Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 6: Chương 6: Trả vở




Buổi chiều tối ngày hôm đó, sau khi học xong tiết cuối cùng trong ngày, bởi vì buổi tối không có tiết tự học, Đàm Nhu Nhi vì thế thu gom tư trang cùng với xấp vở bài tập mà cô đã làm xong từ buổi ăn trưa, đem qua các lớp khác để trả lại cho khách hàng.

Bê chồng vở nặng xuyên qua hành lang, cô vừa đi vừa nghĩ bản thân cũng thật có tâm với nghề, đã làm bài cho họ, còn cất công giao tận tay về chính chủ.

Ai nhủ, cô không thể đem vở của người khác về nhà làm chi. Dẫu sao Đàm Ôn Tường cũng không phải người ngu xuẩn, ông ta mặc dù đã cho Đàm Nhu Nhi đến thành phố V để học tập, nhưng vẫn cài cắm tai mắt của mình bên cạnh cô.

Mỗi khi cô đi học về đều có người phụ trách kiểm tra lại kiến thức cũng như tập vở của cô, nếu thấy điều gì đó khác lạ, ông sẽ lập tức lôi cô trở về.

Vậy nên, cho dù một ngày đơn hàng có nhiều bao nhiêu, cô đều cố gắng hoàn thành vào giờ ăn trưa, giờ ra chơi hoặc vào tiết tự học nếu có. Chứ tuyệt đối không bao giờ mang về nhà.

Chẳng mấy chốc số vở trên tay của Đàm Nhu Nhi đã vơi dần đi, túi tiền cũng nhờ thế mà lớn dần ra.

Cho đến khi mặt trời gần khuất sau núi, tàn dư sau một ngày dài lúc này chỉ là một vài tia sáng vàng nhạt len lỏi qua từng tán lá, góc tường, phả xuống sân trường một màu vàng ấm áp. Cũng là lúc trên tay của Đàm Nhu Nhi chỉ còn sót lại một cuốn tập vở của một bạn lớp 2-1.

Lúc cô hỏi đến tên bạn này với một bạn nữ cùng lớp, thì nhận được ánh mắt ngạc nhiên vô đối của cô ấy, còn tưởng rằng cô hỏi sai chuyện gì, giây sau đã nhận được câu trả lời của bạn nữ đó:

“Mạn Mạn hả, bạn ấy xuống sân bóng rổ với anh trai rồi. Nhưng mà thật sự là vở của Mạn Mạn hả? Bạn ấy cũng phải nhờ đến cậu làm bài giùm sao? Mạn Mạn trong lớp học siêu giỏi mà... Khó tin quá?!”

Đàm Nhu Nhi đối với hàng loạt câu hỏi của cô bạn thì cười gượng, chào hỏi bạn kia một cách sơ sài rồi nhanh chân rời khỏi.

Gì chứ, cô cũng đâu quan tâm nhiều lắm đến vấn đề khách hàng của mình đời tư ra làm sao chứ. Đối với cô, người tới là khách, cô hoàn thành nhiệm vụ nhận tiền là được. Não cô vì chuyện tiền nong đã đã đau đầu lắm rồi, hơi đâu còn sức lực để quan tâm đến mấy chuyện bao đồng đấy chứ. Hỏi cô thì cô biết trả lời như thế nào chứ?

Chờ đến khi cô thoát li được đoạn suy nghĩ của mình thì cũng là lúc đôi chân nhỏ đã dừng lại bên ngoài sân bóng rổ.

Nhìn đồng hồ, gần 6 giờ, cô hơi ngẩn người, đã muộn như vậy rồi sao?

Nhưng khi đôi mắt sáng trong trông thấy đám đông đang chơi bóng rổ, bên ngoài cũng còn rất nhiều khán giả hò reo cổ vũ. Cô có chút ngưỡng mộ, hình như bọn họ đều không bị thời gian điều khiển hành động. Cô gật gật đầu, đúng vậy, tự do vẫn tốt nhất. Ai lại như cô chứ, đúng giờ xe đón liền phải ngoan ngoãn về nhà.

