Nửa đêm, trong khi Lâu Mạn Mạn đang say giấc nồng, phía cửa phòng cô bé xuất hiện một bóng người. Người nọ làm một loạt động tác mở cửa, tiến đến ngồi xuống giường cạnh cô bé mà không gây ra một tiếng động gì, ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ lên lưng Mạn Mạn.
Lâu Mạn Mạn trong cơn bị ép phải tỉnh dậy, mắt còn chưa mở thì miệng đã tuôn ra những lời cáu gắt, bất quá vì vẫn còn mơ màng mà chất giọng có chút ngái ngủ.
“Ai vậy? Nửa đêm không ngủ đến phòng lão nương chọc ghẹo gì vậy?”
“Là mẹ...” Diễm Tinh phì cười, đối với sự mè nheo của con gái thấy có điểm đáng yêu.
“Hết giờ hành chính rồi, mẹ, có chuyện gì ngày mai lại nói được không?” - Lâu Mạn Mạn dụi dụi mắt, lại ngáp ngắn ngáp dài vài cái.
“Ngày mai anh trai con thức mất rồi, mẹ không bàn bạc với con được.”
Nhờ hai chữ “anh trai” từ trong miệng mẹ phát ra, Lâu Mạn Mạn lập tức hồi phục tỉnh táo. Lâu Mạn Mạn cô đối với chuyện của anh trai vô cùng quan tâm để ý nha.
“Bàn bạc gì ạ? Chơi khăm anh ấy ạ? Mẹ, con nói mẹ nghe trên trường anh ấy được gọi là lão đại nghe uy phong lắm, mỗi lần qua lớp con đều nhìn con mà chậc lưỡi, con không phục, con...”
Diễm Tinh biết, nếu để con gái mình nói nữa, chắc chắn sẽ nói đến sáng mất, vậy nên bà nhanh trí đặt câu hỏi chủ đề cho con gái.
“Con biết anh con nhìn trộm cô bé nào ở lớp 2-3 không?”
“Vụ đó... Con không biết đâu! Lớp 2-3 toàn là mấy đứa học kém, con mới không thèm để tâm đến bọn chúng. Con chỉ là nghe bạn bè kể chuyện mà thôi. Anh trai mắt nhìn cũng thật kém, bao nhiêu lớp ngoan ngoãn không nhìn, lại cố tình nhằm vào lớp 2-3 mà nhìn. Thật là tức chết con mà...”
Diễm Tinh thở dài, dựa vào ánh đèn ngủ mà trông thấy hai má của con gái đang phồng lên, trong đôi mắt ngọc bích thể hiện rõ sự khinh thường chán ghét. Bà đối với suy nghĩ của con gái có phần khó hiểu:
“Sao lại chán ghét bạn học dốt chứ?”
“Aiza, cũng không hoàn toàn vì học dốt, mà vì học đã dốt lại còn không chịu học hỏi. Lúc trước khi các lớp giao lưu học tập với nhau, lại có một đám con gái lớp 2-3 không chịu góp sức làm bài mà lại tụ tập thành một đám, con nghe mang máng cái gì mà chồng đại gia, không cần làm vẫn sướng thân. Lúc đó con thật tức sôi máu mà...”
Diễm Tinh nghe con gái kể xong thì bất giác cười trừ, haiz, không biết cha mẹ nào lại có thể dạy cho bọn nhỏ tư tưởng không nên có như vậy.
“Còn nữa...” - Bé Mạn Mạn nãy giờ vẫn thao thao bất tuyệt những câu chuyện lớp 2-3, mãi vẫn chưa hết, khiến Diễm Tinh có chút lo lắng.
“Không phải con buồn ngủ sao?”
“Mẹ đừng đi, con hết buồn ngủ rồi, để con lại kể mẹ nghe...”
Cuối cùng, Diễm Tinh vẫn là không nói ra được mục đích chính của mình, bà chỉ đành bất lực ngồi nghe Lâu Mạn Mạn kể chuyện cho tới khi cô bé lần nữa đi vào giấc ngủ, miệng còn mơ màng căn dặn mẹ yêu dấu.
