Vài ngày sau, khắp các mặt báo của thành phố V loan rộng tin tức, nói bóng nói gió Lâu Hà Uy vì Vương thị trưởng chèn ép mà đã ném Lâu Vĩnh đi du học. Hành động ấy được coi như đang chịu nhún nhường thị trưởng. Mà cũng nhờ vậy, địa vị lão Vương trong giới kinh doanh nhanh chóng cao lên một bậc.
Đọc xong phần tin tức, Vương Hào Kiệt với chiếc tay bó bột vẫn có sức ôm mỹ nhân trong lòng rồi cười hả hê. Lâu Vĩnh hay Lâu gia gì cũng chỉ là hổ giấy mà thôi. Nhìn đi, sau cuối không phải là chịu khuất phục trước cường quyền hay sao.
Rồi sau này hắn ta cũng nối tiếp sự nghiệp của lão cha, quyền tiền rồi cũng về tay hắn mà thôi.
Đàm Nhu Nhi khi biết tin Lâu Vĩnh đã rời khỏi thành phố V thì không khỏi bất ngờ, xen lẫn trong đó cảm giác hụt hẫng.
Thì ra, thứ càng dễ có được, càng nhanh chóng có được thì lúc ra đi sẽ càng vội vàng, dứt khoát đến vậy. Buồn cũng có đấy, nhưng nhiều hơn sẽ là tiếc nuối...
Có đôi lúc, cô tự hỏi bản thân rằng nếu Lâu Vĩnh biết rằng hắn sẽ biến mất, vì sao tối ngày hôm đó không nói một tiếng từ biệt với cô. Cùng cô đấu khẩu thật lâu, lại chỉ nói rằng gián tiếp nuôi cô.
Nhưng hắn thật sự giữ lời hứa, không biết Lâu Vĩnh làm cách nào, phàm là những thứ cô mua, tại bất kì hàng quán nào, đều không cần mất một đồng.
Nhờ vậy mà ngoài thuê giúp việc, Đàm Ôn Tường thật sự không phải chi cho Đàm Nhu Nhi bất kì khoản nào khác. Đàm Ôn Tường đối với chuyện này không nói đã biết hài lòng đến nhường nào, cũng không cần tra hỏi lý do tại sao, chỉ cần ông ta không mất đồng xu các bạc nào đã làm ông ta sướng rơn người rồi.
Lại nói, Đàm Nhu Nhi với chí hướng kiếm tiền, đến năm 16 tuổi đã có hẳn một cửa hàng hoa nhỏ với khoản thu nhập đủ cho cô gửi tiền cho Tiểu Ân, mà cô cũng không cần đến giúp việc. Kể từ khi đó, Đàm Ôn Tường dường như quên luôn sự tồn tại của đứa con gái ở thành phố V này.
Thoáng chốc đã 10 năm kể từ ngày Lâu Vĩnh biến mất.
10 năm, nói dài cũng thật dài, đủ cho một đứa trẻ con biến thành người lớn, đem bản thân đặt vào những trách nhiệm nặng nề. Nói ngắn cũng thật ngắn, còn không đủ để xóa nhòa hình ảnh của ai đó ra khỏi tâm trí, cho dù đã gặp bao nhiêu người, tâm vẫn như cũ hướng về một phương.
Nắng vẫn ấm áp phủ xuống thành phố phồn hoa, mưa vẫn vui vẻ nhảy múa dưới nền đất bằng phẳng. Thời gian trôi, thành phố vẫn tiếp tục phát triển, người đến người đi cũng không ít, dù sao thời gian vẫn đang từng thời từng khắc trôi qua.
Nó cũng sẽ không vì nghe thấy một lời cầu nguyện của ai mà dừng lại.
Lâu Vĩnh à, giờ đây chỉ còn là hồi ức đẹp để cô thiếu nữ nhớ đến vào ngày tháng rảnh rỗi mà thôi.
Bài ca mùa hạ vang lên, theo tiết tấu của trời đất, bao trùm lấy cả khuôn viên trường. Đàm Nhu Nhi, ghé đầu tựa vào thành tường, ánh mắt trong veo nhìn xuyên qua cửa sổ. Đôi mắt đen láy to tròn ấy vẫn như cũ xinh đẹp, theo thời gian mà càng trở nên quyến rũ. Làn da trắng ngần của cô như được phủ thêm lớp kim tuyến, rực rỡ dưới ánh nắng vàng.
Cô bé nhỏ con ngày nào giờ đã hóa thành mỹ nhân diễm lệ khiến người người mê mẩn.
Hôm nay theo kế hoạch là ngày họp mặt lớp sau khi thi xong đại học. Cũng có thể nói rằng là ngày bọn họ chia tay với mái trường mà họ đã gắn bó mười năm.
Nhanh thật đấy...
Đàm Nhu Nhi thở dài, dời mắt nhìn qua bàn bên cạnh, trống trơn, cặp còn đây, nhưng người không biết ở phương trời nào. Lâu Mạn Mạn lúc nãy còn ở bên cạnh cô kể lể thật nhiều không biết đã biến mất nơi đâu nữa.
“Bảo bối của tớ, tin khẩn tin khẩn ahh!”
Vừa nhắc, Lâu Mạn Mạn đã chạy vội vàng từ cửa sau của lớp học vào bên trong. Tóc cột cao để lộ vầng trán sáng bóng, đôi mắt lam linh động nhìn chằm chằm vào Nhu Nhi, hai má vì vận động mà hồng lên trông thấy. Khuôn mặt đáng yêu lúc này lại ngập tràn sự hốt hoảng.
“Mạn Mạn, có gì từ từ nói, chúng ta dù sao cũng ở trường đến buổi chiều, không vội.”
Lâu Mạn Mạn tiến đến trước mặt Nhu Nhi, bởi vì quá gấp gáp mà hai tay cô phải ôm đầu gối, điều chỉnh hơi thở mất vài giây. Sau đó mới có thể nói ra nội dung.
“Cậu... Cậu không biết lúc nãy mình nghe thấy chuyện động trời như thế nào đâu... Ở phía cầu thang, mình nghe thấy... Mấy người kia to nhỏ với nhau rằng Hàn Dương sẽ tỏ tình với cậu. Cái gì mà chuẩn bị cả hoa cả nến, cả bàn tiệc lộng lẫy. Nhu Nhi, cậu chuẩn bị vào tròng đấy.”
Vừa nói, Lâu Mạn Mạn vừa dùng hành động để miêu tả, nom trông vô cùng hài hước. Quả thật đã làm cho Nhu Nhi cười thành tiếng.
Hàn Dương hả, Đàm Nhu Nhi gật đầu nhớ ra. Cậu ta chẳng phải là cậu ấm lắm tiền lại còn có nhan sắc như sao hạng A hay sao? Lúc còn đi học, cậu ta cũng khá là nổi tiếng nên cô có ấn tượng.
Nhưng mà tỏ tình à, có phải nhầm lẫn không vậy?