Bạch Doãn Chy cô không biết, những ngày sắp kết hôn, bước vào Dạ gia, cô chuẩn bị thành heo lăn rồi.
Chả hiểu sao một buổi xem mắt, cô thân thiết với Dạ Tâm, và bây giờ...
Ngồi đây lựa áo cười cùng Dạ Phong Lệ!
Sau khi ba cô về, thì Dạ phu nhân cùng ba cô bàn hôn lễ, việc chọn váy cưới và thứ lặt vặt là do anh đảm nhận.
Anh cứ ngồi xem váy cưới cho cô, lật qua lật lại lật lui lật tới.
Bạch Doãn Chy cũng nhanh tìm váy cưới, không hồi cô chết vì lựa váy quá.
“ À ừm Dạ tổng...cái này anh thấy sao “ Cô đưa hình chiếc váy cưới đó đến chỗ anh, anh nhìn rồi cau mày.
“ Em thích là được...” Anh thản nhiên.
“...”
Nhân viên lúc này cũng đi đến, đưa cô đi thử váy cưới.
Ngồi dựa vào sofa, Dạ Phong Lệ đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, nhanh thật...mới ngày nào còn cố gắng cùng Dạ Tâm bám theo cô,bây giờ đến kết hôn rồi. Nhưng mà, anh không biết mình đã có tình cảm với cô chưa nữa...
Lát sau, cô bước ra với chiếc váy cưới.
“ Dạ tổng...có...có được không? “ Một đời con gái, cô cũng rất muốn khoác cho mình chiếc váy cưới đẹp.
Anh quay đầu lại, nhìn chằm chằm cô...
Đẹp...đẹp quá!
“ Đẹp...hợp lắm “ Dạ Phong Lệ nói, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm.
Bạch Doãn Chy nghe vậy mà đỏ mặt, cô ít gần nam nhân, khi nghe lời khen lại ngượng ngùng.
“ Rất hợp...” Anh tiến lại gần, vén tóc cho cô.
“...” Doãn Chy không nói, chỉ cúi đầu.
“ Dù sao cũng kết hôn, tôi sẽ cho em là cô dâu đẹp nhất...hạnh phúc nhất “ Anh nói nhỏ.
“ Cảm ơn anh! “
______
Một ngày mệt mỏi trôi qua, Doãn Chy ngồi gật gù trên xe cũng Dạ Phong Lệ.
“ Buồn ngủ sao? “ Anh quay sang hỏi.
Cô đưa tay dụi mắt, lắc lắc đầu.
“ Đừng cố nữa, dựa vào vai tôi này “ Dạ Phong Lệ nói.
“ Được sao...? “ Cô nhìn anh.
Anh chắc chắn gật đầu, Bạch Doãn Chy vì mệt cũng đành đưa đầu dựa vào vai anh, nhắm mắt lại.
Anh đưa tay lên vỗ nhẹ đầu cô, mệt mà còn cố...thật là.
Tài xế trong xe nhìn anh sủng ái cô, cười thầm...sau này có chuyện vui và phim tình cảm cho tài xế anh ta coi rồi!
...
Dạ Phong Lệ ôm Bạch Doãn Chy xuống xe, nhìn cô ngủ ngon lành trong lòng mình, anh bất giác bật cười.
“ Anh là ai? “
Anh nghe tiếng nói. Quay đầu lại nhìn thấy một người đàn ông.
Đông Phương nhìn anh, còn đang ôm Doãn Chy.
“ Sao lại ôm cô ấy? “ Đông Phương hỏi.
“ Vợ sắp cưới của tôi...tôi có quyền! “ Dạ Phong Lệ nói, tay vẫn ôm chắc chắn cô trong lòng mình.
Chồng sắp cưới?
Doãn Chy cô sắp kết hôn sao?
Dạ Phong Lệ không hỏi Đông Phương là ai, là gì của cô, anh ôm cô đi vào nhà.
Bạch lão gia hôm nay không có nhà, ông cũng giao chìa khóa cho anh.
Tài xế mở cửa nhà giúp anh, anh bế cô đi vào tiến về phòng, đặt cô lên giường, cởi giày cao gót ra rồi kéo mền lên cho cô.
Bạch Doãn Chy ngủ say đến mức không biết trời trăng, nằm ngủ như mèo con trên giường, anh nhìn mà bật cười.
Đông Phương bên ngoài nhìn Dạ Phong Lệ ung dung đi vào nhà của Bạch Doãn Chy, đứng im đó nhìn...
Người đàn ông này sẽ là chồng của cô ấy sao?
...
Hôm sau, cô vẫn tiếp tục công việc của mình, giữ bọn trẻ ở trường.
Chả qua là mấy nay lo việc kết hôn, cô vừa bận vừa thiếu ngủ, thậm chí cũng không ăn uống gì nhiều hay đủ bữa.
Đến tan làm, Bạch Doãn Chy gương mặt xanh xao đi ra cổng, cô choáng váng đành dựa vào tường, chút sau, cô cũng ngồi bệch xuống đất.
“ Ai..giúp tôi...” Cô cố gắng mở mắt, mấp mấy câu nói.
“ Doãn Chy “ Dạ Phong Lệ từ trong xe chạy ra, đỡ lấy cô.
“ Dạ...tổng? “ Giọng nói này, từ khi nào cô nghe thấy đã quen thuộc.
“ Em làm sao vậy? Hả? “ Anh lắc mạnh cô, nhìn gương mặt không còn sức của cô trong lòng mình.
“ Tôi đưa em đến bệnh viện “
...
“ Nên để vợ anh nghỉ ngơi tốt, ăn đúng giờ và ngủ đủ giấc “
Bác sĩ nhìn anh đang lo lắng, mắt nhìn cô không biết tai có nghe lời ông nói không?
“ Cảm ơn bác sĩ “ Thư kí của anh vội nói.
“ Truyền nước xong có thể về nhà “ Bác sĩ nói xong rời đi.
“ Gọi điện về Dạ gia, chuẩn bị vài món tẩm bổ “ Dạ Phong Lệ quay sang nói.
“ Vâng “ Thư kí nói rồi cũng đi, để anh ở lại đó.
Anh ngồi cạnh giường, mấy nay cả hai đều bận, anh ít quan tâm vài thứ, không ngờ để cô đến kiệt sức như vậy.
Truyền nước biển xong, Dạ Phong Lệ đưa cô về Dạ gia mà không về nhà.
Nhìn thấy ba mình bế Doãn Chy về, Dạ Tâm thấy vậy vội hỏi:“ Ba, dì ấy sao vậy? “
“ Cô ấy kiệt sức...nên bị ngất “
Dạ phu nhân đang đi ra, nghe vậy vội chạy nhanh.
“ Cái gì? Con dâu làm sao? “
“ Xuỵt “ Anh vội nói.
Lúc này bà mới nhận ra cô còn đang mê man.
“ Mau mau, đưa con bé lên phòng “ Bà nói nhỏ.
Dạ Phong Lệ liền đi đến cầu thang, Dạ Tâm cũng chạy theo sao.
“ Nấu gì cho con bé ăn sau khi tỉnh lại “ Lúc này Dạ phu nhân quay sang nhìn giúp việc.
“ Dạ đã chuẩn bị xong rồi ạ, thiếu gia có cho thư kí gọi về nhà “ Nữ giúp việc đáp.
Bà cười hài lòng, con trai bà cũng biết cách thương vợ đấy. Hmm không cần lo lắng rồi?