☆Chương 105: Người quen.
“Sau khi trở về, chắc tôi lại đi ăn vịt.” Nhìn đến bầy vịt trước mắt, Quách Kiến lại nói ra câu nói ở kỳ đầu tiên.
Nhiệm vụ này không giống như nhiệm vụ ở kỳ một, kỳ một là yêu cầu tuyển thủ tìm được con vịt có tấm thẻ manh mối, mà ở nhiệm vụ của kỳ này, con vịt nào cũng có tấm thẻ của tiết mục. Khi tuyển thủ cởi tấm thẻ trên thân vịt xuống, cũng như đem chúng nó nhốt lại hết vào trong lồng sắt thì xem như là thành công.
Cố Niệm Bắc cùng Giang Nam Ảnh đến sớm hơn Quách Kiến bọn họ, khu vực các nàng hiện tại là vịt bay vịt nhảy, Quách Kiến và Nhậm Phương Trạch cẩn thật quét một vòng cũng chưa thấy được bóng dáng Cố Niệm Bắc và Giang Nam Ảnh đâu.
Bởi vì số lượng vịt ít hơn nhiều so với ở kỳ một, hơn nữa còn có lồng sắt, vịt trong sân dần dần giảm bớt, độ khó khăn của trạm kiểm soát này là thấp hơn kỳ một nhiều. Vì thế, sau một giờ, bốn người chật vật sắp không chịu nổi cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ thứ hai.
Sau khi nhanh chóng thay quần áo mới, hai tổ lần nữa xuất phát, khoảng cách mười lăm phút lúc ban đầu đã hoàn toàn bị san bằng, hai tổ lại trở về trên cùng vạch xuất phát.
“Nam Ảnh, chị nói nhiệm vụ tiếp theo sẽ là cái gì?”
“Trí lực, thể lực, nhiệm vụ tiếp theo hẳn là vận khí. Mà ở nhiệm vụ tiếp theo, chúng ta có tám phần sẽ gặp được người quen.” Người quen Giang Nam Ảnh chỉ chính là Tằng Dật, hơn nữa còn có hạng mục nào so với trò ném phi tiêu quả táo khảo nghiệm vận khí tốt hơn chứ?
Khi hai người tới được địa điểm của nhiệm vụ thứ ba, Cố Niệm Bắc nhịn không được mà quay đầu nhìn về phía Giang Nam Ảnh, nói: “Nam Ảnh, thật sự bị chị đoán đúng rồi, chẳng qua là không phải người quen, là mèo quen.”
Vốn còn lười biếng mà nằm trên tấm vải đỏ phơi nắng, Miêu đại gia nghe thấy “Mèo chín*” trong miệng Cố Niệm Bắc, thân thể lông xù có chút run rẩy.
*thục miêu: tùy vào ngữ cảnh, như câu trên kia là 'mèo quen', [thục] là thuần thục; còn nói riêng thì còn có nghĩa khác là 'mèo được nấu chín', [thục] này mang nghĩa là 'chín'.
Cố Niệm Bắc hoàn toàn không phát hiện lời nói của mình có nghĩa khác, nàng còn đang có ý đồ tới gần Miêu đại gia, từ sau lần nàng trả Miêu đại gia về cho Lý Nhạc, nàng vẫn chưa được nhìn thấy nó, có chút nhớ thương.
“Con mèo này....”
“Làm sao vậy?” Nhậm Phương Trạch thấy Quách Kiến một bộ muốn nói lại thôi, liền mở miệng hỏi.
“Lần trước ở bệnh viện tôi có gặp qua nó.”
Con thỏ 'chân ái' ở Eshabia kia là làm thế nào cũng không chịu rời khỏi Quách Kiến, cho nên Quách Kiến liền làm thủ tục nhận nuôi nó.
Mấy ngày hôm trước, con thỏ có chút không thoải mái, Quách Kiến liền mang nó đi bệnh viện thú cưng nhìn xem. Kết quả Quách Kiến mới vừa tiến vào cửa bệnh viện, liền có một bóng trắng hướng chỗ hắn vọt tới, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, thân thể hắn đã làm ra động tác rồi. Chờ đến khi hắn hồi phục lại tinh thần nhìn xuống, là một con mèo trắng đang ở trong lòng ngực hắn giãy giụa, mà cách đó không xa, Lý Nhạc kêu “Mèo con” vội vội vàng vàng chạy tới.
“Không biết nó hiện tại tuyệt dục thành công chưa?” Lý Nhạc ngày đó chỉ kịp nói với Quách Kiến mấy câu, lập tức ôm mèo lần nữa trở về phòng phẫu thuật, cho nên Quách Kiến cũng không biết chuyện tiếp theo.
