Mà về phần Lâu Vĩnh, hắn cũng không vội rời đi. Bởi vì trước việc biến mất dài hạn, hắn vẫn nên chuẩn bị cho bé con ít thứ.
Tối ngày hôm đó, theo thói quen cũ mà Đàm Nhu Nhi dùng tiết tự học của mình chạy xuống gốc cây đại thụ trong trường mà gọi điện cho em gái.
Nhưng điều khiến cô ngạc nhiên là, ngay khi cô vừa tới nơi, đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn của thiếu niên tựa vào gốc cây. Cảm nhận được ánh mắt gắt gao của người nọ đang nhìn mình, Đàm Nhu Nhi lờ mờ đoán được danh tính của người trước mặt.
“Anh Lâu Vĩnh?”
“Ừm.”
Chất giọng thiếu niên trầm ấm, nhìn cô gái nhỏ dương đôi mắt tò mò nhìn mình, cánh môi vì thế mà cong lên. Từ lúc gặp cô bé này đến giờ, hắn hình như dễ cười hơn thật nhiều.
Ánh sáng yếu ớt từ mặt trăng tản xuống, lồng qua tán lá đong đưa trong gió, tạo thành bóng sáng lập lòe phủ xuống mặt đất. Dung nhan của thiếu niên nhờ chút sáng len lói mà thoắt ẩn thoắt hiện dưới gốc cây.
Rõ ràng là người ở ngay trước mắt, nhưng sao cô lại cảm thấy xa xôi diệu vợi?
Cất điện thoại vào túi, Đàm Nhu Nhi nhanh chóng tiến lại gốc cây, cách hắn một đoạn. Bởi vì chiều cao nhi đồng có hạn, chỉ đứng đến hông của Lâu Vĩnh, vậy nên cô phải ngẩng thật cao mới có thể cùng hắn nói chuyện.
“Anh có tâm sự gì à?”
Nhận ra khoảng cách giữa mình và cô bé hơi xa, Lâu Vĩnh không nói gì tiến tới, vươn cánh tay của mình ra kéo cô tiến gần về phía mình.
Bị kéo bất ngờ, cổ họng Đàm Nhu Nhi truyền ra tiếng 'A' nhỏ. Đến khi định thần lại, cô đã được Lâu Vĩnh đặt ngồi xuống gốc cây, còn hắn cũng ngồi xuống bên cạnh cô.
“Lâu Vĩnh, nhìn anh như có tâm sự ấy. Việc làm ăn của anh bị phá sản hả?”
Dưới cặp lông mi dài là đôi mắt sáng trong ngây thơ của cô bé. Lâu Vĩnh nhìn đến thất thần, lại nghe cô đặt cho mình câu hỏi kia, hắn thật không nhịn được mà cất tiếng cười lớn.
Ngón tay thon dài vươn ra, nhẹ búng lên vầng trán của cô, tạo thành một tiếng 'cốc' nhỏ.
“A ui... Đau!” - Đột nhiên bị đánh đau, Đàm Nhu Nhi nhỏ giọng oán trách, dương ánh mắt tức giận nhìn hắn. Cô đang quan tâm hắn như vậy mà... Mạn Mạn, anh trai cậu đang lấy oán trả ơn!
“Đang yên lành đột nhiên trù anh phá sản... Cho dù Đàm gia có xuống cấp thì anh cũng không bao giờ phá sản nhá!” - Vừa nói, Lâu Vĩnh vừa nở nụ cười rõ tươi.
Đã thấy Lâu Vĩnh cười rất nhiều lần, nhưng Đàm Nhu Nhi vẫn ấn tượng với nụ cười của hắn, bề ngoài hắn đẹp thiên về cao lãnh, lạnh lùng. Nhưng mỗi khi cười lên lại giống như gió xuân, ấm áp, nồng đượm hơi thở tuổi trẻ, khiến người bên cạnh không phòng bị mà luân hãm vào trong.
Tất nhiên, ý nghĩ đó đều là do Đàm Nhu Nhi đang đánh giá mà thôi.
Nhanh chóng dời mắt lên bầu trời đêm, con ngươi đen láy chạm vào màu vàng ấm xinh đẹp của ánh trăng, miệng hơi hé, đáp lại lời của hắn:
“Xì, kêu em độc miệng, anh thì hay rồi, trù gia đình em phá sản. Đàm gia mà phá sản rồi em sống ở đâu, ai nuôi em...”
Lâu Vĩnh cong cong khóe môi, đôi mắt ngọc bích lóe lên ánh sáng kì lạ hướng về phía Đàm Nhu Nhi, nhanh chóng ngắt lời cô bằng tiếng của mình.
“Anh nuôi em.”
