Ba ngày sau.
Đông Tâm và Dạ Nhi Nhi trở về Dạ gia. Đang yên đang lành, không hiểu tại sao bị mọi người gọi về nhà gấp như vậy.
“ Tiểu Nhiễm mất tích rồi.”
Đông Tâm vừa bước vào, Đông Phương đã lên tiếng, ánh mắt nhìn mấy Đông Tâm và cô.
Dạ Nhi Nhi nghe xong cũng không ngờ. Đang yên đang bình tự dưng Đông Nhiễm mất tích?
Cô và anh đến sofa ngồi xuống, nhìn mọi người.
“ Con bé mất tích mấy hôm rồi?.” Anh nhìn ba mình.
“ Đã ba hôm rồi.” Đông Phương đáp.
Dạ Phong Lệ và Bạch Doãn Chy ngồi gần đó im lặng, Tố Diên vì lo lắng cho Đông Nhiễm đến mức mất ăn mất ngủ, chỉ mới ba ngày mà đã đổ bệnh nằm ở nhà.
Dạ Nhi Nhi cau mày...
Cô có cảm giác gì đó.
“ Gần đây nhất, con bé đến tìm Cung Diễn Thần.” Đông Phương lên tiếng lần nữa.
“ Ba đã nghe chuyện về Cung Diễn Thần rồi, cũng không hiểu tại sao Nhiễm nó lại liên quan đến cậu ta.”
Dạ Phong Lệ nghe xong lại càng bất ngờ.
“ Lại là...Cung Diễn Thần.” Bạch Doãn Chy lên tiếng.
“ Lại là? Ba, mẹ...mọi người nói vậy là sao?.” Dạ Nhi Nhi càng nghe càng không hiểu.
Cách đây mấy hôm anh thì nổi giận với cô vì anh ta. Hôm nay Đông Nhiễm mất tích vì dính dáng đến Cung Diễn Thần.
Cuối cùng Cung Diễn Thần là người như thế nào?
Mọi người nhìn nhau, sau đó nhìn cô.
Cuối cùng cũng không nên giấu diếm gì cô nữa, vẫn nên nói rõ mọi việc.
“ Nhi, cái chết của Lợi Dung Nghi là anh ta gây ra.”
“ Lí do anh ta nhúng tay vào...là vì cô ta đâm em.” Đông Tâm nhìn cô bảo.
“ Vì em sao?.” Dạ Nhi Nhi bất ngờ.
Đông Tâm nhìn cô, ánh mắt lại thay đổi, giọng có chút âm trầm.
“ Anh ta muốn nhắm vào em.”
...
Căn cứ.
Đã ba ngày Đông Nhiễm ở trong tay của Cung Diễn Thần. Anh ta không đến, chỉ có Trì Bất Trương ở cùng cô.
Trì Bất Trương bỏ quyển sách xuống, anh đi đến, cúi người xuống lấy chìa khóa trong túi, bỏ còng tay và chân của cô ra.
“ Anh làm gì vậy?.” Đông Nhiễm hỏi.
“ Cho cô tự do.”
“ Nhưng chỉ trong căn phòng này.” Trì Bất Trương bảo, sau đó ném còng tay và chân qua một bên.
Trì Bất Trương đứng dậy, đi đến ghế ngồi xuống.
Anh ta vẫn vậy, đến canh chừng cô, ngoài việc đem cơm và nước đến cho cô thì chỉ ngồi ở đó đọc sách.
Đông Nhiễm xoa xoa cổ tay, cô đứng lên.
“ Anh làm vậy không sợ Cung Diễn Thần trách phạt sao?.” Đông Nhiễm hỏi.
“ Không sợ.” Trì Bất Trương bảo.
“ Này, cô rảnh không?.” Anh nhìn cô hỏi.
“ Chuyện gì?.” Đông Nhiễm hỏi lại.
Người đàn ông này...anh ta không giống người xấu.
“ Dạy tôi học chữ đi.” Trì Bất Trương đặt cuốn sách xuống.
“ Học...học chữ?.”
Cái gì mà học chữ?
Không phải ba ngày nay anh luôn đọc sách như một tên tự kỉ đó sao?
“ Tôi không biết chữ.” Trì Bất Trương thản nhiên nhún vai.
Gương mặt Đông Nhiễm dần méo mó hơn.
“ Không biết chữ? Vậy ba ngày qua anh đọc gì ở những cuốn sách đó?.”
“ Nhìn cho vui thôi.” Trì Bất Trương tỉnh như chưa được tỉnh bảo.
Cô nghe xong thì bật cười.
Cứ nghĩ anh tri thức lắm, ai dè chỉ là giả bộ trước mặt cô sao?
Cô đi đến, vỗ vỗ vai Trì Bất Trương.
“ Được rồi, tôi sẽ dạy anh.”
“ Mau, gọi cô giáo Đông đi nào.”
Những ngày bị giam ở đây, xem ra có việc làm để vui hơn rồi.
...
Dạ Nhi Nhi sau khi nghe toàn bộ mọi chuyện.
Cô đã hiểu tại sao anh bảo cô tránh xa Cung Diễn Thần.
Anh ta như quỷ như thần, mập mập mờ mờ, ý định đầu tiên khi xuất hiện trở lại là nhắm đến cô.
Mặc dù mục tiêu là cô, nhưng chính cô cũng không biết mình đã làm gì Cung Diễn Thần mà bị chú ý đến?
Quả thật...
Cô không hề biết anh ta là ai cả.
Nhưng mà, việc Đông Nhiễm mất tích, có phải là do anh ta làm ra?
Cô đứng nhìn cửa sổ, thở dài một lúc.
Tiếng điện thoại vang lên, Dạ Nhi Nhi cầm lấy điện thoại, bắt máy.
“ Xin chào...”
[ Là tôi đây.]
“ Anh là?.”
Dạ Nhi Nhi nghe thấy giọng nói liền cau mày.
[ Là Cung Diễn Thần.]
“ Anh...”
[ Có phải mọi người đều đang tìm Đông Nhiễm đúng không? Cô ta đang trong tay tôi.]
“ Cung Diễn Thần...”
Dạ Nhi Nhi kiềm sự tức giận. Quả nhiên như mọi người nói, Đông Nhiễm mất tích đều do Cung Diễn Thần làm ra.
[ Muốn Đông Nhiễm an toàn, Nhi Nhi...]
[ Em phải li hôn với Đông Tâm kia.]