“ Thế giờ em muốn ăn gì? Ăn đồ anh nấu hay ăn anh? “
Tố Diên nghe vậy, ghé sát tai anh, thì thầm:“ Nếu ăn boss được, em sẽ ăn boss đến không xuống giường mấy ngày liền “
Anh đưa tay kéo cô sát lại, đáp trả:“ Đợi đi, em sẽ được ăn anh thôi “
Cả hai tình tứ, người xung quang chỉ muốn khóc thét. Cô đơn bây giờ rất nhiều đó anh chị!!!
Dạ gia...
Doãn Chy vui vẻ ngồi ăn cùng Dạ Tâm.
“ Con thấy ở với Đông Phương như thế nào? “
“ Rất tốt, mẹ đừng lo “ Dạ Tâm mỉm cười, đưa tay lau bánh dính trên má cô.
“ Vậy sao? “ Cô gật gù, như vậy là tốt rồi.
“ Con sẽ ở đây đến chiều với mẹ, con sẽ qua với ba Phương “ Dạ Tâm nói tiếp.
“ Con định ở hai nơi như vậy à? “ Thế thì rất bất tiện cho thằng bé..
“ Mẹ sẽ biết sớm con sẽ ở đâu thôi “ Thằng bé mỉm cười.
Khoan...có mùi gì đó lạ lạ!
Dạ Tâm con đang định làm gì đây? Hử? Lần nào cũng mờ áp trông rất đáng nghi nha ~~~
Tới tối, Tâm Tâm và Doãn Chy đến chung cư, vừa mở cửa vào đã thấy Đông Phương bế Tố Diên, trên người Tố Diên chỉ quấn một chiếc khăn tắm.
Tố Diên mở tròn hai mắt, anh vội ôm lấy cô vào phòng.
Doãn Chy và Dạ Tâm nhìn nhau.
“ Đây là nguyên nhân con về nhà sao? “ Cô cúi xuống, hỏi nhỏ.
“ Dù gì mới yêu cũng cần không gian riêng mà mẹ, còn mẹ với ba nung nóng đến gần bằng núi lửa rồi “ Dạ Tâm đáp.
“...” Thằng nhóc này!!!
Tố Diên đỏ mặt, ngồi trong phòng vội mặc áo quần vào. Lúc nãy cô đang tắm, em trai chạy đến đòi gặp cô. Vội quá, cô vội quấn khăn tắm chạy ra ngăn cản hai người đàn ông sắp đánh nhau bên ngoài, em trai cô thấy không ổn liền rời khỏi, thì Đông Phương vừa bế cô lên...Doãn Chy và Dạ Tâm mở cửa!
Ôi trời ạ, xấu hổ chết đi được!
Đông Phương bên ngoài lú lẫn, không biết nói gì.
“ Em chỉ đưa Tâm Tâm sang đây thôi, không làm phiền nữa, em về “ Cô chào tạm biệt rồi ra về, nhìn Dạ Tâm nháy mắt một cái.
Tâm Tâm nhìn anh, mặt nghiêm nghị:“ Ba cũng thật ghê nha “
“ Con...con ý con là gì? “
“ Ba nghĩ gì con nghĩ vậy “ Dạ Tâm khoanh tay lai dáng vẻ như cụ non.
Ai...ai tạo hóa ra cái tính cách này của thằng nhóc thế? Ai vậy? Không phải Đông Phương anh chứ? Không phải nha...
“ Mà này, dì ấy tên là gì vậy ba? “ Dạ Tâm đến giờ mới để ý đến tên tuổi.
“ Tố Diên, cũng là thư kí của ba “ Anh trả lời.
“ Dì ấy làm thư kí cho ba bao lâu rồi? “
“ Gần 3 năm “ Anh lại đáp.
“ Thế ba ế cô đơn bao lâu rồi? “ Thằng bé tiếp tục hỏi.
“ Từ lúc lập sự nghiệp đến giờ gần 5 năm năm rồi “ Năm đầu tiên cô đơn, 4 năm sau thì con đang lớn đấy thằng nhóc này.
“ Vậy...ba có tính đến chuyện kết hôn chưa? “ Dù gì ba của thằng bé thật ngốc trong tình yêu, thôi thì đứa con trai vừa mới nhận quan hệ này giúp cho nha ~
“ Con vừa mới nhận ba, con đồng ý về việc ba tìm mẹ cho con sao?” Đông Phương ngồi xuống, cả hai bốn mắt nhìn nhau.
“ Hai mẹ hai ba đâu có gì không tốt, sao con không đồng ý chứ? Dù gì cùng lắm đông em chút thôi “