Có Anh, Núi Sông Đều Có Thể Bằng

Chương 5: Chương 5




EP 5

**

Sau hôm hẹn ăn lẩu, khoảng hai tuần đã trôi qua.

Trong khoảng thời gian đó, chúng tôi vẫn liên lạc như vậy, không thường xuyên nhưng cũng không mất liên lạc, chúng tôi vẫn tiếp tục nói về công việc và cuộc sống hàng ngày. Thật lòng mà nói, trong sâu thẳm trong trái tim tôi lúc đó, tôi thực sự rất mơ hồ về mối quan hệ này nhưng cũng ôm chút chờ mong. Kỳ thật phản ứng hóa học giữa người với người thực ra rất đơn giản, chỉ cần họ đến gần liền có thể biết đối phương có điện báo hay không, mà tôi rất rõ ràng, hai chúng tôi có phản ứng.

Loại phản ứng này xảy ra không hề báo trước và nhanh đến kinh khủng, cho dù chúng tôi chỉ mới gặp lại hai lần sau khi tái ngộ, tôi đã biết rằng tôi có cảm tình với anh ấy ( có thể tôi đã mất đi sức chống cự trước vẻ đẹp của anh ấy).

Đương nhiên, tôi càng biết rằng anh ấy có tình cảm với tôi.

Nhưng mà, làm một người đàn ông Bảo Bình hay thay đổi, Lục ca lại thuộc kiểu con trai rất trầm ổn và thường hành động sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cho nên, nếu anh ấy án binh bất động thì tôi cũng không chỉ một lần cảm thấy có lẽ chúng tôi chỉ có thể dừng lại ở giai đoạn chưa thành người yêu.

Khoảng hai tuần sau, vào tối thứ Năm tuần đó, anh ấy gửi cho tôi một tin nhắn WeChat.

Lục ca: [ Cuối tuần này mời em xem phim nhé, có rảnh không? ]

Tôi: [ Có thể a. ]

Lục ca: [ Xem “Oan gia đổi mệnh” thì sao? ]

Tôi: [ Được, nghe nói nó rất hài. ]

Lục ca: [ Được, vậy anh đi mua vé, đi rạp chiếu phim lần trước? ]

Tôi: [ Được, anh có thể đi cùng em đến cửa hàng Disney sau khi xem phim không? Em muốn mua quà cho bạn thân của em. ]

Lục ca: [ tốt. ]

Đúng giờ hẹn vào thứ bảy.

Vừa ngồi vào trong rạp chiếu phim, anh ấy quay đầu lại nói với tôi: “Lần trước em nói muốn đi vườn bách thú, có muốn đi cùng nhau không?“.

Tôi vừa nghe, trong lòng vừa động, “Muốn đi.”

Anh gật đầu, “Được, vậy chúng ta lái xe đi.”

Cảm giác xem phim lần này khác hoàn toàn, cảm giác như khoảng cách gần hơn so với lần trước, xem phim xong chúng tôi cùng nhau đi tàu điện ngầm đến Disney Store và vào một đống bách hóa ở đó mua đồ.

Khi bước vào tòa nhà để đi thang máy, tôi đi lên trước, còn anh ấy đứng ở khoảng trống bên dưới tôi.

Chúng tôi đang nói chuyện, sau đó, nói nói, anh ấy đột nhiên gục đầu vào lưng tôi......

Nhịp tim của tôi ngay lập tức bắt đầu tăng nhanh, nhưng ngoài mặt thì tôi giả vờ rất bình tĩnh, vân đạm phong khinh, anh ấy dựa vào một lúc, sau đó đứng thẳng dậy và tiếp tục nói chuyện với tôi, toàn bộ quá trình đều diễn ra rất tự nhiên.

Sau khi mua sắm xong, chúng tôi đi ăn tối.

Sau khi ngồi xuống, tôi mới vừa cầm menu lên, Lục ca ngồi đối diện với tôi và nói: “Anh có thể ngồi cạnh em được không?

Biểu cảm của anh ấy rất tự nhiên, lại có chút bán manh, tôi sửng sốt, hơi đỏ mặt, cúi đầu nhìn menu và nói: “Được.”

Sau đó, anh ấy ngay lập tức ngồi sang bên cạnh tôi.

Trong bữa ăn, anh ấy luôn chiếu cố tôi trong suốt quá trình, gắp đồ ăn, lấy canh cho tôi. Tôi gần như không phải động thủ, trong lúc đo chúng tôi bắt đầu nói về những chủ đề riêng tư hơn, chẳng hạn như cuộc sống cá nhân, gia đình, v.v... Tất nhiên, chúng tôi cũng nói về những người bạn học cấp 2 cũ của chúng tôi, khoảng cách giữa chúng tôi nhanh chóng được thu hẹp, trò chuyện rất vui vẻ.

Sau khi ăn tối, chúng tôi đi ra khỏi nhà hàng, anh ấy nhìn vào điện thoại của mình và nói: “Bây giờ mới bảy giờ, em có muốn đi đâu chơi không?”

Tôi nghĩ nghĩ, “Em bị dị ứng với cồn, không thể uống rượu, cho nên đi quán bar không thú vị“.

“Anh cũng không thích uống rượu, vậy đi KTV?”

