Diên Ngư mệt mỏi lắm rồi, cô không muốn phải sống trong sự đau khổ như vậy, cuộc đời ai cũng có tình yêu của mình.... Vậy Diên Ngư cũng chỉ muốn yêu thôi mà, tại sao lại khó khăn như vậy?
Diên Ngư ngồi bệch xuống đất, cô ôm mặt khóc, thật sự trái tim của cô rất đau.... Nó đau gấp trăm gấp ngàn lần khi nhìn thấy Mục An quan tâm Nhược Uyển. Khi Mục An nhìn thấy Diên Ngư khóc như vậy, quả thật trái tim của anh cũng đang nhói lên. Từ trước đến giờ, ngoài Nhược Uyển ra thì có lẽ đây là người con gái thứ hai anh cảm thấy khó chịu, khi cô khóc. Vũ Mục An gạt bỏ đi những hình ảnh của Nhược Uyển ra, anh đi đến bên cạnh Diên Ngư... Nhẹ nhàng quỳ xuống, bàn tay của anh bắt đầu run rẩy, anh không dám chạm vào Diên Ngư... Anh sợ, cô sẽ không muốn anh chạm vào....
Nhưng... Vũ Mục An hạ quyết tâm, anh đặt tay dịu dàng xoa nhẹ đầu của Diên Ngư, làm cho cô giật mình. Diên Ngư từ từ ngước mặt dậy, khóe mắt của cô đỏ ứng do khóc, mái tóc ướt đẫm vì nước mắt. Nhìn người con gái đang khóc vì mình, lòng ngực Vũ Mục An cũng đang nhói lên. Anh dịu dàng đặt hai tay lên má của cô
Vũ Mục An hôn nhẹ lên trán của cô, hành động này của Vũ Mục An làm cho Diên Ngư kinh ngạc, sau đó... Vũ Mục An dịu dàng lau đi những giọt nước mắt của cô, mấp máy môi
- Anh không tạo cho em ảo tưởng.
- Mục An.... Anh từng yêu em chưa?
Vũ Mục An không nói gì, nhưng sự im lặng này của lại giống như một con dao đâm thẳng vào trái tim của Diên Ngư. Cô định sẽ gạt tay của Mục An ra thì rất nhanh sau đó... Trên đôi môi lại truyền đến một cảm giác ấm ấm, Diên Ngư mở to mắt kinh ngạc... Vũ Mục An đang hôn cô... Anh đang hôn cô trước mặt rất nhiều người.
Diên Ngư có chút sững sốt, nhưng cô nhìn thấy được nụ hôn này của anh là nụ hôn thật lòng chứ không phải anh cố gắng hôn để làm Hạ Chi Bảo bỏ cuộc. Diên Ngư thầm thở phào trong lòng, cô từ từ ôm lấy anh... Vũ Mục An dường như rất nhanh đã chiếm hết cánh môi của cô, còn tham lam hút lấy mật ngọt trong miệng của cô. Được một lúc, Vũ Mục An và Diên Ngư từ từ thả nhau ra.
- Anh sẽ không tạo ảo tưởng cho em. Diên Ngư, anh yêu em. Không phải là đã từng... Mà là hiện tại!
Diên Ngư mỉm cười rồi ôm chặt lấy Vũ Mục An, phải... Cô yêu anh, yêu anh đi cuồng trong 8 năm qua. Bây giờ, Diên Ngư sắp đã có được tình cảm của anh.. Cô rất vui... Thật sự rất vui...
Nhưng Hạ Chi Bảo nhìn Vũ Mục An và Diên Ngư hạnh phúc như vậy, cô ta không cam lòng. Chợt, cô ta nhớ đến Vũ gia vẫn còn hai vị thiếu gia khác. Nghĩ đến cuộc sống vô âu vô lo ở Vũ gia, Hạ Chi Bảo liền nhanh chân đi khỏi nơi Vũ Mục An và Diên Ngư diễn phim tình cảm. Cô ta đi đến bên cạnh Vũ Dương, ỏng a ỏng ẹo nói
- Tam thiếu, Mục An như thế lại không yêu Chi Bảo nữa... Thật là đau lòng a ~
Vũ Dương khóe môi giật giật, còn cô gái Hạ Chi Bảo kia còn không biết liêm sỉ, không nói không rằng liền ôm lấy tay của Vũ Dương ra sức làm nũng. Bất chợt, Vũ Dương cảm nhận được sát khí của người yêu, anh quay sang liền nhìn thấy ánh mắt tóe lửa của Lâm Âm đang nhìn chầm chầm vào mình, bất giác... Vũ Dương gạt tay của Hạ Chi Bảo ra, rồi Vũ Dương nói
- Hạ tiểu thư, thỉnh tự trọng. Vũ mỗ đã có người yêu rồi.