Haiz, cô trốn thoát được nhà tù ở Willow, lại mắc kẹt tại thành phố V này, cho dù nơi nào cô đặt chân xuống, đều sẽ lưu lại vết tích kiểm soát của Đàm Ôn Tường. Đó không phải tình cảm gia đình, đó là khống chế. Người cha yêu thương của cô thực chất không muốn người mà ông cất công đầu tư bao nhiêu năm đột nhiên biến mất, hoặc yêu đương cùng những người không cùng đẳng cấp.

Đến cả con gái ruột ông ta còn không tin tưởng mà, Đàm Nhu Nhi trong lòng âm thầm thở dài, khuôn mặt khả ái hiện ra nét bất lực hiếm thấy.

Lâu Vĩnh vừa mới ghi một quả vào rổ, cùng lúc nghỉ giữa hiệp, xung quanh đã vang lên tiếng reo hò cổ vũ nồng nhiệt. Đuôi lông mày của hắn vì tiếng hò reo chói tai kia mà khẽ nhíu lại thể hiện sự bất mãn.

Thật phiền!

Hắn chẳng qua muốn chơi bóng cùng đám bạn yên tĩnh một tí, lại không ngờ vài phút sau xuất hiện ở đâu ra mấy tốp nữ sinh đứng bu quanh sân bóng, theo thời gian, số lượng người càng nhiều thêm, cho đến khi sân bóng đã chật kính. Đến hắn cũng không tìm thấy cửa ra.

Đám người chơi chung với Lâu Vĩnh cũng vì chuyện này mà cười lớn. Đàn anh khóa trên, là một học bá trong trường, Hứa Khải cũng không nhịn được chọc ghẹo.

“Mọi lần anh chơi bóng cũng không nhiều người đến vậy đâu. Lâu Vĩnh, em cũng đào hoa quá rồi đấy ha ha.”

“Vĩnh ca, cậu thu hút cũng nhiều ong bướm quá rồi, lứa tuổi nào cũng có nha, cấp hai cấp ba ngay cả tiểu học cũng thấy xuất hiện kìa.” - Nam sinh ở phía sau cũng hùa theo, vỗ vào vai Lâu Vĩnh chọc ghẹo.

“Aiza, ai bảo người ta là nam thần của trường danh giá cơ chứ, mặt đẹp, học lực tốt, lại còn là con trai của danh môn vọng tộc. Nếu không phải cố tình đánh nhau quậy phá để mang tai tiếng... Có lẽ lúc đi học sẽ luôn có một dải nữ sinh theo chân mất ha.”

Mọi người trong đội bóng rổ nghe vậy liền cười vang.

Lâu Vĩnh cũng cười, nhưng ý cười không chạm đáy mắt. Ánh sáng tàn dư của mặt trời chiếu lên mái tóc đẫm mồ hôi của hắn, phản chiếu lại khuôn mặt góc cạnh của nam sinh mới lớn. Hàng lông mi dài che đi đôi mắt ngọc bích sâu thẳm, dưới đôi mắt kia tựa hồ như chứa đựng một mảnh hồ yên tĩnh.

Hiệp cuối cùng nhanh chóng bắt đầu, khi hắn đứng lên chạy ra khỏi sân. Trong một khoảnh khắc, tầm nhìn của hắn bắt gặp thân ảnh quen thuộc.

Cô bé lớp 2-3 cũng ở nơi này?!

Đàm Nhu Nhi nhìn cửa ra vào bị một đám người cao lớn chặn kín mít, đôi mắt trong veo hơi hướng tức giận... Xem đấu hay gì cũng phải chừa đường cho người ta đi nữa chứ! Đằng này đến tầm nhìn cũng che hết của cô là sao?!

Bất lực, cô đành giở chiêu trò mà cô cảm thấy hiệu quả nhất! Tự véo bản thân một cái thật đau, đến mức trong đôi mắt đen láy kia xuất hiện tầng nước, vô cùng tủi thân mà cất tiếng:

“Anh chị ơi... Có thể giúp em mở cửa được không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.