EP 4
**
Nói mới nhớ, kỳ thật mười năm qua tôi và Lục ca không hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời của nhau.
Sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở, chúng tôi thi vào hai trường cấp ba khác nhau trong huyện, trong lúc đó chúng tôi vẫn giữ thông tin liên lạc của nhau, thậm chí năm thứ hai của trung học, chúng tôi còn liên lạc chặt chẽ trong một khoảng thời gian ngắn. Sau khi thi vào đại học, tôi thi đậu Đại học Thượng Hải, còn anh thì thi vào Đại học Khoa học và Công nghệ Trung Quốc ở An Huy. Tôi mới có WeChat vào năm thứ nhất, và anh ấy là một trong những người bạn trên WeChat sớm nhất của tôi.
Tôi vẫn nhớ rằng tôi mới bắt đầu viết sách ở Tấn Giang khi tôi còn là sinh viên năm nhất. Khi đó, tôi không hoàn toàn biết sự khác biệt giữa bút danh và thân phận trong hiện thực, thậm chí còn ở trên QQ chia sẻ địa chỉ của mình trên Tấn Giang và mong bạn bè đi cổ động. Kết quả, Lục ca nói với tôi rằng tiểu thuyết của tôi viết rất tốt. Hiện tại đề cập lại với anh ấy chuyện này nhưng anh ấy thực sự hoàn toàn không nhớ được.
Có lẽ trong phương diện tình cảm, con gái thực sự càng tinh tế hơn, đặc biệt là mối tình đầu, nó có ý nghĩa rất lớn với con gái, cho nên, qua nhiều năm như vậy, dường như tôi chưa bao giờ quên được những chuyện liên quan đến Lục ca.
Trước năm ngoái, lần gặp cuối cùng của chúng tôi là vào năm chúng tôi vừa tốt nghiệp trung học.
Lúc đó, chồng của chị họ tôi mở quán đồ uống, nghỉ hè tôi đến làm phụ giúp, rất nhiều bạn bè đã đến xem và ủng hộ cho tôi, Lục ca và một bạn học cấp 2 khác cũng đến cửa hàng mua đồ uống và thuận tiện trò chuyện với tôi, khi đó, anh ấy thực sự trông vẫn như một thanh niên mới lớn, mặc áo bóng rổ, cả người nóng hôi hổi mà chạy vào, phía sau còn có ánh nắng chói chang.
Sau đó, chính là 6 năm không có tin tức.
Mối quan hệ của chúng tôi chỉ dừng lại ở trong vòng bạn bè, mỗi người đều có một quỹ đạo sinh hoạt riêng, nhìn qua, có vẻ như cuộc đời này sẽ là mối quan hệ giữa mối tình đầu và những người bạn học cấp 2 bình thường, và sẽ không còn giao thoa nữa. Dù sao, cuộc sống hiện thực cùng tiểu thuyết luôn có điều bất đồng, tôi viết nhiều tiểu thuyết như vậy nhưng cũng chưa từng mong muốn tình cảm của mình sẽ giống như tiểu thuyết.
Tuy nhiên, có một điều không thể phủ nhận là mỗi khi người khác hỏi tôi thích mẫu con trai nào nhất, tôi sẽ trả lời, đó là một chàng trai trắng trẻo, cao, gầy, có đôi mắt to, khi cười trông rất ưa nhìn và có má lúm đồng tiền, kỳ thật đây chính xác là vẻ ngoài của anh ấy.
Đúng, Lục ca là mối tình đầu của tôi, và trước nay cũng là mẫu người lý tưởng của tôi.
Thời gian trôi qua đến năm ngoái, năm 2017.
Lúc đó Lục ca đang học cao học ở Anh, vào một ngày tháng 6 năm ngoái, hai chúng tôi trò chuyện trong vòng bạn bè, bởi vì cảm thấy hứng thú cùng một đề tài, liền thuận miệng trò chuyện riêng hai câu, sau này, sẽ có chút liên lạc đứt quãng, chỉ nói về một số mẩu chuyện hằng ngày, tôi biết anh ấy sẽ chính thức trở lại làm việc tại Trung Quốc vào tháng 9 năm ngoái, vì vậy đã hẹn gặp và nói chuyện sau khi anh ấy trở về Trung Quốc.
