Quốc Vinh không ngờ phản ứng của cái người luôn nhìn mọi chuyện với
con mắt lạnh lùng lãnh đạm này khi nghe tin tức hai nhân viên mới của
phòng kế hoạch công khai tán tỉnh nhau lại dữ dội đến như vậy. Anh đổi
chân, nói giọng bông đùa:
- Cô gái lần trước họp cùng chúng ta ấy, quả là không chỉ có sức hút đối với một mình tôi!
- Anh nói thế là ý gì? – Giọng nói của người đối diện lộ ra vẻ hằn học.
- Hôm đó khi cô ấy cười với tôi, tôi đã cảm thấy như có làn gió xuân
thổi tới. Mỗi tội chưa kịp có ý định gì thì cái tên trẻ tuổi ngổ ngáo
kia đã nhảy ra tranh phần trước rồi. Chẳng lẽ giờ lại ra mặt, cạnh tranh công khai với cậu ta?
- Vớ vẩn. Cô ấy không có cười với anh!
- Sao anh biết?
Thế Phong không trả lời mà đứng dậy đi về phía bàn làm việc, hỏi một câu hỏi trọng tâm:
- Chuyện tán tỉnh, anh cũng chỉ nghe nhân viên kháo nhau thôi phải không?
Vinh đứng lên theo, bước tới gần bàn làm việc của tổng giám đốc, mở
công tắc màn hình máy tính phụ đặt trên chiếc bàn ở mé bàn làm việc
chính ra.
- Không chỉ nghe, mà còn tận mắt chứng kiến cơ. Mời anh xem sẽ rõ!
Mấy cái trang bị hiện đại này cũng đến lúc phát huy tác dụng rồi đây!
Anh ta vừa nói vừa mở một chương trình ứng dụng trên thanh công cụ
của màn hình máy tính, lập tức cửa sổ nhảy ra hàng loạt các biểu tượng
camera đang hoạt động. Vinh nhấp vài đường chuột, tìm thấy đúng số hiệu
chiếc camera đặt trong phòng kế hoạch bèn phóng lớn lên. Trên màn hình
cỡ đại 24 inch hiện rõ quang cảnh làm việc điển hình của các nhân viên
văn phòng. Có người ngồi chăm chú gõ bàn phím bên màn hình vi tính, có
người gọi điện thoại, có người đi ra tủ hồ sơ, có người sử dụng máy in…
chăm chỉ như những con kiến thợ. Chỉ bằng một cái liếc mắt, Thế Phong
nhận ngay ra chỗ của Nguyên, dù cho với hướng đặt máy quay này, anh chỉ
nhìn thấy đầu và một phần lưng của cô. Rồi đột nhiên, từ ngoài khung
hình ào vào một thân hình đàn ông cao lớn. Chính là cậu chàng Quốc Cường Euro kia! Cậu ta hỏi Nguyên cái gì đó, điệu bộ cười nói lọt vào mắt
Phong trông rất toe toét, rất kệch cỡm. Sau đó cậu chàng lôi một cái ghế tới, kéo sát vào chỗ cô gái của anh, chỉ để lại trước mắt Thế Phong hai bóng lưng và hai mái đầu chụm sát vào nhau.
- Đấy, tôi để ý mấy lần thấy cứ năm phút là cô cậu này lại dính lấy nhau.
Đỗ Quốc Vinh vô tư bình luận mà không biết mình đang đổ thêm dầu vào lửa.
- Bật tiếng lên đi.- Phong giục.
- Không có tiếng. Công nghệ của chúng ta chưa được cập nhật đến mức ấy. Nếu như anh muốn, tôi sẽ cho thư ký yêu cầu bên lắp đặt…
Nhưng người đàn ông kia đã chẳng còn nghe lọt tai được một câu nào
nữa, thoắt biến thành một mũi tên phóng ào một cái đã mất hút ra khỏi
phòng, để lại vị giám đốc điều hành với một bụng nghi ngờ. Vinh ngồi chơ vơ ngẫm nghĩ một lúc, bất ngờ hiểu ra bèn vỗ đùi cái “đét”, kêu lên:
- Ôi sếp à! Chết anh rồi nhé!
***
Đặng Thảo Nguyên không biết làm cách nào để có thể xua được “cái
đuôi” cứ lằng nhằng bám theo cô suốt mấy ngày nay. Buổi sáng, vừa ngồi
chưa ấm chỗ, Cường Euro đến là đã tót ngay ra chỗ của cô, bày lên bàn
một suất đồ ăn sáng nóng hổi. Cô nói cô ăn sáng rồi, anh ta cũng chẳng
phiền lòng, đổi suất ăn sáng bằng những phần bánh xốp, bánh trứng có thể ăn lai rai trong ngày. Bữa trưa thì nhất quyết cứ phải đợi đi với cô ra căng-tin để cùng ăn trưa, dù trễ mấy cũng chờ bằng được. Còn trong giờ
làm việc thì chốc chốc anh ta lại chạy lại chỗ cô, với một lý do vô cùng chính đáng là nhờ cô giải thích những vấn đề của phòng kế hoạch mà anh
ta chưa nắm rõ. Ban đầu Nguyên còn nhiệt tình, nhưng dần dần phát hiện
ra ý đồ tiếp cận rõ ràng của anh chàng, nên cô luôn cố gắng giải quyết
nhanh gọn, rõ ràng từng việc. Tuy nhiên, không biết chàng trai này có
phải là do đi du học nước ngoài về, tiếp thu tính tình cởi mở thông
thoáng của người ta hay không mà với bất kỳ thái độ nào của Nguyên, anh
ta vẫn cứ như một loại khí trơ, chẳng biểu lộ một tia phiền hà nào.
