Sau khi Cung Diễn Thần mất, tất cả tài sản của anh đều được xung vào quỹ từ thiện, giúp các trẻ em mồ côi và viện dưỡng lão, giúp những người gặp khó khăn.
Chỉ riêng một khoảng tiền lớn anh để cho Trì Bất Trương.
Cái lúc nghe luật sư bảo, Trì Bất Trương cũng không ngờ đến.
Anh từng là một thằng nhóc đầy đường xó chợ, đánh nhau để cướp miếng ăn, tình cờ gặp được Cung Diễn Thần.
Cung Diễn Thần thu nhận Trì Bất Trương, đào tạo anh vừa giỏi văn vừa giỏi võ.
Tài năng vẹn toàn.
Anh cũng không nghĩ bản thân sẽ làm trái lời Cung Diễn Thần, cũng không nghĩ mình sẽ rời khỏi Cung Diễn Thần.
Cung Diễn Thần vẫn đối xử tốt với anh, cho dù đã khuất.
“ Diễn Thần.”
Trì Bất Trương đứng ở mộ của Cung Diễn Thần rất lâu.
Anh biết người đã mất không thể sống lại được, chỉ mong Cung Diễn Thần đoàn tụ vui vẻ với người mẹ của mình.
Anh quay lưng rời đi, trở về nhà.
...
Rời khỏi Cung Diễn Thần, Trì Bất Trương cũng chẳng biết mình nên đi đâu, cũng may có một căn hộ trước kia anh mua để đó, bây giờ có thể dùng được rồi.
Trì Bất Trương đóng cửa lại, anh nghe mùi thơm của thức ăn thoang thoảng, anh mới nhận ra..
Sao trong nhà đèn sáng và sạch sẽ đến lạ vậy?
Trì Bất Trương vội đi vào bếp, nhìn thấy Đông Nhiễm đứng đó loay hoay, cô đang nấu gì đó.
“ Nhiễm...”
“ À anh về rồi.” Đông Nhiễm tắt bếp,tháo tạp giề ra đi đến chỗ anh.
“ Mau đi rửa tay đi rồi dùng cơm tối.”
“ Sao...sao em ở đây.” Trì Bất Trương không tin vào mắt mình.
Sao Đông Nhiễm ở đây? Lại còn vào nhà anh được?
“ Em đã lén làm chìa khóa nhà anh.” Đông Nhiễm đưa chìa khóa dự phòng bản thân lén lút làm ra.
“ Sợ anh ở một mình không có ai chăm sóc, nên em...”
Trì Bất Trương lập tức ôm lấy Đông Nhiễm, anh thở phào nhẹ nhõm.
“ Nhiễm...cảm ơn em...”
...
Hai tháng sau.
Dạ Nhi Nhi đứng trong phòng tắm, cô hít thật sâu nhìn que thử thai.
Hai...hai vạch!
Cô đang cố bình tĩnh, cô thật sự làm mẹ rồi.
Đã làm mẹ rồi.
Cốc
Cốc
“ Nhi, em làm gì trong đó lâu vây?.”
Thấy cô cứ ở trong nhà tắm hoài, anh lo lắng liền gõ cửa.
Cô không đáp, anh liền sợ hãi, dùng sức phá cửa lao vô.
“ Nhi...”
Anh nhìn thấy cô đang ngồi dưới sàn, hình như cả người đang run rẩy lên.
“ Em làm sao vậy?.”
Đông Tâm lao đến, nắm chặt lấy bả vai cô.
Dạ Nhi Nhi đưa que thử thai lên, anh cau mày cầm lấy.
“ Hai...hai vạch...” Anh lấp ba lấp bấp.
Con người điềm đạm như Đông Tâm cũng không kém bất ngờ.
Dạ Nhi Nhi liền lao đến lấy ôm anh, cô òa khóc.
“ Em...em làm mẹ rồi...”
“ Chúng ta có con rồi...”
Đông Tâm bỏ que thử hai trên tay xuống, anh ôm cô lên, đi ra khỏi phòng tắm.
Anh để cô ngồi xuống giường, rồi đưa tay lau nước mắt cho cô.
“ Phải...chúng ta sắp được làm cha làm mẹ rồi...”
Đông Tâm cũng không khỏi xúc động, anh nắm chặt cô.
Anh rất thích con nít, anh rất thích làm ba.
Nhưng mà anh từng chứng kiến hai người mẹ của mình đi sinh, rất đau...
Bọn họ lúc đó đau như xương trên người gãy ra vậy.
Anh sợ...
Anh sợ Nhi của anh đau như vậy.
Anh không nỡ để cô chịu nỗi đau đó một mình.
Đông Tâm ôm lấy cô, anh vỗ nhẹ lưng cô nói nhỏ:“ Nhi...sau này em vất vả rồi...”
Đây là quả tin vui đối với mọi người mà.
...
Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm rời khỏi phòng khám, cô muốn đi dạo để vận động cho cơ thể. Đông Tâm cũng không ngại đi cùng cô.
Thoáng chốc thai nhi đã lớn rồi, mới đó đã được 5 tháng...
Bụng cô cũng lớn dần, mọi thứ đều một tay Đông Tâm làm, giúp đỡ bên cạnh chăm sóc từng li từng tí.
“ Thật trùng hợp.”
Uông Thất đi cùng Giả Phiên Phiên, không nghĩ sẽ gặp Dạ Nhi Nhi.
Dạ Nhi Nhi và Đông Tâm nhìn Uông Thất, cô lên tiếng:“ Lâu rồi không gặp.”
“ Lâu rồi không gặp.” Uông Thất đáp..
“ Xem ra...anh cũng làm ba rồi nhỉ?.”
Đông Tâm lên tiếng, ánh mắt cả hai đều dồn về phía Giả Phiên Phiên bên cạnh.
Bụng của Giả Phiên Phiên cũng nhô ra, thấy rõ là cô ấy đang mang thai.
“ Ừm...” Uông Thất nắm chặt tay Giả Phiên Phiên đáp.
“ Anh cũng vậy rồi.” Uông Thất nhìn Đông Tâm.
Giữa hai người đàn ông này bây giờ rất ôn hòa, không có sát khí như kẻ địch với nhau nữa.
Đúng là sắp làm bố cả rồi, đều trưởng thành hơn một chút.
Dạ Nhi Nhi nhìn Giả Phiên Phiên, cô mỉm cười:“ Chào cô, tôi là Dạ Nhi Nhi.”
“ Tôi...tôi là Giả Phiên Phiên.” Giả Phiên Phiên đáp.
“ Cô...mấy tháng rồi?.” Dạ Nhi Nhi tò mò hỏi.
“ Bốn...bốn tháng.”
“ Ô, tôi hơn cô một tháng.” Dạ Nhi Nhi nói.
“ Vậy...vậy sao.” Giả Phiên Phiên đáp lại.
Uông Thất thấy Giả Phiên Phiên cứ căng thẳng, anh đành lên tiếng:
“ Cũng lâu rồi không gặp, chúng ta vào quán cà phê đối diện rồi trò chuyện được chứ?.”
“ Dĩ nhiên, bà bầu chỉ được uống sữa thôi.”