“ Là ai vậy? Anh biết à? “ Tài Triệu quay sang nhìn Dương Lâm.
“ Biết “
Năm xưa, Dương Lâm và Dạ Phong Lệ chung trường mà.
Uyển Ý Nghiên là hoa khôi của trường đại học năm đó, nhưng không hiểu sao sau khi tốt nghiệp, hoa khôi này mất tích. Rồi vài năm sau, các bạn học cũ đưa tin Uyển Ý Nghiên này mang thai con của ai không thể biết được, rồi người không thấy, con của của cô ta cũng không. Lúc trước cô ta cũng thân với Dạ Phong Lệ.. Không lẽ nào cô ta đưa con của mình cho Phong Lệ nuôi bao năm qua?
“ Tôi nói vậy anh biết rồi nhỉ? “ Dạ Phong Lệ đi lại, xoa đầu Dạ Tâm.
“ Ừ “ Dương Lâm gật đầu.
Tài Triệu và Doãn Chy nhìn nhau, có hai người không hiểu cái khỉ gì đây này.
“ Cô ta về rồi à? Mất tích bao năm nay “ Dương Lâm hỏi, họp lớp bao năm...cô ta chưa từng xuất hiện!
“ Về rồi, còn làm ầm ầm cho thiên hạ xem “ Dạ Phong Lệ ám chỉ các bài báo kia.
Lúc cô ta mang thai cũng là anh bên cạnh chăm sóc, khi hỏi cha đứa bé là ai cô ta không trả lời. Lúc hạ sinh cũng là anh chăm sóc,từ đầu đến cuối anh giúp đỡ cô ta với cư vị là bạn bè, cứ nghĩ cha đứa bé xuất hiện sớm, nào ngờ Uyển Ý Nghiên này bỏ con chỉ mới hai tháng tuổi cho anh.
Thật là...nếu không có anh, cô ta sẽ đem Dạ Tâm đi đâu chứ?
Bỏ con cho anh nuôi, không liên lạc, không hỏi thăm. Bây giờ lại về, giống như ám chỉ:“ Tôi về đón con “
Muốn đón...bước qua Dạ gia này đi!
Doãn Chy nhìn Dạ Tâm. Tài Triệu thở dài.
“ Các bài báo tôi sẽ phụ anh giải quyết “ Triệu nói.
Dương Lâm im lặng, tiếng điện thoại lúc này vang lên.
“ Ai gọi anh kìa “ Triệu nhìn Dương Lâm.
Dương Lâm bắt máy, mở loa ngoài.
[ Chào, lớp trưởng còn nhớ tôi không? Uyển Ý Nghiên đây ]
Chậc...
“ Cô ta chết linh lắm đấy “ Triệu nhìn Doãn Chy, nói nhỏ..
“ Hoa khôi của chúng ta còn nhớ đến lớp trưởng này sao? “ Dương Lâm đáp.
[ Dĩ nhiên, dạo này lớp trưởng còn liên lạc với Phong Lệ không? ]
“ Còn “ Dương Lâm và anh nhìn nhau.
[ Vậy có thể hẹn anh ấy ra không? Tôi muốn bàn về việc kết hôn của tôi và anh ấy ]
Doãn Chy:“!!!”
Đ* cô ả kia mới nói gì vậy?
Kết hôn?
Anh run người, nhìn cô đang lửa cháy ở đó...thôi xong rồi!
“ Ý Nghiên, cô đang giả ngu sao? “ Dương Lâm hỏi.
[ Giả ngu? Đâu có? ]
“ Đừng diễn nữa...bao năm qua cô ăn nhờ ở đậu Đông lão gia, bây giờ ông ta không nuôi cô nữa, liền về ăn vạ Dạ Phong Lệ sao? “