- Những thủ tục rà soát hành chính và rà soát kỳ cuối đối với những
nhà nhập khẩu mới được quy định trong tham vấn của bên nguyên đơn là
chính phủ Việt Nam và bị đơn là Hoa Kỳ. Các điều luật và thủ tục hành
chính anh có thể tìm hiểu trong tập tin “Chống phá giá” tôi lưu ở trong ổ đĩa chung của phòng Kế hoạch. Vậy được rồi đó!
Nguyên đưa tờ giấy note cho Cường, nhưng anh chàng còn chùng chình chưa chịu đi ngay, hạ giọng thì thầm:
- Cô tài thật! Nếu không có cô hướng dẫn thì tôi chẳng biết đâu mà
lần. Để bày tỏ lòng cảm ơn, tôi muốn mời người đẹp đi ăn tối nay.
- Xin lỗi, tôi… – Nguyên ngồi xích ra xa một chút, bối rối trước lời
mời bất ngờ nên chưa biết phải từ chối như thế nào cho khéo léo.
- Đây chỉ là một bữa ăn bình thường để cảm ơn sự giúp đỡ của cô thôi. Tôi sẽ còn làm phiền cô nhiều nữa trong quá trình công tác. Vậy xin
đừng từ chối tấm lòng thành thật của tôi mà!
Bốn chữ “tấm lòng thành thật” chui vào tai người nào đó thường rất dễ gây hiểu lầm. Quả nhiên, giông tố đang ầm ầm kéo đến phòng kế hoạch,
khi mà, vị tổng giám đốc cao to đẹp trai của Thành Tín đang đứng sừng
sững ở giữa phòng, khuôn mặt thâm trầm giống hệt như của một vị thanh
tra khó tính chuyên đi bắt lỗi người khác. Các nhân viên đương trong cơn sửng sốt chưa kịp mở miệng chào hỏi đã bị sếp của họ lạnh lùng gạt tay. Cho nên, ngay cả khi Phong tiến đến gần sát bên, cái cặp đôi vẫn đang
mải co co kéo kéo, thì thầm to nhỏ ở góc kia vẫn không hề hay biết.
- Hừm! – Phong ho nhẹ. – Tại sao trong giờ làm, hai nhân viên này lại tụ tập bàn chuyện riêng vậy?
Tiếng nói trầm lạnh vang lên,vừa nghe đã biết là ai đến khiến cho
Nguyên sững hết cả người. Lại còn bị quy cho cái tội nói chuyện trong
giờ làm việc nữa chứ. Tình ngay lý gian khiến cho cô bối rối đến nỗi cảm thấy máu đã dồn lên mặt nóng ran. Tên thủ phạm chính, trái lại thoải
mái ngẩng lên cười hì hì:
- A, chào sếp! – Cường Euro đứng dậy, làm như không có chuyện gì bắt
tay Phong. – Mấy hôm nay bận tiếp nhận công việc mới nên em chưa lên ra
mắt anh được.
Sau đó, anh ta chỉ tay về phía Nguyên, vui vẻ giải thích với ý che chở:
- Anh đừng trách oan cô ấy nhé. Em vừa đến có nhiều việc chưa hiểu nên cần hỏi cô ấy.
Câu nói làm cho Phong phát hỏa trong người. Ý tứ thế này, khác gì coi anh là kẻ phản diện. Lại nữa, cả phòng kế hoạch này có đầy người ra
đấy, sao lại phải chọn cô để hỏi. Chết tiệt thật! Còn cái cô kia nữa,
nãy giờ cứ cúi đầu ngồi yên một chỗ, chẳng có ý muốn giải thích gì với
anh cả. Thế Phong lạnh nhạt bắt tay Quốc Cường, nói:
- Nếu cậu hỏi xong rồi thì mời về chỗ. Lát nữa lên lầu 15 gặp tôi. Còn Thảo Nguyên!
- Dạ?
Anh thấy cô ngước lên, đôi mắt có đôi chút ngơ ngác.
- Cô chuẩn bị, mai đi công tác cùng ban giám đốc!
- Ơ…
Rồi chẳng để ai kịp tiêu hóa cái thông tin đột ngột ấy, Phong quay sang bảo với trưởng phòng kế hoạch:
- Chị Hạnh liên hệ thư ký yêu cầu họ book thêm một vé đi Đà Nẵng cho nhân viên Đặng Thảo Nguyên.
- Vâng, thưa tổng giám đốc.
Chị Hạnh lúc này mới rời khỏi chỗ ngồi, kính cẩn tiễn ngài sếp tổng
ra khỏi phòng. Vậy là chỉ trong vòng chưa đầy năm phút, số phận của hai
kẻ vi phạm nội quy công ty đã được định đoạt: Một người được chỉ định đi công tác đột suất với sếp, còn người kia thì ngay chiều hôm đó đã được
phân công vào tổ dự án bất động sản, tuyệt nhiên không còn bất cứ liên
hệ nào với lĩnh vực xuất nhập khẩu nữa.