“ Anh không sợ con gái mình phản đối sao? “ Triệu nhìn Dương Lâm.
“ Con bé sẽ đồng ý “ Dương Lâm chắn chắn.
“ Tôi tin “ Triệu thẹn thùng.
“ Vậy...đêm nay anh là của tôi “
Thôi...à...mà...
À mà...
Tác giả é* biết nói gì nữa!!!!
...
Sáng hôm sau.
Tài Triệu êm ẫm ngồi dậy, fuck con mẹ nó chứ!
Lần đầu tiên của anh đấy, đúng là một kẻ thì yêu đơn phương ế lâu năm, kẻ thì độc thân dài năm...đúng thật là
“ Sao vậy? “ Dương Lâm ôm Triệu từ phía sau.
“ Mau về nhà sớm đi. Hôm nay Doãn Chy đến nhà anh đấy “ Triệu quay sang, đưa tay lên môi của Dương Lâm.
Cả hai vật lộn cả buổi, cuối cùng cũng chịu cùng nhau về Dương gia.
Về đến đã thấy Doãn Chy ngồi đợi cùng Dạ Phong Lệ.
“ Người thân cũng tìm rồi, có lẽ anh nên nói...”
Dương Lâm nắm tay Tài Triêu, đứng dậy:“ Anh và cậu ấy sẽ sống chung với nhau, tụi anh yêu nhau “
Dương Lâm nhìn mọi người. Các bài báo ngày mai, anh đã chuẩn bị tâm lí hết rồi.
Doãn Chy tỉnh bơ, Dạ Phong Lệ hơi đơ.
“ Em không bất ngờ sao?” Dương Lâm nhìn cô.
Cô lắc đầu.
“ Lúc anh bước vào cùng anh ấy em đã nhận ra rồi, à hự...trên cổ “ Cô ho khan, trên cổ đã hiện rõ còn dấu chi.
Dạ Phong Lệ đơ nữa. Vợ ơi vợ, em để ý dữ vậy!
“ Em cũng thấy cả hai thay đổi từ lúc anh ở bệnh viện rồi “ Cô nhún vai thản nhiên.
Dạ Tâm cũng gật đầu theo.
Dương Nguyệt cũng chả nói gì, con bé biết không sớm thì muộn cũng sẽ công khai thôi!
Chỉ có hai người đàn ông kia đơ người...thì ra họ là hai người cuối cùng nhận ra à?
“ Em tôn trọng tình cảm của cả hai, không phản đối “ Doãn Chy nói.
“ Con cũng vậy “ Dương Nguyệt đi lại, nắm tay của cả hai.
“ Con thích cả hai chăm sóc con “ Con bé cười tươi.
Tài Triệu và Dương Lâm thấy vui lòng, con bé đồng ý rồi...
Có hai người ba? Con bé đâu có gì để phản đối chứ?
Thế rồi...
Chuyện tình nhạt nhẽo của hai người đàn ông đã kết thúc, mọi thứ diễn ra suông sẻ.
...
“ Vợ, anh hai của em cũng đã tìm được tình yêu mới rồi...em có nghĩ chúng ta nên...” Dạ Phong Lệ đưa tay cởi áo sơ mi của cô ra.
“ Được “ Doãn Chy mỉm cười.
Cũng đã đến lúc rồi...
...
Cả đêm hoan ái, cuối cùng cũng đến sáng hôm sau.
Doãn Chy ngồi dậy, ê ẩm cả thân đi vào phòng tắm. Cô đứng nhìn những vết hôn trên cổ mình, có lẽ ở với cô...nhu cầu của anh cũng đã đến giới hạn rồi!
Đàn ông mà, ai cũng cần có nhu cầu riêng của mình chứ. Có lẽ cô nên tập làm quen thôi.
Cô tắm rửa rồi thay đồ, xong ra ngoài. Nhìn thấy anh vẫn ngủ, cô đi lại, đắp mền rồi hôn lên trán anh, xong ra ngoài.
Lâu rồi cô không nấu bữa sáng cho cả nhà...
Hôm nay thấy tâm trạng cô rất tốt, người làm cũng an tâm. Vậy là đôi vợ chồng trẻ này có thể an tâm hạnh phúc bên nhau rồi.
Doãn Chy đeo tạp giề vào, búi tóc lên. Từ hôm nay, cô sẽ là một người vợ, một người mẹ chăm sóc cho gia đình của mình.
Nấu ăn xong, Doãn Chy lên phòng, đã thấy Dạ Phong Lệ thay đồ, ngồi đó sẵn.
“ Anh dậy nãy giờ sao? “ Cô đi lại.
Anh liền đưa tay ra ôm eo cô.
“ Này, mới sáng sớm...” Doãn Chy ngại ngùng, thật là.
“ Không muốn anh ôm sao? “ Dạ Phong Lệ ngẩn đầu hỏi.
“ Muốn, được chưa? “ Nhiều khi nhìn anh thật giống trẻ con, nhõng nhẽo đủ điều.
“ Doãn Chy, em có muốn về ở cùng anh hai mình vài ngày không? “ Dạ Phong Lệ đứng dậy, dù gì thì cả hai cũng mới nhận lại nhau mà?
“ Không cần đâu, đêm qua anh ấy đã đưa Tài Triệu cùng Nguyệt Nguyệt đi du lịch rồi “ Cô thở dài, lúc sáng dậy cô đã nhận tin nhắn, thời gian gửi là nửa đêm. Có ai như anh cô không? Tài Triệu ngủ gục bên cạnh cũng chụp gửi cô...mà trông họ thật hạnh phúc!
Nhưng mà....đến nơi thì chắc cả rổ ảnh đợi cô xem cho xem!
Dạ Phong Lệ thở dài, đúng thật là, cả tên Tài Triệu cũng nhanh thật.
“ Thôi đi ăn sáng, em đi gọi Tâm Tâm “ Doãn Chy chỉnh cavat cho anh, rồi qua phòng của Dạ Tâm.
Cốc
Cốc
“ Tâm Tâm “
Cô bên ngoài gõ cửa, Dạ Tâm nghe thấy liền bỏ cuốn sách ra mở cửa.
“ Dì, chào buổi sáng a “ Dạ Tâm lại ôm cô.
“ Mau chuẩn bị sách vở, rồi xuống ăn sáng nào “ Cô ôm thằng bé lên, đi vào.
Đúng là...cha nào con nấy!
Đã muốn chiếm hữu ai thì thôi rồi.
Dạ Tâm ôm Doãn Chy thật chặt, rồi nhìn điện thoại đã đập vỡ lúc này nằm trong thùng rác.
Tưởng đâu cô không thấy, ai ngờ..
“ Tâm Tâm, sao điện thoại con nằm trong thùng rác thế này? “ Doãn Chy hỏi thằng bé, bình thường thằng bé đâu có làm vỡ đồ như vậy?
“ Tại...tại...”
Tại mẹ ruột đã về tìm thằng bé..