Cô Ấy Là Để Sủng ( Phần 2 )

Chương 46: Chương 46




“ Nếu không thì sao?.” Dạ Nhi Nhi hít thật sâu, cô giữ bình tĩnh hỏi.

[ Nếu không...]

[ Em đủ thông minh mà, Đông Nhiễm sẽ bỏ mạng đấy.]

Nói xong, Cung Diễn Thần liền cúp máy.

Dạ Nhi Nhi buông điện thoại xuống, tay nắm chặt, cô cố giữ bình tĩnh.

Cô bây giờ không cần biết Cung Diễn Thần là ai, cho dù là thần thánh phương nào, nhưng nếu đụng vào một sợi tóc Đông Nhiễm thì..

Cô quyết đối đầu với anh ta cho dù anh ta là gì.

Cạch

Đông Tâm đẩy cửa đi vào, thấy cô đứng đó, anh hỏi:“ Nhi, có chuyện gì sao?.”

Dạ Nhi Nhi nghe tiếng anh mà giật mình, vội giữ bình tĩnh, quay đầu lại.

“ Không...không sao..”

Đông Tâm cau mày, đi đến chỗ cô.

“ Em đang lo cho Nhiễm sao?.”

Dạ Nhi Nhi gật đầu. Tuy biết được Cung Diễn Thần đang giữ Đông Nhiễm trong tay, nhưng vẫn không nên nói với Đông Tâm.

Tuy cô không biết mình đối với Cung Diễn Thần là gì và ra sao.

Nhưng chuyện này cũng một phần lỗi của cô, cô sẽ tự mình giải quyết.

Đưa Đông Nhiễm về cho anh, trả cô em gái cho Đông Tâm.

...

Trì Bất Trương kéo mền lên đắp cho Đông Nhiễm, sau một hồi dạy học cho anh, cô đã mệt và ngủ thiếp đi.

Trì Bất Trương xoay người rời đi, đóng cửa lại, anh rời khỏi nơi đó.

Anh vừa đi, Đông Nhiễm mở mắt ra, cô ngồi dậy, thu mình một góc.

Cung Diễn Thần...

Tôi muốn xem anh làm gì tôi những ngày tiếp theo.

...

Trì Bất Trương trở về Cung gia, đúng lúc Cung Diễn Thần vừa muốn gọi anh về.

“ Từ hôm nay không cần đưa cơm đến cho Đông Nhiễm nữa.” Cung Diễn Thần ra lệnh.

“ Anh...muốn bỏ đói cô ta sao?.” Trì Bất Trương khựng lại hỏi.

“ Phải.” Cung Diễn Thần đáp.

Mặc cho anh quen biết Đông Nhiễm, nhưng muốn có Dạ Nhi Nhi, anh đành ra tay nặng với Đông Nhiễm.

“ Sao vậy? Cậu không nỡ sao?.” Cung Diễn Thần nhìn Trì Bất Trương hỏi.

“ Không, tôi không dám.” Trì Bất Trương đáp, tay nắm chặt cố giữ bình tĩnh.

“ Được rồi, cậu về nghỉ ngơi đi.”

Trì Bất Trương gật đầu, quay người rời đi.

Bước ra khỏi Cung gia, cơn giận trong người Trì Bất Trương vẫn vậy.

Anh nắm chặt tay, xem ra những ngày sau...

Anh phải chính mắt nhìn Đông Nhiễm bị giày vò rồi.

“ Cung Diễn Thần...”

“ Anh sẵn sàng làm người khác đau khổ để có được Dạ Nhi Nhi vậy sao?.”

...

Hai ngày tiếp theo.

Trì Bất Trương cố gắng giữ bình tĩnh, nhìn Đông Nhiễm ngồi đó, cả gương mặt trắng bệch.

Đã hai ngày...cô không được ăn gì, cả nước cũng không được uống nhiều.

Cô dựa mình vào tường, mỉm cười chua chát nhìn Trì Bất Trương.