Trong khoảng thời gian đó, tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc phát triển mối quan hệ nam nữ với anh ấy, thực sự chỉ coi anh ấy như một người bạn học cũ bình thường, hơn nữa, sau bao nhiêu năm không gặp, có lẽ anh ấy đã không phải là dáng vẻ mà tôi thích nên tôi cũng không để chuyện này ở trong lòng.
Một thời gian sau khi anh ấy về Trung Quốc, chúng tôi hẹn nhau đi xem phim và ăn tối.
Lần đầu tiên khi gặp mặt, vừa ra khỏi thang máy, tôi đã nhìn thấy anh ấy đứng cạnh cây cột đợi tôi từ xa, tôi nhớ mang máng, lúc đó anh ấy đang mặc một chiếc áo phông đen và quần jean rách, đang cúi đầu nhìn điện thoại, tôi đến gần anh ấy, anh ấy mới ngẩng đầu nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi có chút kinh ngạc, khi thấy anh ấy gần giống như thời niên thiếu, vẫn là kiểu mà tôi thích.
Trong lòng kỳ thật có chút khẩn trương cùng thẹn thùng, tôi cười cười, nói, “Hello.”
Anh ấy cũng cười, “Hello, đi thôi, đi lấy vé xem phim.”
Huyền diệu chính là, toàn bộ cuộc giao tiếp đều tự nhiên dị thường, không có bất luận sự lạ lẫm hay xấu hổ nào.
Sau khi xem phim xong, chúng tôi đi ăn ở một quán thịt nướng gần nhà, bởi vì đông người xếp hàng nên chúng tôi quyết định chơi cờ ca rô trong khu vực chờ đợi một lúc.
Trong bữa tối, chúng tôi trò chuyện về công việc, anh ấy cũng nói với tôi về việc học tập và cuộc sống của anh ấy ở Anh, trong lúc đó, anh ấy đã rất chiếu cô tôi, dành cho tôi phần thức ăn nướng xong trước và gắp cho tôi tất cả những gì tôi thích ăn, nói chuyện phiếm cũng rất vui vẻ, sau bữa ăn chúng tôi còn đi mua trà sữa, sau đó dọc theo đường đi lắc lư anh ấy đưa tôi về nhà.
Khi anh ấy sắp đến cột đèn giao thông gần nhà tôi, anh ấy đột nhiên quay đầu lại và nói với tôi: “Anh nhớ chỗ này, trước kia anh đã từng đi qua đây khi anh đưa em về nhà sau khi tan học.”
Tôi sửng sốt, gật gật đầu.
Anh nhìn tôi, nói, “Nơi này thật đúng là không có thay đổi gì.”
Lòng tôi cảm động một chút, nhưng vẫn chưa nói gì.
Thứ 5 tuần sau đó, chúng tôi hẹn nhau đi ăn lẩu buổi tối.
Nghĩ lại, ngày hôm có lẽ là ngày bắt đầu của hết thảy.
Chỗ ăn rất gần chỗ tôi làm, tôi đến trước, ngồi đợi anh ấy ở chỗ ngồi, được chừng nửa tiếng thì từ xa tôi nhìn thấy một tiểu soái ca cao lớn mặc áo sơmi xanh, quần đen, đeo kính từ ngoài cửa bước vào, nhìn xung quanh như đang tìm ai đó, rồi nhìn kỹ lại, đây không phải là Lục ca sao.
Tôi vẫy vẫy tay, anh ấy liền bước đến chỗ tôi và ngồi xuống ghế đối diện.
Là một nhan cẩu, tôi phải nhấn mạnh rằng ngày hôm đó anh ấy thực sự rất đẹp trai, thậm chí còn đẹp trai hơn lần trước, ngay khoảnh khắc nhìn thấy anh ấy, tôi đã trực tiếp bị hạ gục. Đó chính là hình mẫu lý tưởng của tôi, ăn mặc với dáng vẻ tôi thích nhất nên lực sát thương trực tiếp đạt tới mãn cấp, cho đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn nói với anh ấy, ngày đó anh thật sự quá giống giáo thảo, dù sau khi yêu đương anh ấy lại mặc như vậy rất nhiều lần, nhưng tôi vẫn không có cảm giác mãnh liệt như ngày đó, thậm chí còn tỏ vẻ ghét bỏ anh ấy, Lục ca cảm thấy phi thường bi thương QAQ.
