“ Làm sao vậy?.” Cung Diễn Thần nhìn Dạ Nhi Nhi đang đầy thất thần hỏi.
“ Không...không sao cả.” Cô đáp.
Bình tĩnh, cô không thể để biểu hiện trên mặt làm người đàn ông này nghi ngờ.
Cung Diễn Thần thì đoán trước là Đông Tâm đã cảnh báo cô trước về mình, phản ứng này của cô anh cũng lường trước được rồi.
Nhưng cứ giả vờ không biết gì đi.
Dạ Nhi Nhi nâng tách cà phê lên. Vừa uống vừa suy nghĩ một mớ hỗn độn trong đầu.
“ Cậu chủ, Cung Diễn Thần đang ngồi uống cà phê cùng thiếu phu nhân.”
Tên vệ sĩ ngồi gần đó báo cáo qua điện thoại.
...
Mười phút sau.
Đông Tâm xuất hiện tại tiệm cà phê, mang cả sát khí lạnh lẽo đi vào trong.
Anh tiến đến chỗ của Dạ Nhi Nhi đang ngồi đó, anh nhìn cô, rồi nhìn Cung Diễn Thần..
Cung Diễn Thần thì vẫn thản nhiên, thưởng thức tách trà trên tay.
Mặt Đông Tâm đen như đít nồi rồi, anh cúi xuống, bế xốc Dạ Nhi Nhi lên.
“ Tâm..Tâm...”
Cô theo phản xạ, nhanh chóng ôm lấy cổ anh, bám chặt lấy Đông Tâm.
Đông Tâm nhìn Cung Diễn Thần vẫn đang thản nhiên, anh nhìn anh ta, buông lời cảnh cáo:“ Cung Diễn Thần...”
“ Đừng có nhân cơ hội này rồi đến cơ hội khác.”
Cung Diễn Thần nghe thấy mà bật cười, bỏ tách trà xuống, ngẩn đầu nhìn Đông Tâm:“ Đông tổng nói gì vậy? Tôi không hiểu.”
“ Đừng giả vờ giả vịt với tôi.”
“ Cũng đừng có ý nghĩa đó.”
Nói xong, Đông Tâm ôm thẳng Dạ Nhi Nhi đi đến cửa, rời khỏi nơi đó.
Vệ sĩ trong tiệm cũng lần lượt đứng lên, đi theo sau Đông Tâm.
Cung Diễn Thần lấy trong túi ra một viên kẹo, bóc vỏ kẹo qua một bên, bỏ kẹo vào miệng mình, vẫn là vị ngọt quen thuộc.
Anh nhìn qua cửa sổ, im lặng đưa mắt nhìn Đông Tâm đang cùng cô vào xe rời đi.
Cung Diễn Thần hết sức thản nhiên...
Thản nhiên đến mức làm người khác thấy sợ hãi.
“ Giận quá lại mất luôn đấy...”
“ Đông Tâm.”
Cung Diễn Thần bật cười, sau đó đứng dậy, thanh toán rồi rời đi.
Ở một góc nào đó, Đông Nhiễm cũng đứng lên rồi rời đi, nhìn bóng lưng Cung Diễn Thần khuất hẳn, cô thở dài.
“ Cô muốn gì?.”
Một người đàn ông lạ đứng từ đằng sau chụp lấy Đông Nhiễm, lôi cô vào trong con hẻm nhỏ gần đó.
Anh ta đưa dao lên sát cổ của Đông Nhiễm..
“ Ha...” Đông Nhiễm bật cười, nhìn con dao đang ở gần cổ mình.
Cung Diễn Thần lúc này bước đến, cô nhìn anh...
Thì ra anh đã phát hiện cô ở đó lâu rồi.
“ Anh muốn làm gì?.” Đông Nhiễm nhìn Cung Diễn Thần.
Cung Diễn Thần đi đến gần cô, đưa tay lên vuốt ve gương mặt của Đông Nhiễm.
