Đông Nhiễm lập tức thu chân lại. Cô quên mất, mình đang mặc váy.
Đỏ mặt một chút, Đông Nhiễm ho nhẹ vài cái.
“ Khụ...”
Cung Diễn Thần dựa vào bàn, nhìn cửa sổ.
“ Nói đi, anh cuối cùng muốn làm gì?.” Đông Nhiễm bảo.
“ Anh muốn theo đuổi thứ mình muốn.” Cung Diễn Thần lên tiếng.
Đông Nhiễm cau mày.
Thứ anh muốn?
Không phải là chị dâu tôi sao?
“ Nhiễm, em hiểu anh mà.” Cung Diễn Thần quay đầu lại, nhìn cô mỉm cười.
“ Ai hiểu nỗi anh chứ?.”
“ Cung Diễn Thần anh tôi không thể hiểu được.” Nói xong Đông Nhiễm xoay lưng đi.
“ Cung Diễn Thần, tôi nhắc nhở anh.”
“ Giữa chị dâu và anh hai tôi rất hạnh phúc, nếu anh xen vào.”
“ Tôi liều cái mạng này cùng anh.”
Để lại lời cảnh báo, Đông Nhiễm rời đi.
Cung Diễn Thần nhìn bóng lưng cô đang khuất dần đi, nhìn cây kẹo bị anh ném trong xịt rác..
“ Liều mạng với anh?.”
“ Trong khi em còn vẫn ăn loại kẹo đó sao?.”
Cung Diễn Thần lẩm bẩm một mình, tự cười tự nói.
...
Đông Nhiễm đứng nhìn Cung thị to lớn. Cô lấy trong túi ra một cây kẹo mới, bóc vỏ kẹo bỏ đi, vị ngọt của kẹo hòa tan vào lưỡi cô.
Thật ngọt.
Cô biết rõ, nếu cô không bỏ ăn loại kẹo này.
Mãi mãi không đấu lại Cung Diễn Thần.
Đông Nhiễm xoay người rời đi, xem ra...
Trận chiến lần này cô cũng phải tham gia, nhưng thắng hay thua...
Đều phải tùy thuộc vào anh hai.
Đông Nhiễm ngồi vào xe, xoay vô lăn rồi đạp chân ga rời đi.
...
Dạ Nhi Nhi nằm trong lòng Đông Tâm, cô muốn hỏi về chuyện anh phái người đi theo sao cô, sau đó ngẫm đi ngẫm lại rồi cũng thôi.
“ Anh muốn bảo vệ em nên mới cho vệ sĩ theo sau.” Anh lên tiếng.
Anh biết cô rất muốn hỏi, chỉ là không dám mở lời.
Dạ Nhi Nhi ô lên một tiếng.
“ Nhi, người đàn ông tên Cung Diễn Thần...”
“ Em hãy tránh xa anh ta ra.” Đông Tâm đưa tay vuốt tóc cô, bảo.
“ Cung Diễn Thần?.”
Dạ Nhi Nhi bất ngờ.
Nghe rất là quen, nhưng cô lại không nhớ rõ là ai cả.
Đông Tâm cũng đoán được phản ứng của cô. Đúng như anh suy đoán, cô không hề biết đến Cung Diễn Thần.
Vậy thì tại sao chứ?
...
Dạ gia.
Dạ Phong Lệ vì chuyện của Cung Diễn Thần luôn cảm thấy bất an. Sợ rằng sẽ có chuyện gì đến với con gái cưng của mình.
“ Anh đang lo sao?.”
Bạch Doãn Chy tiến từ đằng sau ôm lấy chồng mình.
Người làm ba làm mẹ này, ai chẳng lo lắng chứ.
“ Ừ...”
“ Anh sợ vì chuyện cá nhân lại xảy ra chuyện, Nhi Nhi lại bị thương.” Dạ Phong Lệ bảo.
Bạch Doãn Chy im lặng, thở dài.
“ Anh thật sự không muốn em nhúng tay vào sao?.”
Bạch Doãn Chy đã đề nghị để bản thân ra mặt, giải quyết nhanh gọn lẹ về Cung Diễn Thần.
Cơ mà...Dạ Phong Lệ không cho phép.
“ Cung Diễn Thần không phải người dễ đấu lại, em đã có tuổi rồi.”
“ Vả lại, chưa chắc cậu ta chịu giải quyết rõ ràng với mấy bậc tiền bối chúng ta.”
“ Từ đầu Cung Diễn Thần đã nhắm đến cuộc hôn nhân của Tiểu Tâm và Nhi Nhi rồi.” Dạ Phong Lệ vỗ vỗ tay Bạch Doãn Chy thở dài bảo.
Chuyện của bọn trẻ bây giờ, nhiều thứ thật sự khó nói nên lời.
...
Hai ngày sau.
Dạ Nhi Nhi ngồi ở một góc ở tiệm cà phê quen thuộc, cô nâng tách cà phê lên thưởng thức, nhìn phong cảnh bên ngoài.
Hôm nay tâm trạng cô rất vui và thoải mái, muốn ra ngoài đi dạo một chút.
Đông Tâm gần đây lại rất bận rộn, cô cũng không muốn anh bận tâm những điều khác nên đã không làm phiền gì đến anh.
“ Tình cờ thật.”
Cung Diễn Thần không biết đâu ra đi đến, nhìn Dạ Nhi Nhi ngồi ở đó.
“ Anh là...?.”
Cô cau mày, nhìn Cung Diễn Thần.
“ Là người hôm trước cô đụng phải.” Cung Diễn Thần mỉm cười bảo.
Dạ Nhi Nhi ô lên một tiếng, gật gật đầu. Dạo gần đây cô hay quên, không nhớ những tình tiết nhỏ mấy.
“ Nếu không phiền, cho tôi ngồi đây được chứ?.” Cung Diễn Thần bảo.
“ À...được...”
Dạ Nhi Nhi đồng ý. Dù sao cô cũng đi một mình, có người trò chuyện cùng cũng tốt hơn phải không?
“ Tôi là Dạ Nhi Nhi, còn anh?.”
“ Cung Diễn Thần.”
Anh mỉm cười nhìn cô đáp, tay chỉnh lại cavat trên cổ.
Nghe đến ba chữ Cung Diễn Thần, gương mặt Dạ Nhi Nhi có chút méo mó.
“ Sao vậy?.” Thấy sắc mặt cô không ổn, Cung Diễn Thần liền lo lắng.
Anh dọa gì cô sao?.
“ Không...không có gì.” Dạ Nhi Nhi quơ quơ tay..
Cô thầm nghĩ trong bụng...
Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa à?
Không...không đúng...
Là linh thiên, rất linh thiên.
Đông Tâm vừa nhắc nhở cô hai hôm trước, hôm nay đã gặp phải người đàn ông này.
Thật sự là tình cờ sao?
Nhưng mà anh ta đã làm gì Tâm nhà cô? Để anh phải nhắc nhở cô đề cao cảnh giác người đàn ông ngồi trước mặt đây.
Đang nhìn cô với ánh mắt hết sức kì lạ và khó hiểu...
Lại còn mỉm cười đến lạ..
Có phải biến thái bệnh hoạn không nhỉ?