“ Con có chuyện gì sao? “ Doãn Chy hỏi.
Dạ Tâm lắc đầu.
Lần đầu cô thấy thằng bé khó xử, có việc gì sao?
“ Thôi con không muốn nói cũng được, đi ăn sáng thôi “
Cả hai cùng nhau xuống nhà, Dạ Phong Lệ thấy cô ôm thằng bé liền liếc nhìn con trai mình.
Hôm nay con lại bắt đầu mấy trò cũ sao?
“ Hai ba con mau ăn đi, không trễ giờ ấy “
Ăn sáng xong, Dạ Tâm và Dạ Phong Lệ ra khỏi nhà.
Ngồi trên xe, anh vừa chạy xe vừa nhìn Dạ Tâm bằng gương chiếu hậu.
“ Con làm sao vậy? Lúc nãy Doãn Chy nói điện thoại con bị vỡ? “
Bình thường thằng bé rất quý điện thoại mà?
“ Bà ta gọi “ Dạ Tâm nhạt nhẽo trả lời.
“ Trở về rồi à “
Dạ Phong Lệ cũng bỗng nên trầm tư lại khi nghe thằng bé đáp.
“ Đúng vậy, con không muốn nhìn thấy bà ta “ Dạ Tâm đưa mắt ra cửa sổ.
“ Tâm Tâm...do cô ta, nên con mới như vậy đúng không? “
Bị chính mẹ ruột bỏ rơi, nên thằng bé không giống như những đứa trẻ khác, tự tạo vỏ bọc mạnh mẽ, tự cho mình là kẻ lạnh nhất thế gian.
Chỉ khi ở cạnh anh và Doãn Chy, cũng như mẹ anh, thằng bé sẽ bỏ vỏ bọc đó!
“ Đúng vậy “
Dạ Tâm đáp hai chữ. Đang yên đang bình, về làm gì chứ?
Dạ Phong Lệ thở dài..
Sóng gió chưa êm đềm được bao lâu, lại nổi dậy rồi sao?
Dạ gia.
Doãn Chy dọn phòng, thì bỗng nhiên cô thấy một bức hình, một cô gái ôm một đứa bé đứng chụp chung với Dạ Phong Lệ.
Là vợ cũ anh sao? Nhưng tấm hình...và người phụ nữ trong hình, cô thấy ở đâu rồi?
Nhưng...không phải anh nói vợ mình đã mất rồi sao?
Nhắc mới nhớ, về việc kết hôn trước đây của anh cô không tìm được gì cả, cũng chưa bao giờ nghe anh nói đến, cả Dạ Tâm nữa.
Cuối cùng hai cha con này là sao?
Lúc trả lời trên trực tiếp, anh cũng nói cô là người đầu tiên?
Vậy...người sinh Dạ Tâm cho anh là ai?
Ở với nhau lâu như vậy, bây giờ cô mới để ý đến việc vợ cũ của anh.
“ Tâm Tâm, cuối cùng là con của ai? Người phụ nữ trong hình...mình thấy rất quen! “
Doãn Chy ngồi đó, nhìn bức hình mà muốn vò đầu bức tóc.
Aisssssssssss điên quá đi mất!!!!
...
Ngồi suy nghĩ gần nửa ngày trời Doãn Chy cũng chả nhớ ra. Cô thở dài.
“ Sao vậy? “
Chẳng biết Dạ Phong Lệ và Dạ Tâm về lúc nào. Cô vẫn ngồi thơ thẩn ở đó đến khi anh gọi mình.
“ Anh...anh về hồi nào vậy? “ Cô quay người lại, ôi trời cô không biết gì luôn ấy.
“ Anh và con về nãy giờ rồi, em có chuyện gì sao? “ Nhìn thấy cô không quan tâm thứ xung quanh, hơi lạ à nha.
“ Không có gì đâu. Hai ba con mau tắm rửa còn ăn cơm “ Doãn Chy vội đứng dậy.
“ Hôm nay con không muốn ăn tối, dì và ba ăn trước đi nha “ Dạ Tâm nhìn cô, nói rồi quay người đi.
Doãn Chy đơ người...gì vậy? Bình thường thằng bé đâu lạnh nhạt như vậy đâu?
“ Tâm Tâm sao vậy anh? “ Cô nhìn Dạ Phong Lệ.
“ Nó hay thất thường mà “ Anh vừa cởi cavat vừa thở dài đáp.
Cứ như vậy Doãn Chy sẽ hỏi đến thôi.
Cả hai cùng nhau ăn tối xong lên phòng, cô ngồi trong lòng anh, ngẩn đầu hỏi:“ Anh này, vợ cũ của anh là ai? Mẹ của Tâm Tâm là ai? “
Thật ra cô cũng tò mò từ lâu..nhưng không dám hỏi thôi.
“ Sao hôm nay em lại hỏi như vậy? “ Anh cúi đầu, mặt sát với mặt cô.
“ À thì...”
Cô đưa tấm hình lên.
“ Lúc sáng em dọn dẹp...em nhìn thấy “ Cô nói nhỏ.
Anh thở dài, đằng nào cũng sẽ có một ngày cô hỏi đến. Những tấm hình trước kia anh đều đem đốt hết, sao lại còn trong phòng nhỉ?
“ Cô gái trong hình là mẹ của Tâm Tâm “ Anh đưa tay chỉ người bế đứa bé ở tấm hình.
“ Lúc gặp nhau, anh nói cô ấy mất rồi? “ Doãn Chy hỏi. Nhìn cô gái này vừa trẻ vừa đẹp, sao lại có thể mất sớm như vậy?
“ Lúc ấy anh nói dối...cô ta còn sống “ Dạ Phong Lệ đưa tay ôm eo cô, nói tiếp.
“ Vậy anh và cô ấy li hôn rồi sao? “ Doãn Chy lại hỏi.
“ Căn bản cô ta không phải vợ anh, Tâm Tâm cũng không phải con ruột của anh “
“!!! “
Nà ní?