EP 6
**
Ngô, sau khi viết ngày đính hôn xong, bây giờ viết về gần đây đi.
Sau khi lĩnh chứng, tôi và Lục ca đã về thăm ông bà ngoại của anh một lần vào cuối tuần đó. Từ Thượng Hải về quê ông bà mất khoảng 6 tiếng lái xe, mặc dù kỹ năng lái xe của tôi tốt, nhưng mấy năm nay chưa bao giờ lái xe trên đường cao tốc, Lục ca không đồng ý cho tôi lái xe, bảo tôi cứ ngồi cạnh là được.
Khi đến trạm dừng chân dọc đường, chúng tôi tản bộ ra ngoài để ăn gì đó. Lục ca mua cho tôi một ít hoành thánh mà tôi thích ăn, tôi ăn một nửa, thèm ăn, đôi mắt lại ngắm tới một quán bán bánh nhân thịt và cải chua.
Hứng thú của tôi đối với các món sơn trân hải vị luôn kém hơn nhiều so với mấy thứ thực phẩm rác rưởi và đồ ăn vặt đường phố. Mắt tôi trông mong mà nhìn chiếc bánh kếp một lúc, lại quay đầu nhìn Lục ca, anh nhận được ánh mắt của tôi, bất đắc dĩ mà sờ sờ đầu tôi, “Em muốn ăn bánh kếp?”
Tôi lập tức nháy mắt gật đầu bán manh.
“Được, đợi lát nữa đi mua cho em.”
Ăn hoành thánh xong, Lục ca dẫn tôi đi mua bánh nướng lớn, sau khi mua được một cái tôi vui vẻ đến mặt mày hớn hở, anh thấy thế, lại lấy di động ra, “Mua thêm một cái cho em nhé.”
Tôi véo bánh kếp lớn, “Rất lớn, đủ ăn lạp.”
“Mua để lát nữa trên đường đói bụng thì ăn.”
Khi tôi bước ra với hai chiếc bánh mì dẹt trên tay, Lục ca lại dẫn tôi đi mua một ít trái cây, tôi đang cắn vào chiếc bánh, tâm tình miễn bàn có bao nhiêu tốt, anh ấy ở bên cạnh nhìn tôi một hồi, “Phụt” cười thành tiếng, nói với tôi, “Nào, cho anh mượn một cái bánh nướng.”
Tôi đưa bánh cho anh ấy, anh lấy điện thoại di động ra chụp ảnh cái bánh rồi sau đó đăng lên nhóm gia đình của chúng tôi với bố mẹ.
Kèm theo đó là dòng chữ: [Tang Tang nhìn thấy bánh nướng lớn còn cao hứng hơn khi nhìn thấy mẹ ruột. ]
Thiết, lúc này chẳng phải nên khen tôi là tiên nữ dễ nuôi hay sao?
Khi chúng tôi về đến nhà ông bà ngoại là khoảng sáu giờ rưỡi, buổi tối đã mời ông bà, anh trai và chị dâu ra khách sạn ăn cơm.
Gia đình Lục ca là một đại gia tộc, tính cả anh thì có tất cả 10 anh chị em, anh đứng hàng thứ sáu trong gia đình, nhưng anh lại là tiểu bối thứ 5 đã kết hôn.
À quên kể hôm lãnh chứng xong, Lục ca đã kéo tôi vào nhóm WeChat của anh chị em anh ấy, trong đó có 14 người, có hai anh và hai chị đã lập gia đình, nhóm quy định chỉ sau khi kết hôn mới có thể kéo nửa kia vào nhóm này, vậy nên tôi liền trở thành người thứ 15 tham gia nhóm.
Kỳ thật là con một, tôi rất ghen tị với đại gia đình Lục ca, không chỉ vì anh ấy có một cậu em trai ruột mập mạp, hai anh em có quan hệ rất tốt, mà anh chị em họ quan hệ cũng rất tốt với anh, có thể chăm sóc lẫn nhau, họ cũng thường xuyên hẹn nhau đi chơi cùng, nhờ vả nhau khi có việc gì đó, các anh chị của Lục ca là những người thông minh và học giỏi, cũng có công việc và vợ/ chồng rất tốt.