Câu nói bất ngờ của hắn khiến Đàm Nhu Nhi sững người lại, đôi mắt to tròn mở lớn nhìn chằm chằm vào Lâu Vĩnh. Trong tích tắc không biết nên đáp lại như thế nào.
Bên tai cô lúc này ong ong, tiếng động duy nhất mà cô có thể nghe được sau lời của hắn chỉ có tiếng trái tim mình đang đập liên hồi. Hai bên tai cũng đỏ lên trông thấy. Không biết rõ ràng thứ cảm xúc đang cuộn trào của mình là cảm động vì có người quan tâm hay gì nữa.
Mãi một lúc lâu sau, Đàm Nhu Nhi mới tìm lại bình tĩnh thường ngày. Khẽ hắng giọng che đi lúng túng, cô bĩu môi đáp lại.
“Không nhìn ra khả năng nói dóc của anh cũng thật tốt. Đừng tưởng quà sinh nhật lớn kia của anh là lấp đầy lòng tham tiền của em. Ước vọng của em còn cao hơn nữa cơ.”
“Ồ vậy sao?”
“Đương nhiên! Anh đừng tưởng giúp đỡ em nhiều mà em không phòng bị. Người duy nhất ngoài em gái mà em chơi không mang tâm phòng ngờ chỉ có mình Mạn Mạn!” - Cô gật đầu rõ nhanh.
Từ lúc nhận biết hắn đến giờ, hắn đã giúp đỡ cô rất nhiều, trong lòng tất nhiên đã xem hắn như người quan trọng mà đối đã. Nhưng vì bản tính không muốn dễ đang bị thuần phục mà cô đã cứng họng dối.
Lâu Vĩnh ngồi một bên, thu toàn bộ biểu cảm của cô vào trong mắt. Hắn tất nhiên nhìn ra được cô bé này đang cố gồng lên để không lép vế trước hắn.
Ha, đúng là trẻ con, bất quá hắn vẫn cảm thấy như này đáng yêu hơn. Trẻ con thì vẫn nên có dáng vẻ của trẻ con, như vậy mới đúng.
“Sao vậy, anh vẫn chưa đủ tâm ý với em sao?”
“Xì, không có đâu...”
“Vậy bây giờ em nói một nguyện vọng của mình ra thử. Anh sẽ cho em xem tâm ý của mình, dù sao em cũng là bạn thân của em gái anh. Người ta nói yêu ai yêu cả lối đi. Anh đối với em gái chiều chuộng vô đối, tất nhiên sẽ không để người chơi cùng con bé chịu thiệt thòi.”
Dừng đoạn, hắn đưa tầm mắt của mình đối diện với cô, khẽ nhỏ giọng.
“Nhất là, đối với bé con nào đó nhận của anh thật nhiều tâm ý lại phủ nhận là không có.”
Đàm Nhu Nhi càng nghe càng cảm thấy hơi sai sai...Nhưng mà trong trạng thái bị khiêu khích, cô đã không suy nghĩ nhiều mà nông nổi cất tiếng.
“Vậy xem anh có đáp ứng được hay không. Ước vọng của em chính là mua đồ không bao giờ phải trả tiền. Xí, xem anh có làm được không?!”
Nói xong Đàm Nhu Nhi cũng cảm thấy mình nói chuyện vô lý. Dù sao cũng chỉ là rảnh rỗi sinh nông nổi, vậy nên sau đó cô đành sửa lại.
“Dù sao anh cũng không...”
Cô còn chưa kịp nói, Lâu Vĩnh đã nhanh hơn đáp lời.
“Thành giao, bé con, từ bây giờ trở đi, mỗi lần em mua đồ, hoặc làm điều gì cần đến tiền, em đều không phải lo lắng chi gì cả. Kể từ giây phút này anh sẽ là người gián tiếp nuôi em.” - Dứt lời, hắn liền như thói quen mà xoa mái tóc của cô, sau đó rời đi như không có chuyện gì.
Nhìn bóng lưng của hắn xa dần, không hiểu sao, cô lại cảm thấy man mác buồn.
Thật ra nguyên văn Đàm Nhu Nhi định nói chính là: “Dù sao anh cũng không thể làm được. Lúc nãy chẳng qua là em háo thắng nên mới đưa ra lời như vậy. Đối với em anh đã như anh trai rồi.”
Nhưng có lẽ, những lời đó đã không có cơ hội mà thoát ra ngoài rồi...
Thôi kệ, để ngày mai lên lớp sẽ nói lại với hắn sau. Cô cũng không muốn tuổi nhỏ đã mang danh đào mỏ đi.
Đàm Nhu Nhi không nghĩ đến, rằng cái mà cô gọi là ngày mai, lại trả dài qua rất nhiều năm...