“Để bữa sau con sẽ kể cho mẹ nghe tiếp vụ anh trai mắng cô giáo chủ nhiệm của con đến mức phải chuyển trường.”
...
Có một điều mà Lâu Vĩnh đã sai khi đánh giá Đàm Nhu Nhi.
Đàm Nhu Nhi không phải là không có bạn mà căn bản cô không cần có bạn. Thay vì chi thời giờ để nói chuyện với đám nhóc không có ý chí tiến thủ thì cô đã nhanh chóng thiết kế và hoàn thiện xong sơ đồ phát triển kinh doanh lớn của bản thân mình rồi!
Sau hai tuần học tập, làm quen với môi trường mới, Đàm Nhu Nhi dựa theo sơ đồ kinh doanh mà mình vạch sẵn, tiếp tục theo lối cũ, tìm việc làm, kiếm tiền nuôi em.
Nếu ai đó hỏi một đứa trẻ 8 tuổi sinh ra trong gia đình giàu có thì có thể làm những gì, cô sẵn sàng lôi ra danh sách việc làm dài như tờ sớ mà đến cô cũng cảm thấy choáng ngợp cho họ xem. Nếu không thể lao động chân tay vì chưa đủ tuổi, cô liền lao động trí óc.
Trước đó, Đàm Nhu Nhi từng muốn thử làm mẫu ảnh vì nhận thấy lương lậu ngành này khá ổn, chẳng qua là sợ Đàm Ôn Tường sẽ nhận ra cô ngầm kiếm tiền, chắc chắn gây khó dễ cho cô, vậy nên ý định dấn thân làm ngôi sao của cô đã bị bóp chết từ trong trứng nước.
Vậy nên sau đó cô chuyển qua ngành nghề gần gũi hơn. Đó chính là chép hộ bài, làm gia sư, kèm bài tập cho mấy cô nương công tử nhà giàu nào cần, đôi lúc rảnh rỗi cô còn bán hoa dạo quanh trường, dựa vào ưu thế nhan sắc cùng miệng lưỡi ngon ngọt mà nhanh chóng cháy hàng. Cô tự nhận mình là nhân viên hạng bạch kim, vậy nên giá thành đi đôi với chất lượng.
Ban đầu còn tưởng thành phố V này sẽ khó làm ăn hơn ở Willow, nhưng đám trẻ cùng lớp trong thời gian ngắn đã khiến Đàm Nhu Nhi mở mang tầm mắt. Một tháng trôi qua kể từ ngày cô mở dịch vụ, khách hàng của cô cứ thế mở rộng, không chỉ bó buộc ở trong lớp mà các lớp khác cũng thi nhau gửi gắm cho cô sự nặng nhọc của lứa tuổi học sinh. Cũng nhờ đó mà số tiền thu về của Đàm Nhu Nhi rất nhanh đã gấp ba gấp bốn so với thủa ban đầu.
Mà đám người từng chê cô kỳ dị, nay lại phải cúi đầu xin lỗi rồi trở thành khách hàng vip của cô. Đàm Nhu Nhi ngoài mặt lạnh lùng vẫn nhận đơn của bọn họ là thế, chẳng ai biết nội tâm bên trong của cô đã cười thật lớn vì cú vả mặt đau này của mấy người đó. Đúng là nghiệp quật không chừa một ai!
Tuy nhiên, có một điều mà Đàm Nhu Nhi luôn canh cánh trong đầu, chính là không rõ lí do gì, cô luôn có thể cảm nhận được ánh nhìn muốn xuyên thấu của ai đó hướng về phía mình. Nhưng cô đã ngó tứ phía rất nhiều lần, kết quả nhận được vẫn luôn là không thấy một ai... Trong đầu lóe lên một ý nghĩ rùng rợn...
Trường này có ma ám hay gì?
Không được rồi, Đàm Nhu Nhi, không được tự dọa mình như thế!
Có lẽ không phải ma mà là thần tài theo đuổi cô thì sao?
Không để cô chờ đợi lâu, ngay ngày hôm sau cô đã có đáp án cho riêng mình...