Vì tôi đã gặp gia đình anh ấy vài lần trước đó, các trưởng bối và tiểu bối đều rất thích tôi, bữa cơm chiều ngày hôm đó ăn rất vui vẻ, anh cả và chị dâu gọi rất nhiều món ăn ngon, nhiệt tình khoản đãi chúng tôi, sau khi kết thúc thì chúng tôi về khách sạn nghỉ ngơi, hẹn sáng hôm sau sang nhà ông bà ngoại làm khách.
Trở lại khách sạn, tôi đang thay quần áo, Lục ca thay xong quần áo lại chạy tới, đột nhiên bế tôi lên và đứng tại chỗ quay một vòng, hôn tôi một chút, gọi tôi một tiếng “Lão bà”, rồi lại đi tắm rửa, toàn bộ quá trình trơn tru không hề tạm dừng.
Tôi thường cảm thấy rằng gia hỏa này rất đặc biệt đáng yêu và sẽ làm nũng khi ở cùng với tôi. Đương nhiên tôi cũng rất hưởng thụ anh ấy dính tôi, tôi nhớ rõ lần trước cùng vợ chồng Thiết Phiến công chúa và Đường Tăng đi ra ngoài chơi, Thiết Phiến công chúa bị dáng vẻ hai chúng tôi dính nhau như song bào thai liền thể chọc tức, thiếu chút nữa dựng ngón giữa với chúng tôi tỏ vẻ khinh thường.
Không có biện pháp, chúng tôi có một nghề phụ, chính là rải cẩu lương chuyên nghiệp một trăm năm.
Sáng hôm sau chúng tôi bò dậy, đi sang nhà ông bà ngoại.
Ông bà ngoại đều là những lão nhân gia đặc biệt thiện lương lại yêu thương tiểu bối, mỗi lần nhìn thấy tôi đều lôi kéo tay của tôi và cười đến mức đôi mắt đều nheo lại, thời còn trẻ ông ngoại là một người làm ăn đặc biệt lợi hại, cũng rất có tư tưởng, mỗi khi nói chuyện phiếm với ông đều có thể nói vô cùng lâu, lúc chúng tôi đến nhà ông bà ngoại chơi thì bà cố ngoại ở tại bên cạnh cũng tới gặp chúng tôi.
Bà cố ngoại đã ngoài 90 tuổi - tuổi hạc*, là mẹ của bà ngoại Lục ca. Tuy lớn tuổi nhưng tinh thần của bà còn rất tốt, đi đường bước đi như bay, có thể chăm sóc bản thân, lão nhân gia luôn nắm tay chúng tôi nói những lời dặn dò còn có chúc phúc.
*Tuổi cao (sống lâu như chim hạc).
Giữa trưa, bác của Lục ca mời chúng tôi ăn cơm.
Trong bữa tiệc, mẹ của Lục ca nói với tôi: “Tang Tang, con thực sự là người có mặt mũi nhất đó. Trước đây, ông ngoại của con chưa bao giờ ra ngoài ăn cơm vào buổi tối, ai mời cũng không ra, lần này con đến, ông ấy lại luôn đi cùng, từ sớm đến tối, bác con cũng vậy, đặc biệt từ chối sinh ý cùng xã giao để cùng con ăn cơm.”
Tất nhiên là tôi rất vui, đối với tôi mà nói, được mọi người trong gia đình Lục ca quý mến và quan tâm như vậy, tôi cũng cảm thấy rất ấm áp, từ nay về sau tôi như có thêm một ngôi nhà thứ hai, có càng nhiều người thân và thân tình.
Lúc về cũng là Lục ca lái xe.
Thời tiết hôm nay đặc biệt xấu, trời mưa gió to, hơn nữa còn có sương mù dày đặc, tầm nhìn rất hạn chế, hầu như không thể nhìn thấy gì trước mắt ngoại trừ sương mù. Điều quan trọng là chúng tôi đang lái xe vào ban đêm, còn là đường đèo quốc lộ, tôi ngồi ở ghế lái phụ nhìn vào một khoảng trắng xóa phía trước mà trong lòng vô cùng hoảng hốt.
Nhưng Lục ca luôn lái xe vững vàng như núi Thái Sơn.