Dù sao, tim tôi đập thình thịch từ khi bữa cơm mới bắt đầu và liên tục cho đến cuối bữa.
Sau bữa tối, Lục ca nhìn giờ và nói với tôi: “Vẫn còn sớm, chúng ta đi đâu đó một chút không?”
Tôi nói “Được“.
Anh cầm lấy chiếc túi tôi đang cầm, “Anh xách giúp em, hay là chúng ta từ đây đi dạo Bến Thượng Hải đi.”
Vì vậy, chúng tôi từ nơi ăn cơm đến Bến Thượng Hải một cách chậm rãi.
Hôm đó thời tiết không lạnh cũng không nóng, nhiệt độ phù hợp, chúng tôi vô tư trò chuyện, nói đủ thứ chuyện trên đời, đến cột đèn giao thông, anh nhìn tôi, đột nhiên lại gần, đưa tay lên vuốt tóc tôi.
Khoảng cách giữa chúng tôi gần hơn một chút, và ánh mắt anh ấy có chút chuyên chú.
Vào lúc đó, tôi nhìn anh ấy và cảm thấy tim mình đập rất nhanh.
“Tóc em rất mềm,“ Anh thì thầm nói, “Tóc dài trông rất đẹp“.
Tôi không nói chuyện, mặt lập tức có chút hồng, nhưng vì bây giờ đang là buổi tối, nên nó được che giấu khá tốt.
Đi được hai bước, anh nói, “Anh mời em uống Starbucks?”
Tôi gật gật đầu, anh bỗng nhiên giảo hoạt mà cười, “Thôi, buổi tối tốt nhất vẫn không nên uống, dễ dàng béo.”
Tôi giả vờ tức giận, “Oa, em còn đang nghĩ đến việc uống Frappuccino nha.”
Anh dừng bước chân lại, nhẹ nhàng nói: “Vì suy nghĩ cho thân thể của em, buổi tối thực sự không thể uống quá nhiều đồ uống, lần trước uống trà sữa, em không phải ngủ không ngon sao.”
Sau khi thăm Bến Thượng Hải, chúng tôi đi bộ về phía nhà tôi.
Khi chúng tôi nói về chuyện kết hôn, anh ấy nói, “Các đồng nghiệp của anh về cơ bản đều đã kết hôn và có con, nhưng đối với anh mà nói, kết hôn vẫn là một chuyện rất xa xôi.”
Tôi nhìn nhìn anh, “Khoảng bao nhiêu tuổi?”
Anh nghiêng nghiêng đầu, “30?”
Tôi “Ngô” một tiếng, “Anh nói như vậy, chắc là chưa gặp được người mà anh thích đi?”
Anh quay đầu liếc tôi một cái, “Cũng có lý, có lẽ đó cũng không phải chuyện xa như vậy.”
Sau đó, tôi nhắc lại những gì Lục ca nói lúc ấy, cười anh ấy lúc trước rõ ràng vẫn là người theo chủ nghĩa kết hôn muộn, anh nói, “Đó không phải là chưa gặp được em sao? Gặp được em, liền không muốn chờ đến 30 tuổi nữa.”
Khi đi đến dưới lầu nhà tôi, anh đưa chiếc túi trả lại cho tôi, “Mau đi lên đi, ngủ ngon.”
Tôi nói, “Được.”
Sau đó anh ấy nhìn tôi rời đi và bắt tàu điện ngầm về nhà.
Về đến nhà, anh ấy gửi một tin nhắn WeChat tới, [ Túi của em quá nặng, mỗi ngày em đều phải mang cái túi đó đi làm sao? ]
Túi của tôi hôm đó thật ra nhét đầy quần áo mới mua nên rất nặng, nhưng tôi không giải thích mà chỉ cười, [ Làm sao? Xách đau tay hả? ]
Anh nhắn tin lại: [ Lần sau để anh xách cho. ]
Oh ~ kia xem ra còn có ước hẹn lần sau.
- -----------