Cô Ấy Là Do Tôi Nuôi Lớn

Chương 7: Chương 7: Trả tiền




“Anh chị ơi... Có thể giúp em mở cửa được không? Em tìm bạn của em nhưng mà hức... Anh chị chắn mất cửa rồi...”

Đột nhiên phía sau lưng có tiếng nói truyền lại, vài người đứng ở đầu cửa quay mặt về sau. Ngay lập tức bắt gặp khuôn mặt tủi thân của một bé gái, đôi mắt cô bé trực trào như sắp khóc. Khiến cho bọn họ có cảm giác như mình đã làm chuyện xấu vậy.

Mọi người đều tự động né qua một bên, một cô gái trong số họ đưa tay đẩy cánh cửa ra, đối diện với cô bé xinh đẹp không khỏi mủi lòng. Cô ngồi xuống để bằng với chiều cao của bé, sau đó cất tiếng xin lỗi chân thành.

“Bạn nhỏ, tụi chị xin lỗi vì chắn cửa của em. Em đừng khóc nữa nhé, tụi chị dẫn em đi vào được không?”

Đàm Nhu Nhi thu về kết quả như mong muốn, đối với câu hỏi của chị gái này liền gật đầu đồng ý, bàn tay nhỏ còn rất thành thực đưa ra cho chị gái đó nắm lấy.

“Vâng ạ.”

Xung quanh, một nhóm người đã bị sự đáng yêu của cô bé này đánh gục, chị gái nói chuyện với cô cũng vì sự đáng yêu này mà mềm lòng, nhanh chóng nắm lấy bàn tay nhỏ xinh kia, nở một nụ cười dịu dàng.

“Bạn em đang ở đâu vậy cô bé?”

Đàm Nhu Nhi đưa tay đang cầm vở lên lau đi tầng nước đang làm nhòe đi tầm nhìn của mình, đối với câu hỏi của chị gái xinh đẹp này khẽ lắc đầu đáp lại.

“Em cũng không biết, bên ngoài mọi người che hết tầm nhìn rồi... Em không thấy được chị ơi.”

Đến khi nữ sinh kia dẫn Đàm Nhu Nhi qua khỏi đám đông chen chúc, cô liền thu tay lại, đối diện với ánh nhìn của chị gái, cô cúi người cảm ơn, sau đó liền nói.

“Cảm ơn chị đã dẫn em qua đám người đáng sợ kia. Ở đây em chỉ còn lại hai cái kẹo, tặng chị xem như quà báo đáp ạ.” - Nói đoạn cô móc ra trong túi đúng hai viên kẹo, đặt vào lồng bàn tay chị ấy. Sau khi chào hỏi lịch sự, Đàm Nhu Nhi mới rời đi dưới sự ngơ ngác của cô gái kia.

Mà sự việc kia, đều được ai đó trông thấy hết. Khóe môi bất giác cong lên tạo thành nụ cười hiếm hoi.

Đúng là hắn không nhìn nhầm, cô bé đó quả nhiên tinh ranh.

Hứa Khải nhìn bóng đang tiến về phía Lâu Vĩnh, vậy mà hắn giống như ngẩn người không để ý. Còn đang định mở miệng nhắc nhở, lại thấy hắn dễ dàng bắt gọn quả bóng đang lao tới. Cơ thể uyển chuyển mà tránh được sự tập kích của đội bạn, sau đó tạo môt quả Jump shot vô cùng đẹp mắt.

Mà loạt động tác này không những khiến cổ động viên hò reo chói tai mà đến mọi người trong sân cũng ngỡ ngàng. Một người ở đội bên kia không nhịn được mà cất cao giọng hỏi.

“Vĩnh ca, anh cũng không cần show trình độ để khiến anh em phải bẽ mặt trước công chúng như vậy chứ!”

Hứa Khải tiến đến cũng khẽ vỗ vào vai cậu phát biểu.

“Này, lúc nãy được em gái nào tiếp sức vậy?”

Lâu Vĩnh nhướng mi, khuôn mặt dù không cười nhưng cũng đã tươi tỉnh hơn rất nhiều, đối với câu hỏi của Hứa Khải chỉ qua loa trả lời.

“Không có, bắt gặp cảnh hài mà thôi.”

Hứa Khải chớp mắt không ngừng nhìn Lâu Vĩnh, cảnh hài? Hài gì cơ?!

Hứa Khải định hỏi thêm vài câu thì nam sinh mang chức trách làm trọng tài đã thổi còi kết thúc trận đấu. Phần thắng đương nhiên thuộc về đội của Lâu đại ca.