Bởi vì tính cách anh ấy tương đối ổn trọng nên lái xe cũng rất vững vàng, chưa bao giờ bấm còi, không tức giận mà mắng người khác, không tùy tiện chuyển làn để vượt lên, tôi luôn cảm thấy an tâm khi ngồi trên xe của anh ấy.
Lái xe được một hai tiếng, mẹ của Lục ca thấy đoạn đường núi này rất khó lái, thấy đau lòng anh nên muốn thay phiên nhau lái xe với anh, bảo anh dừng xe ở khu vực nghỉ ngơi tiếp theo để đổi người, anh lại không quay đều mà nói, “Mẹ chỉ cần ngồi ở ghế sau nghỉ ngơi là được, Tang Tang càng nguyện ý ngồi xe con lái.”
Lái xe được một đoạn, Lục ca nói nhỏ với tôi: “Bảo bảo, sương mù quá dày, giúp anh bật đèn vàng lên đi“.
Tôi nói “Được” và nhanh chóng bấm đèn vàng lên cho anh ấy. Trong thời tiết có sương mù, bật đèn vàng để nhắc nhở các xe phía sau giữ khoảng cách và chú ý an toàn.
Thấy sương mù hơi mỏng hơn một ít, anh nói, “Bảo bảo, giúp anh tắt đèn đi.”
Bởi vì hai ngày nay rất mệt, thức dậy rất sớm nên tôi cũng rất buồn ngủ, nhưng tôi biết người lái xe mới là người buồn ngủ nhất, tuy rằng anh ấy nói để tôi yên tâm ngủ, nhưng tôi vẫn cảm thấy mình phải kiên trì nói chuyện và cho anh ấy uống nước, vì vậy toàn bộ quá trình đều phải chống lại cơn buồn ngủ.
Tới trạm dừng chân, anh ấy dừng xe và nghỉ ngơi, anh còn đi mua cho tôi món bánh nhân thịt và cải khô yêu thích, nghỉ ngơi được một lúc, anh ấy lên xe và tiếp tục lái. Phải biết rằng anh ấy đã liên tục lái xe ba tiếng đồng hồ, tôi thực sự rất đau lòng, nhưng anh ấy vẫn khăng khăng rằng không sao cả, còn một hai tiếng nữa là đến rồi.
“Em không kiều khí như vậy“.
Sau khi lái xe ra khỏi núi, điều kiện đường xá tốt hơn rất nhiều, anh ấy vỗ đầu tôi cười rồi ra hiệu cho tôi cầm chiếc điện thoại sắp tuột khỏi giá đỡ, “Lão bà đã đói bụng sao?”
Tôi lắc đầu.
“Đợi lát nữa đói thì lại mua ăn.”
Tôi nhìn vào sườn mặt an tĩnh của anh ấy, trong lòng suy nghĩ, thực ra trong ấn tượng đầu tiên của tôi, kể cả những giai đoạn đầu mới yêu thì Lục ca không phải là một người đàn ông trưởng thành, có thể chịu trách nhiệm 100% đối với mọi việc, trong thời gian đó, anh ấy cũng có thói quen quan tâm nhiều hơn đến tâm trạng và thể chất của mình nhiều hơn một ít, nhưng anh ấy cũng không giỏi chăm sóc người khác, thậm chí đôi khi làm tôi không vui và thương tâm.
Nhưng bất tri bất giác tới hôm nay, tôi lại phát hiện ra anh đã trở thành một người đàn ông có trách nhiệm như vậy, anh sẽ lựa chọn từ bỏ tình cảm của bản thân, ưu tiên cho tôi và gia đình, hơn nữa cũng sẽ không xa cầu người khác tán dương cùng khẳng định, cảm thấy làm tốt những việc này đều là đương nhiên.
Giờ đây, khi ở bên cạnh anh ấy, tôi luôn có cảm giác rất an toàn, cảm thấy mình luôn được bảo vệ và yêu thương chu đáo.
――――――――――――――――――――――――――――――――――
Suy nghĩ của Lục ca sau khi đọc: Đang lặng lẽ sờ sờ cái bánh nướng lớn đặc sản địa phương mua cho Tang bảo, thỏa mãn nguyện vọng nhỏ bé của cô ấy
- -----------