“ Em thật là một tiểu phiền phức với anh.” Anh mỉm cười bảo.
“ Anh...”
Cung Diễn Thần bỗng đổi sắc mặt, ánh mắt cũng không phải như lúc nãy nhìn Dạ Nhi Nhi.
Ánh mắt ấy...rất muốn lấy mạng của Đông Nhiễm.
Anh đưa mắt nhìn người đàn ông từ đằng sau, anh ta liền hiểu ý, đưa tay đánh mạnh một cái vào sau gáy Đông Nhiễm.
Cả người Đông Nhiễm liền ngã xuống, Cung Diễn Thần nhanh tay chụp lấy cô.
“ Xin lỗi Nhiễm, em rất phiền phức.”
“ Anh cần phải giam em lại.”
Cung Diễn Thần nhìn gương mặt xinh đẹp của Đông Nhiễm đang ngủ say trong vòng tay mình.
“ Khi nào anh có được Nhi Nhi, anh sẽ để em về với anh hai mình, nhé?.”
“ Đưa cô ta đến căn cứ đi.” Cung Diễn Thần nhìn thuộc hạ mình.
Anh ta gật đầu, sau đó vác Đông Nhiễm lên vai, cả ba cùng đến chiếc xe đã chuẩn bị gần đó.
...
Trên xe của Đông Tâm, cả người anh dường như đều hắc ám từ đầu đến chân, rất đáng sợ.
Hình như cũng đang rất giận.
“ Tâm...sao vậy?.” Dạ Nhi Nhi hỏi.
Đông Tâm không đáp, im lặng, gương mặt nhăn đến muốn méo mó rồi.
Cứ suy nghĩ gì đó trong đầu.
Dạ Nhi Nhi nắm chặt tay, đây là lần đầu anh như vậy với cô.
Có phải đang rất giận vì cô đã ngồi cùng Cung Diễn Thần ở đó không?
“ Tâm...em thật sự không biết anh là Cung Diễn Thần...lúc anh ta nói...em mới biết...” Dạ Nhi Nhi bảo.
Đông Tâm quay sang nhìn cô, ánh mắt rất lạ, tiến tới kéo sát cô lại, một tay giữ chặt tay, cúi xuống chiếm lấy môi cô.
Hôn một cách rất hung bạo...
...
Căn cứ.
Đông Nhiễm mở mắt tỉnh dậy, hai tay bị còng lại, cả chân cũng vậy.
Cô vùng vẫy, nhưng cảm thấy vô ích rồi.
Cung Diễn Thần...anh ta muốn bắt giữ cô?
“ Vô ích thôi, ở đây là căn cứ. Cô có thoát được cũng không trốn ra khỏi đây được.” Người đàn ông lúc nãy tiến vào trong, nhìn Đông Nhiễm đang ngồi ở đó.
Đông Nhiễm nhìn anh ta...
Thân thủ của tên này không dễ đấu lại.
“ Cung thiếu gia phái tôi đến canh chừng cô.”
Trì Bất Trương kéo ghế ngồi xuống, lấy cuốn sách trên kệ mở ra thản nhiên đọc.
“ Khi nào xong việc, anh ấy sẽ thả tự do cho cô.” Trì Bất Trương bảo tiếp.
Đông Nhiễm nghe thấy mà buồn cười. Xem ra Cung Diễn Thần đã xem cô là cái gai phiền phức đầu tiên trong kế hoạch anh ta.
Cô ôm mình một góc.
Anh hai...
Em xin lỗi.
Trì Bất Trương liếc mắt nhìn Đông Nhiễm ngồi đó. Không thấy cô đáp gì, có chút lạ.
Đông Nhiễm này rõ ràng biết võ, lúc đó có thể tránh được sự khống chế của anh..
Vậy tại sao...lại dễ dàng để anh đánh ngất đi như vậy?
Lại còn ngoan ngoãn tự động rơi vào tay Cung Diễn Thần?