Miêu đại gia mới vừa bị Cố Niệm Bắc làm cho hoảng sợ cũng có chú ý có tầm mắt nhìn chằm chằm nó, khi nó phát hiện chủ nhân ánh mắt là Quách Kiến, thân thể run càng thêm lợi hại. Sự run rẩy này vô tình không giữ được tấm vải đỏ dưới thân nó, theo tấm vải rơi xuống, cơ quan tổ tiết mục bố trí bắt đầu vận chuyển, sân khấu lớn phía sau tấm vải dần dần lộ ra trước mắt mọi người.
“Đã tới giờ rồi sao?” Trong tay còn cầm phi tiêu cùng quả táo, Tằng Dật ngây ngốc hỏi Lý Du đang bị trói vào cột, mà Miêu đại gia đứng trước Tằng Dật giờ phút này biểu tình giống hệt Tằng Dật, hoàn toàn không biết tình huống hiện tại là như thế nào.
“Tới rồi.” Lý Du hiện tại trên mặt đều tràn ngập không tình nguyện, hắn thật đúng là điên rồi mới chịu đáp ứng cùng Tằng Dật tới tham gia cái tiết mục này.
Trước khi tới Lý Du còn nghĩ sẽ hẹn Tằng Dật đến một nơi hẻo lánh, đánh hắn tơi bời một trận rồi mới bắt đầu thu hình. Kết quả là không nghĩ tới hắn vừa mới trình diện thôi, Tằng Dật liền cầm dây thừng lao tới phía hắn, còn chưa kịp phản kháng đã bị trói lên cây cột mất rồi. Cũng lúc đó, Lý Du còn gặp được tên họ hàng mập mạp của hắn và con mèo bụ bẫm kia, một người một mèo đều ngáp dài, đều là bộ dáng không tỉnh ngủ.
Bị trói trên cột hồi lâu, nhưng không ai cho hắn lời giải thích, Lý Du rốt cuộc nhịn xuống mở miệng hỏi, kết quả đổi lấy chính là đáp án cũng chứa chấp vẻ buồn ngủ: “Nếu không thì cậu ở ngay trên cột này ngủ đi, tỉnh dậy thì tiết mục cũng kết thúc là vừa.”
Trong một giây đó, Lý Du rốt cuộc hiểu được vì sao Tằng Dật lại mời hắn tới tham gia cái tiết mục này, chờ hắn được thả ra rồi, hắn nhất định phải đi hành hung Tằng Dật.
Có điều, tuy rằng Lý Du đã hiểu được chân lý của cái tiết mục《 toàn lực đi tới 》này, nhưng đến tận lúc vải đỏ đã bị kéo ra, hắn vẫn không biết mình bị trói ở trên cột để làm gì.
Kỳ thật dựa theo tính toán ban đầu của tổ tiết mục, là muốn cho Tằng Dật cùng Lý Du hoàn thành một loạt các trò ảo thuật quy mô lớn bao gồm cả cưa điện sinh tồn, nhưng trong quá trình học tập ở giai đoạn trước, Tằng Dật bày ra khí chất cuồng ma khủng bố cầm cưa điện cũng như năng lực học tập vi diệu, hơn nữa màn ảo thuật này thực chất là để khảo nghiệm tinh thần phối hợp của bạn đồng hành, tổng hợp các loại nhân tố, tổ tiết mục cuối cùng từ bỏ tính toán ban đầu, chỉ giữ lại hạng mục ném phi tiêu này.
Đương nhiên, Tằng Dật ném phi tiêu độ chuẩn xác cũng không cao, nhưng mà phi tiêu đều là đặc chế, cho dù thật sự ném trật cũng sẽ không tạo thành thương tổn gì.
Tổ tiết mục vốn dĩ định ở trước khi tiết mục chính thức thu hình, trước tiên sẽ cùng cộng sự của Tằng Dật tiến hành giao lưu, tổ tiết mục bọn họ đối với khách quý hữu nghị tham gia này vẫn là rất hữu hảo. Nhưng Lý Du vừa lộ diện, nhân viên công tác còn chưa kịp mở miệng, Tằng Dật đã trói người lại, bị Tằng Dật ngắt đoạn như vậy, tổ tiết mục trong lúc nhất thời vậy mà lại quên mất phổ biến với Lý Du. Cho nên cuối cùng Lý Du vẫn là phải cùng với những tuyển thủ mà biết đến nội dung nhiệm vụ.