Theo như cô đoán, anh muốn giày vò cô, để đưa ra điều kiện gì đó với chị Nhi hoặc anh hai cô.

Cung Diễn Thần...anh quá độc ác rồi!

“ Nhiễm...”

Trì Bất Trương nắm lấy bả vai Đông Nhiễm. Trước cô đã gầy rồi, lại bị bỏ đói mấy hôm nay.

Đông Nhiễm cố nhấc tay mình lên, cô chạm lên tay Trì Bất Trương.

“ Tôi không sao...” Cô cố đáp.

“ Tôi đưa cô rời khỏi đây.” Trì Bất Trương ghé sát lại, nói nhỏ.

Anh không thể nhìn cô chết đói như vậy được. Chết trước mặt anh...

“ Đừng...anh sẽ bị giết...”

“ Đừng vì tôi...”

Đông Nhiễm mỉm cười bảo.

Cô không tin Cung Diễn Thần để cô chết như vậy.

Vừa nói xong, Đông Nhiễm gục vào người Trì Bất Trương, anh ôm lấy cô, cả hai tay không ngừng run rẩy.

Cung Diễn Thần...

Anh!!!!

...

Dạ Nhi Nhi nhận được tin từ chính Cung Diễn Thần. Anh ta bảo đã bỏ đói Đông Nhiễm suốt hai ngày qua.

Đông Nhiễm từ nhỏ đã không mấy khỏe mạnh, sức ăn đã kém, bây giờ lại bị bỏ đói như vậy...

Con bé sẽ không chịu được mất.

“ Nhi...”

Đông Tâm đi đến, ôm lấy cô từ đằng sau.

Cô vỗ vỗ nhẹ lên tay anh. Chuyện của Đông Nhiễm và điều kiện Cung Diễn Thần đưa ra, cô vẫn chưa nói với anh.

Cô vẫn đang tìm nơi Cung Diễn Thần giam lấy Đông Nhiễm.

Chỉ một chút nữa thôi...cô sẽ cứu được con bé ra khỏi tên ác ma đó.

“ Em...có phải giấu gì đó với anh không?.” Đông Tâm lên tiếng hỏi.

Anh đã nhận ra cái hôm cô đứng ở cửa sổ, tay cứ nắm chặt điện thoại, biểu hiện cứ ấp a ấp úng. Dạ Nhi Nhi nói dối với anh thì được, chứ với anh không thể qua mắt anh được.

“ Không có...em làm gì giấu anh chuyện gì chứ...” Dạ Nhi Nhi vội đáp.

“ Nhi...”

Đông Tâm siết chặt vòng tay của mình hơn, làm Dạ Nhi Nhi có chút khó thở, cô nhăn mặt lại.

“ Cung Diễn Thần...anh ta đang giữ lấy Đông Nhiễm...” Dạ Nhi Nhi vội nói.

Đông Tâm liền buông lỏng tay ra.

Anh nổi giận lên thật sự rất đáng sợ.

“ Anh ta đưa ra điều kiện...muốn em phải li hôn với anh.”

Cô khẽ quay người lại, nhìn anh.

Đông Tâm nhìn cô.

Li hôn?

“ Em không đồng ý, anh ta liền...”

“ Liền?.” Đông Tâm cau mày.

“ Liền bỏ đói Đông Nhiễm...đã hai ngày nay rồi.” Cô cúi mặt bảo.

Đông Tâm mở to mắt nhìn cô, chuyện như thế này...tại sao cô lại giấu anh chứ?

Anh buông cô ra, đứng dậy xoay người rời đi.

Dạ Nhi Nhi nhìn Đông Tâm đi ra. Tuy từ nhỏ anh rất yêu thương cô, nhưng tình cảm anh em của anh và Đông Nhiễm cũng rất lớn.

Chuyện này...

Điện thoại của cô lúc này vang lên, cô vội bắt máy.

[ Chủ nhân, đã tìm ra chỗ Cung Diễn Thần bắt giam Đông Nhiễm rồi.]

Đúng lúc thật...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.