòng, hai người đàn ông đang ngồi bắt chéo chân trên sô
pha, vừa thưởng thức cà phê vừa trò chuyện với vẻ nhàn hạ, như thể cuộc
tranh luận về các vấn đề kinh doanh mới kết thúc vài phút trước chưa
từng tồn tại. CEO của Thành Tín tên là Đỗ Quốc Vinh. Lúc Thế Phong vẫn
còn đang è cổ với các nghiệp vụ ở ngân hàng của bác anh, Quốc Vinh đã là giám đốc vùng cho hệ thống bán lẻ của một nhãn hàng nước ngoài ở Việt
Nam. Nhưng sau đó, anh ta bị đồng nghiệp chơi cho một vố mất hết danh
dự, chính Thế Phong đã lôi anh dậy từ vũng ngập bùn. Quốc Vinh học sớm
hơn hai khóa, là đàn anh cùng chung trường đại học nên vẻ ngoài nhìn
chín chắn, đạo mạo hơn Phong. Anh nhấp một ngụm cà phê sữa, khen:
- Quái! Tôi chưa thấy chỗ nào pha cà phê ngon hơn. Anh không tham gia vào thị trường đồ uống quả là một uổng phí lớn đấy.
Thế Phong cười, nhớ lại có người sau khi được anh pha cà phê cho uống cũng có biểu hiện rất hài lòng:
- Tôi thì không có hứng thú nhưng nếu anh thích thì tôi sẽ ghi lại công thức pha chế cho.
- Thôi thôi… ôm mấy cái dự án mới ở Đà Nẵng cũng đã khiến tôi ngộp thở
rồi. Nhưng anh cứ ghi lại đi. Khi nào lăn lộn thương trường chán rồi,
tôi sẽ quy ẩn, mở một quán nước nho nhỏ có khi lại dùng đến đấy!
Hai người cùng cười. Đang giai đoạn dấn thân cho sự nghiệp mà đã nghĩ đến lúc “giải nghệ” thì hơi sớm. Nhưng nếu rồi cũng đến lúc như thế thì sẽ làm gì nhỉ? Gì cũng được, Phong thầm nghĩ, nhưng miễn là được cùng
làm với cô gái ấy.
- Xin lỗi, anh đang nói gì cơ? – Trong một lúc, dường như Phong đã
nhìn thấy tương lai sau này của hai người nên vô tình lộ ra dáng vẻ mất
tập trung, một điều trước đây hình như chưa từng xảy ra.
- Tôi đang nhắc đến cái cậu chàng Cường Euro kia kìa.
- À, anh bạn đó. Sao tự nhiên cậu ta lại vào Thành Tín vậy? Chẳng
phải vẫn nói làm cho các công ty Việt Nam là đông lạnh tài năng sao? Mà
ai đồng ý ký hợp đồng lao động với cậu ta vậy?
- Chính tay tôi ký đây chứ ai. Nhưng cậu có biết người nào “bỏ nhỏ” tôi làm vậy không? Chính là Chủ tịch, ông nội anh đấy!
Thế Phong nhíu mày. Đây quả là một tin tức khiến người ta phải suy
nghĩ. Tất nhiên trong công ty không hiếm những trường hợp là con của vị
này vị kia vào làm nhưng để đến ông nội của anh đích thân ra tay thì
chưa từng có tiền lệ. Và thêm nữa, đối tượng chính lại là người chẳng
phải cần đến một mối quan hệ cửa sau mới có thể tìm được việc. Nhưng
những điều nghi vấn này không là gì so với tin tức động trời mà anh vừa
nghe sau đây, đến nỗi nó khiến cho Phong suýt nhảy bật ra khỏi ghế.