Lâm Âm nhìn thấy như vậy, chỉ liếc Vũ Dương một cái, trong lòng thầm nghiến răng ken két “Vũ Dương chết tiệt, để xem anh sống thế nào qua tối nay! Về nhà chết với bà!”
Cuối cùng, Hạ Chi Bảo chuyển mục tiêu. Vũ nhị thiếu và Vũ tam thiếu đều đã có bạn gái, bây giờ chỉ còn lại Vũ đại thiếu. Hạ Chi Bảo nghe nói rằng “Vũ Dạ Triệt này không gần nữ sắc, vậy chắc hẳn rằng anh ta vẫn chưa có người yêu. Vậy thì, với nhan sắc của Hạ Chi Bảo này, thừa sức quyến rũ anh ta”
Nghĩ như vậy, Hạ Chi Bảo liền chuyển sang tấn công Vũ Dạ Triệt. Dường như từ khi mang thai, giác quan thứ sáu của Nhược Uyển rất nhạy, cô đang ăn giở chiếc bánh thì liền quay sang nhìn Vũ Dạ Triệt. Bỗng chốc, Nhược Uyển nhìn thấy Hạ Chi Bảo đang đi về phía của anh nhà mình, cô cười khinh bỉ rồi từ từ đi đến
Hạ Chi Bảo kéo dây áo xuống một chút, để lộ một phần của vòng một vô cùng quyến rũ, rồi cô ta đi đến bên cạnh của Vũ Dạ Triệt, nhỏ nhẹ nói
- Vũ tổng, mạng phép hỏi... Anh đã có bạn gái chưa?
- Bạn gái? Không có.
- Vậy thì tôi có thể....
- Tôi có vợ rồi.
Nhược Uyển đứng không xa lắm, cô nghe thấy Vũ Dạ Triệt nói như vậy, trong lòng vô cùng thoải mái. Sau đó, Nhược Uyển bước đến bên cạnh Vũ Dạ Triệt, nhu mì khoác lấy tay anh, nhìn anh rồi nở một nụ cười dịu dàng
Nhưng sau khi nhìn Hạ Chi Bảo, lại là một nụ cười chết chốc.
- Đồ của tôi, cô có thể lấy. Tiền của tôi, tôi sẽ đập vào mặt cô. Nhưng nam nhân của tôi... Thách cô dám tranh!
Hạ Chi Bảo kinh hãi, cô ta ở nước ngoài khá lâu. Nhưng chưa bao giờ nghe đến Vũ gia tổ chức hôn lễ... Vậy mà, ba anh em nhà họ Vũ, chỉ qua năm năm... Bây giờ ai cũng đều là chậu đã có hoa. Hạ Chi Bảo không cam tâm
- Dối trá! Bạn này, cậu đừng có ở đây nói bậy bạ.... Cho dù Dạ Triệt có vợ, cũng không thể là kẻ hèn mọn như bạn được!
*CHÁT*
Một cái tát đầy ngọt ngào của Nhược Uyển dành cho Hạ Chi Bảo. Đánh xong, Nhược Uyển dịu dàng nói
- Hèn mọn? Hạ gia các người mới là hèn mọn!
- Cô gái, cậu đừng có nhục mạ Hạ gia. Cậu có tin Hạ Chi Bảo tôi sẽ làm cậu thân bại danh liệt hay không?
Nhược Uyển kiêu ngạo khoanh tay trước ngực, liếc cô ta một cái. Rồi nói
- Xin mời, xin mời... Nếu như cô muốn thân bại danh liệt... Trang Nhược Uyển này sẽ giúp cô một tay! À, cũng không cần cảm ơn!
Hạ Chi Bảo càng kinh hãi hơn... Cô gái này lại chính là vị tiểu thư huyền thoại sao? Là vị tiểu thư mà Tuyệt gia luôn yêu thương, ngay cả Trang gia... Là một gia tộc lớn, cơ mà Trang Nhược Uyển cũng chẳng thèm để ý đế. Tuy vậy, gia tài của Trang gia đều nằm trong tay Cha của Nhược Uyển... Vậy thì, người thừa kế hợp pháp của Trang gia... Không phải là cô gái mà Hạ Chi Bảo cho là quê mùa này sao?
Hạ Chi Bảo hai tay ôm mặt, gương mặt khó tin nhìn Nhược Uyển, bỗng chốc... Cô tiến lại gần cô ta, rồi nói
- Hạ Linh Lam tôi còn xử, Hạ Kim Thành vẫn phải ngậm miệng. Vậy thì... Một nhà thiết kế nhỏ nhoi như Inin tiểu thư đây.... Tôi còn ngán sao?
[.....................còn..................]