Vừa nghe đến ba chữ KTV này thì rada khắp người tôi lập tức rung động, hồi còn đi học KTV là thánh địa hẹn hò của những đôi tình lữ trẻ, tôi và Lục ca cũng đi đến KTV chơi rất nhiều lần trong dịp nghỉ lễ.

Vì vậy, tôi không thể không thừa nhận rằng, tôi nghĩ anh ấy chắc chắn đã có dự mưu, nhưng mà, tôi cũng không biện pháp cự tuyệt anh ấy được.

Tôi nói “Được”, sau đó chúng tôi liền rời khỏi cửa hàng bách hóa.

Bàn bạc một hồi, chúng tôi quyết định đi đến KTV gần nhà tôi, vì bách hóa kia cách nhà tôi cũng không quá xa, ăn tối xong khá no nên hai chúng tôi quyết định không bắt taxi mà trực tiếp đi bộ đến đó.

Ai biết, đang đi thì bỗng nhiên trời bắt đầu mưa.

Tôi có một chiếc ô trong túi xách, Lục ca cũng có một chiếc ô, nhưng tôi còn chưa kịp lấy nó ra thì anh ấy đã bật chiếc ô lên, ý bảo rằng tôi không cần lấy, có thể đi cùng nhau, cũng làm tôi đi bên phải của anh ấy, anh ấy thì đi ở phía bên kia của con đường.

Đi được một đoạn thì thấy trước mặt có hồ nước nên tôi liền vô thức nắm lấy cánh tay anh ấy mà đi vòng qua, ai biết, giây tiếp theo anh ấy không nói lời nào, trực tiếp nắm lấy tay tôi, để tôi đặt tay vào tay anh ấy và đi.

Với loại tiếp xúc tứ chi gần gũi này, không khí bắt đầu trở nên càng ngày càng ái muội.

Tim tôi đập càng lúc càng nhanh nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói chuyện với anh, cảnh thái bình giả tạo, một đường câu lấy cánh tay anh như vậy cho đến khi đến KTV, vào phòng riêng của KTV, tôi chọn một bài rồi ngồi xuống ghế sofa, anh ấy cũng chọn bài và ngồi xuống bên cạnh tôi.

Những bài hát chúng tôi thích rất giống nhau, chẳng hạn như:《Despacito》, 《Shape Of You》, 《Sugar》 v.v, anh ấy hát không tính là êm tai, cho nên về cơ bản đều tôi hát, anh ấy nghe, rồi đôi khi chúng tôi không hát mà chỉ ngồi nói chuyện.

Trong khoảng thời gian đó, cô bạn thân nhất của tôi là Đế Đế đã gửi tin nhắn WeChat và hỏi tôi rằng: [ Thế nào?? Ở cùng giáo thảo ca ca có cảm giác thế nào?? ]

Cô ấy biết rằng gần đây tôi có liên lạc với Lục ca, cũng vẫn luôn hy vọng chúng tôi có thể ở bên nhau.

Tim tôi đập loạn nhịp, suy nghĩ một hồi rồi lặng lẽ nhắn lại cô ấy: [Tớ nghĩ sắp có chuyện gì đó xảy ra. ]

Tôi không nói đùa, trực giác của tôi nói rằng sắp có chuyện gì đó xảy ra.

Đặt điện thoại xuống, tôi và Lục ca lại nói chuyện phiếm một lúc, cảm thấy anh ấy càng gần tôi hơn một ít.

Lúc này, tôi đang dựa vào lưng ghế sô pha, toàn thân thả lỏng, anh ấy ngồi bên cạnh, hơi nghiêng người về phía tôi, sau đó quay mặt nhìn thẳng vào mắt tôi nói.

Tôi cảm thấy nhiệt độ trong phòng càng ngày càng cao.

Màn hình KTV lại vừa lúc tình cờ phát lại bản hợp âm KTV của《Despacito》, ai đã nghe bài này thì đều biết là nó rất hay và có giai điệu mạnh mẽ, trọng điểm là ―― phi thường gợi cảm, chúng tôi nhìn vào đôi mắt của đối phương, tôi cảm giác nhiệt độ khuôn mặt của cả hai đều cao và có chút đỏ ửng.

Sau đó, tôi cảm thấy bàn tay anh ấy nhẹ nhàng ôm lấy eo tôi, và khuôn mặt càng ngày càng gần tôi hơn.

Bởi vì trong phòng riêng rất nóng nên anh ấy cởi áo khoác len ra, chỉ mặc sơ mi trắng, xắn tay áo lên, cả người có cảm giác rất mềm mại, cũng phi thường đẹp.

Tim tôi đập nhanh đến mức sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Trên môi có một cảm giác mềm mại, kỳ quái chính là, tôi cũng không cảm thấy có bất luận sự mâu thuẫn nào.

Trằn trọc.

Một lúc sau, anh ấy ngẩng mặt lên và nhìn tôi, trong ánh mắt như thể có những vì sao lấp lánh.

Mặt tôi rất đỏ, có chút thẹn thùng mà nói, “...... Anh có chuyện gì muốn nói sao?”

Anh ấy cười, ngượng ngùng mà xoa xoa mặt tôi, “Em có phiền khi có bạn trai không?”

- -----------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.