Mà Lâu Vĩnh lúc này đã tiến đến ghế ngồi, cầm chai nước trên tay, một hơi uống cạn. Đôi mắt màu lam kia nhìn đứa em gái phụng phịu ngồi cách hắn vài ghế, ngoắc ngoắc tay kêu nó lại.

“Nè, hình như anh thấy có bạn đến tìm em.”

Lâu Mạn Mạn vì bị anh trai lừa, cuối cùng bị bắt ép ngồi dưới sân bóng gần tiếng đồng hồ chỉ để nghe đám nữ sinh ngoài kia hú hét tên anh ấy, còn nói cái gì muốn làm bạn gái của anh trai cô bé. Một số người biết cô bé là em gái của Lâu Vĩnh, ngay sau đó liền không nói không rằng mà tiếp cận cô xin phương thức liên lạc, cô bé không cho thì liền bĩu môi quay ngoắt bỏ đi.

Cô bé trong lòng cảm thấy phi thường tức giận!

Lâu Vĩnh nhìn thấy nhóc con lớp 2-3 kia đi cũng gần tới nơi, mà em gái mình lại dường như bỏ qua lời hắn nói, khóe môi cong lên, kiên nhẫn bắt chuyện tiếp.

“Sao lại dỗi rồi vậy? Không phải lúc đầu em đòi đi sao?”

“Anh nói dối, đám người hôm nay anh chơi cùng không có anh Chấn Nam, là anh lừa em!”

“Anh chỉ bảo là đi chơi với bạn, cũng không nói là bạn nào nhé!” - Trong giọng nói của hắn có điểm trêu ghẹo, chất giọng khàn khàn, ấy vậy mà lại vô cùng dễ nghe.

“Anh...” - Lâu Mạn Mạn định nói gì đó, nhưng ngẫm nghĩ lại, anh trai cũng không nói vậy thật. Cô bé chỉ đành ngậm ngùi mím môi im lặng. Coi như là lỗi của Lâu Mạn Mạn này nghe không rõ, không thèm chấp nhặt với anh trai. Không thèm!

Đang lúc máu trong người sôi sùng sục thì nghe thấy tiếng gọi thanh thoát của ai đó ở bên tai.

“Bạn Mạn Mạn, mình tới trả tập vở.”

Đàm Nhu Nhi phải đi hết một vòng sân, lại chen qua mấy đám người mới có thể nhìn thấy khách hàng yêu quý đang ngồi trên ghế, bên cạnh còn có thiếu niên trông quen mắt, nhưng cô liền trực tiếp bỏ qua mà tiến đến chỗ bạn nữ kia.

Lâu Mạn Mạn bị gọi đến tên, lập tức ngẩng đầu nhìn cô bạn, lại quay đầu sang nhìn anh trai mình. Thật lâu vẫn không nhận lấy cuốn tập vở.

Lâu Vĩnh bị em gái nhìn chằm chằm, hắn đương nhiên hiểu ý nó, cất tiếng hỏi.

“Em vay anh bao nhiêu?”

“Bạn lấy bao nhiêu?” - Lâu Mạn Mạn quay sang Đàm Nhu Nhi hỏi.

“200.”

“Mình lấy vở, cậu qua chỗ anh trai mình lấy tiền nhé.” - Lâu Mạn Mạn lúc này mới mỉm cười, đưa tay ra đón lấy cuốn tập Đàm Nhu Nhi đang giữ, trên môi nở nụ cười tươi cảm ơn Nhu Nhi.

Lâu Mạn Mạn không biết có phải bản thân dễ dãi hay không, nhưng cô đối với Đàm Nhu Nhi là nhìn một lần đã cảm thấy thân thiết. Khí tức bao quanh người của bạn này làm cho Mạn Mạn cảm giác vô cùng dễ chịu.

Đàm Nhu Nhi lúc này mới quay đầu nhìn tới thiếu niên ngồi cạnh, trong đầu liền gật gù nhận xét.

Hóa ra là anh em một nhà, khuôn mặt nếu để ý cũng có phần tương tự nhau, đều mang vẻ đẹp xuất chúng.

Nhưng khi nhìn đến đôi mắt màu ngọc bích của thiếu niên, bỗng nhiên có cảm giác không đúng lắm... Quái lạ, sao cô cảm thấy ánh mắt đó khi nhìn cô lại khiến cô liên tưởng đến cái nhìn của ông thần tài mà cô cảm nhận được bao lâu nay nhỉ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.